Chương 100
Bất ngờ bị ôm ấp, một cánh tay chắc khoẻ xích chặt Diệp Cẩn Niên vào trong lòng.
Mũi tràn ngập mùi nước hoa quen thuộc, không cần ngẩng đầu, Diệp Cẩn Niên cũng đoán được chủ nhân của đôi tay này có khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, hai hàng lông mày đen đậm , dfienddn lieqiudoon đôi mắt nâu lạnh lùng , đôi môi mỏng mím lại thành một đường cong.
Diệp Cẩn Niên nhớ rõ đôi môi này đã nói ra câu nói ‘ Cẩn Niên, ly hôn đi ’ một cách lạnh lùng , một câu ‘ bỏ đi ’ đầy cương quyết và lạnh lùng.
Sau sự kinh ngạc, Diệp Cẩn Niên biết rõ cơ thể yếu đuối vô lực của chính mình không thể đấu lại với cơ thể cường tráng của anh ta , đôi môi tái nhợt nở nụ cười yếu ớt tràn đầy giễu cợt, ở trong ngực người kia dùng giọng nói khàn khàn mở miệng chào hỏi :
"Đã lâu không gặp , tổng giám đốc Nam Cung."
Nghe Diệp Cẩn Niên hỏi, nháy mắt cánh tay đang ôm cô cứng ngắc, Nam Cung Minh Húc chậm rãi buông tay ra, cẩn thận đặt Diệp Cẩn Niên lên giường,vẻ mặt khó hiểu quay đầu hỏi cô hộ lý: "Bác sĩ nói thế nào?"
Từ đầu tới cuối , Nam Cung Minh Húc đều khôngnhìn thẳng vào mắt của Diệp Cẩn Niên, bởi vì anh rất rõ ràng đôi mắt kia từng có sự chờ mong đối với mình giờ phút này sẽ xuất hiện ánh mắt gì.
"Bác sĩ nói cơ thể phu nhân tất cả đều bình thường, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là có thể khôi phục ." giọng nói của hộ lý đầy sự khẩn trương, Diệp Cẩn Niên nhớ lại, lần trước lúc nhìn thấy cô gái này, cô ấy đầy sự sùng bái đối với Nam Cung Minh Húc.
Cô hộ lý vừa nói, Nam Cung Minh Húc vừa nghe tin mình tỉnh lại liền cấp tốc trở về ? Buồn cười! Tính theo thời gian mình tỉnh lại thì phải ít nhất 10 giờ sau Nam Cung Minh Húc mới đến, mà rõ ràng, hắn đang ở trong thành phố nghe tin mình tỉnh liền xuất hiện ở đây.
Nhìn về phía Nam Cung Minh Húc đang hỏi hộ lý, Diệp Cẩn Niên thấy rõ một bóng dáng mỏng manh quen thuộc bên cạnh cửa phòng bệnh, cơ thể run run, bàn tay đặt trên tường vì dùng sức mà có chút xanh trắng, trong tròng mắt xinh đẹp chứa đầy sự không cam lòng.
A, dĩ nhiên đó là Sở Nhược.
Diệp Cẩn Niên nheo mắt nhớ lại trước đây, nếu hiện tại cô đã trở lại trong thân thể, thì những món nợ của Sở Nhược, cô sẽ thanh toán toàn bộ.
". . . . . . Vậy hôm nay sẽ làm thủ tục xuất việndfienddn lieqiudoon." giọng nói của Nam Cung Minh Húc lại rót vào lỗ tai thì Diệp Cẩn Niên, nghe được Nam Cung Minh Húc muốn sắp xếp cho mình xuất viện, cô mới đem sự chú ý từ trên người Sở Nhược trở về, chờ lấy lại tinh thần cô đã thấy cô hộ lý bắt đồ thu dọn đồ đạc.
"Tôi tạm thời không xuất viện." Diệp Cẩn Niên cau mày, không để ý tới Nam Cung Minh Húc, nói với cô hộ lý.
Ai bảo cô muốn xuất viện? Diệp Thị cũng chưa đi vào quỹ đạo, rất nhiều chuyện đều phải cẩn thận vạch rõ kế hoạch, trong nhà cha đã có chị chăm sóc, chính mình cần gì phải đi vào con đường đó lần nữa? Huống chi, Thiệu Tư Hữu đang ở phòng bên cạnh.
"Chuyện này. . ." Cô hộ lý có chút luống cuống, nhìn về phía Nam Cung Minh Húc.
"Cẩn Niên, cơ thể của em đã có thể xuất viện , chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi." Nam Cung Minh Húc không để ý nói với Diệp Cẩn Niên, giọng nói hết sức dịu dàng, ở phía sau Sở Nhược nghe được trong mắt oán độc sâu hơn, mà Diệp Cẩn Niên lại cười lạnh ra tiếng.
"Nhà? Tôi không cho là nhà của chồng trước lại thích hợp cho tôi tĩnh dưỡng hơn so với bệnh viện." Nâng ánh mắt lạnh lẽo giễu cợt nhìn Nam Cung Minh Húc, Diệp Cẩn Niên nhắc nhở từng chữ một.
Bọn họ đã ly hôn từ sáu năm trước, về nhà? Làm gì còn có nhà?
Trong nháy mắt không khí trở nên ngưng trệ, Diệp Cẩn Niên cảm giác rõ ràng không khí xung quanh Nam Cung Minh Húc giảm xuống vài độ, sắc mặt trở nên tối đen. Cô hộ lý ở bên cạnh không dám tin nhìn qua nhìn lại quan sát hai người, dừng động tác thu dọn đồ đạc, mà trong mắt Sở Nhược loé lên một tia sáng, môi khẽ nhếch.
"Niên Niên, đừng tùy hứng." Sau một hồi lâu, lông mày Nam Cung Minh Húc nhíu chặt, ánh mắt tăm tối quét qua chỗ hành lý đã thu dọn được một nửa nói.
Diệp Cẩn Niên chợt mỉm cười, người đàn ông nói cô tùy hứng? Tùy hứng, tùy hứng cái quái gì! Nói lên sự thật lại thành tùy hứng?
"Nam Cung Minh Húc, chúng ta đã ly hôn ." Lại một lần nữa lặp lại sự thật bọn họ bây giờ là chỉ người dưng , bên môi Diệp Cẩn Niên nở nụ cười lạnh lẽo: "Tiền viện phí vài năm nay phiền anh cho người thống kê ra, dfienddn lieqiudoontôi sẽ thanh toán toàn bộ, hiện tại, mời anh mang tiểu thư Sở Nhược đang ở ngoài cửa, biến mất."
Nghe thấy Diệp Cẩn Niên nói sắc mặt của Nam Cung Minh Húc từ phẫn nộ trở nên có chút vặn vẹo, bàn tay đặt bên người hung hăng nắm lại thành quyền, tròng mắt nâu thâm thúy nổi lên một trận cuồng phong.
Cô hộ lý ở bên cạnh co rúm lại nhích lại gần phía Diệp Cẩn Niên, hiển nhiên không khí u ám dọa đến cô.
Mà Diệp Cẩn Niên nở nụ cười không quan tâm, hai tròng mắt xinh đẹp không chút né tránh đón nhận lửa giận từ cặp mắt kia.
Tranh chấp không giống như trong tưởng tượng của cô, không có tức giận như trong dự đoán, sau một hồi lâu Nam Cung Minh Húc cũng không nói một câu gì, bình tĩnh nhìn Diệp Cẩn Niên, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, nhưng lúc đi không cẩn thận đụng phải mép bàn, chiếc bình hoa mà cô hộ lý ngàn lần không muốn vứt đi"Ầm"một tiếng rơi xuống, mảnh vỡ văng bốn phía cùng với cánh hoa hồng bay toán loạn trong phòng.
Diệp Cẩn Niên cong môi tạo thành đường cong mờ, xem đi, cô đã nói cô không thích loại hoa mền yếu này, giống như ghét loại phụ nữ luôn giả bộ nhu nhược.
Nhìn hai người Nam Cung Minh Húc cùng Sở Nhược đi xa, âm thanh thở phào nhẹ nhõm cô hộ lý truyền đến bên tai của Diệp Cẩn Niên, Diệp Cẩn Niên nghĩ, có lẽ từ giờ sự sùng bái của cô gái này đối với Nam Cung Minh Húc một đi không trở lại .
Quả nhiên, cô hộ lý vẫn còn sợ hãi nhẹ nhàng đi tới cửa phòng bệnh, nhìn phía Diệp Cẩn Niên hỏi ý kiến: "Diệp tiểu thư, ngài xác định không muốn xuất viện thật sao?"
"Đương nhiên." Diệp Cẩn Niên rất vui khi cô hộ lý sửa lại cách xưng hô với mình, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên: "Cho tôi mượn di động dùng một chút, tôi nghĩ cũng nên báo cho gia đình một tiếng."
*
Diệp Cẩn Niên không gọi được cho Diệp Cẩn Nhiên, khiến cho cô cảm thấy rất kỳ quái.
Thẳng đến khi cô hộ lý mang tin tức về nói Diệp Cẩn Niên mới biết được, bởi vì bệnh nặng nên mấy giờ trước giám hộ của Niên Nhạc Nhạc đã chuyển viện cô sang bệnh viện ở Anh quốc, nhất định là Diệp Cẩn Nhiên lo lắng cho mình, đã lên máy bay cùng bay sang đó.
Vì thế, gửi một tin nhắn cho Diệp Cẩn Nhiên,sau đó dưới sự giúp đỡ của cô hộ lý Diệp Cẩn Niên ăn vài món đơn giản, bắt đầu thử cử động chân tay linh hoạt.
Hiển nhiên mấy năm nay bệnh viện đối với mình rất chu đáo, ban đầu còn có chút cứng ngắc, nhưng khi màn đêm buông xuống sau sự cố gắng không ngừng, Diệp Cẩn năm đã có thể cử động linh hoạt cơ thể này sau sáu năm cách xa .
Ban đêm bệnh viện hết sức an tĩnh, cô hộ lý đã tan ca, sau nửa ngày tập luyệnDiệp Cẩn Niên mệt ch.ết nằm ở trên giường,gối đầu lên gối không đến 1 phút, liền đi vào giấc ngủ.
Mới ngủ được một lát, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ làm cho Diệp Cẩn Niên lập tức ở trong trạng thái đề phòng, không một tiếng động đứng dậy, ánh mắt sáng chậm rãi lay động.
Tiếng bước chân đứng ở ngoài cửa, tiếp theo là âm thanh mở khóa cửa, ánh đèn mờ nhạt từ hành lang theo cửa phòng được mở ra chiếu sáng phòng bệnh tối om, đồng thời ánh sáng cách đó không xa chiếu lên gường bệnh không một bóng người.
Động tác của kẻ vào phòng kia dừng lại, cảm thấy tình huống trước mắt có chút kì lạ, đang định phản ứng, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng cười nhẹdfienddn lieqiudoon, "Đang tìm ta?"
Lời nói đi kèm với hành động bất chợt đánh mạnh một quyền về phía người kia.
"Ưkm. . ." Kêu lên một tiếng, người nọ bị đánh trúng sau cổ liền ngã xuống đất, không có phản ứng.
Diệp Cẩn Niên sửng sốt, cứ như vậy hôn mê?
Mình đánh người như vậy không phải là sai chứ? Diệp Cẩn Niên nhìn người đang nằm trên đất nửa ngày, liền xoay người đi mở đèn phòng, cơ thể trong phút chốc đột nhiên căng thẳng.
Còn có một người! Hoặc có thể là cái kẻ yếu ớt kia chỉ là mồi nhử để thử sức của mình, đồng thời khiến mình không nhìn ra âm mưu này!
Diệp Cẩn Niên kịp thời phản ứng, đồng thời, ánh sáng từ lưỡi dao phá vỡ màn đêm yên tĩnh, lưỡi dao lạnh kia đã đi ra sau lưng cô đánh tới.
Lật người ngồi xuống, Diệp Cẩn Niên rất nhanh né được đợt tấn công này, lui về phía sau vài bước, người nọ theo sát tới tấn công đá về phía sườn cô ,đột nhiên bóng dáng đánh trượt sang một bên,cổ dao sắc bén hướng vòng đâm vào phần hông của Diệp Cẩn Niên.
Diệp Cẩn Niên lập tức uốn cong cơ thể về phía trước, muốn tránh lưỡi dao, lại quên mất cơ thể này đã ngủ mê man sáu năm không phải là cơ thể dẻo dai của Niên Nhạc Nhạc nữa, nên chỉ có thể tránh bị đâm vào chỗ yếu, đồng thờidfienddn lieqiudoon, Diệp Cẩn Niên cầm con dao gọt hoa quả đã chuẩn bị lúc trước, đâm vào ngực của đối phương.
Trên lưng truyền đến một trận đau rát, con dao của đối phương ra sức đâm một nhát vào thắt lưng của Diệp Cẩn Niên.
Ánh sáng mờ trên hành lang chiếu lên bóng dáng to lớn kia, trong ánh mắt chứa sự không thể tin từ từ biến mất chỉ còn một mảng u tối, tiếp theo một tiếng ngã thật mạnh bóng dáng nặng nề rơi xuống đất.
Diệp Cẩn Niên ôm miệng vết thương dựa trên vách tường điều chỉnhhô hấp, trên lưng miệng vết thương còn đang rướm máu, trong không khí dày đặc mùi máu tươi, cảm giác đau đớn này làm cho trên trán cô chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nút chuông báo động nằm ngay ở trong tay, nhưng cô cố tình không muốn ấn xuống, cô không quên, trong phòng bệnh u ám này có hai người vừa ch.ết.
Là cô sơ xuất , đầu tiên người kia xuất hiện làm cản trở phán đoán của cô, cũng may mắn ở bệnh việnÁi Anh đêì có các biện pháp phòng ngừ đặc biệt, thiết bị cảnh báo được trang bị chống lại súng ống, khiến đối phương chỉ có thể lựa chọn tấn công gần, nếu không giờ phút này chỉ sợ cô đã ch.ết không chỉ một lần.
Nhanh chóng xử lý sớm hai người kia, Diệp Cẩn Niên bình phục trong chốc lát, đi tới bên giường, cô đã nhờ cô hộ lý mua cô một chiếc điện thoại.
Trước tiên liên hệ với Long Việtdfienddn lieqiudoon, để hắn phái người tới xử lý một chút.
Ngay khi Diệp Cẩn Niên ấn xuống con số đầu tiên, đồng thời, một chuỗi tiếng bước chân trầm thấp ở trong hành lang vang lên, từng bước một, rõ ràng đi tới phóng bệnh của Diệp Cẩn Niên.
Ngón tay đang đặt trên phím cứng ngắc, Diệp Cẩn Niên không tự chủ nín thở, nghe âm thanh càng ngày càng gần kia, giống như mỗi một tiếng đều dẫm lên dây thần kinh của mình, làm cho tâm cô một chút một chút từ từ rơi xuống đáy cốc.