Chương 21: Nhà giam lớn vô hạn
Từ khi anh nhìn thấy cô lay cành hợp hoan với dáng vẻ trẻ thơ, tạo ra một cơn mưa hoa, sau đó hất tóc làm rơi những cánh hoa xuống, tròn mười năm đã qua đi. Họ đã từng gần gũi nhau vô cùng, sau đó mỗi lúc một xa...
Lộ Phi lái xe vào khu nhà, đúng lúc Đới Duy Phàm đang mở cốp sau xe, đặt hành lý của Tân Địch vào trong, Tân Địch thấy Tân Thần đi cả đêm không về lại xuống từ xe Lộ Phi thì không tỏ ra ngạc nhiên mà lại có vẻ vui sướng. Lộ Phi phải đi họp gấp nên chỉ chào họ rồi đi ngay.
Tân Thần tiến đến, cười tươi rói: “Hộ chiếu và vé máy bay đặt ở ngăn sâu nhất trong túi, chứng minh nhân dân và vé máy bay đến Bắc Kinh đặt ở ngăn ngoài. Đừng để chiếc túi ấy rời khỏi tầm mắt của chị nhé”.
“Em lặp lại lời mẹ nói đúng là không sai tí nào”. Tân Địch bật cười to, do dự một lúc rồi thì thào. “Thần Tử, cho dù mẹ chị nói gì thì cũng đừng quan tâm, được không?”.
Tân Thần ngẩn người rồi cười, “Đừng lo lung tung, bác gái sẽ không nói gì em đâu”.
Dù sao cũng là mẹ mình nên Tân Địch cũng không muốn nhắc đến chuyện đó, “Chị đi đây, em ngoan ngoãn ở đây, đừng có mà lặng lẽ biến mất khi chị chưa về đấy”.
“Không đâu. Chị chỉ đi xem tuần lễ thời trang thôi mà. Tiền bồi thường chắc sẽ không phát nhanh thế đâu”. Tân Thần ngáp một cái, “Địch Tử lên xe đi. Đừng để muộn chuyến bay. Đi đường bình an nhé”.
Nhìn theo chiếc xe của Đới Duy Phàm ra khỏi sân nhà, Tân Thần lên nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó mang đầy đủ hộ khẩu, chứng minh nhân dân đến văn phòng công ty để làm thủ tục. Nhân viên ở đó nói với cô rằng, đợi cô ký tên rồi thì đợi họ đến tiến hành kiểm tr.a và đánh giá thống nhất về kết cấu ngôi nhà, trang trí, cơ sở vật chất phụ trợ, đồng thời cố gắng gửi lại cô “sổ báo cáo đánh giá nhà đất” một cách nhanh nhất. Sau khi xác nhận rồi mới có thể sắp xếp nhận tiền bồi thường. Thời gian cụ thể thì họ cũng không nói rõ được.
Tân Thần cũng không trông mong nhận được tiền ngay, có điều cô đã nghĩ ký tên xong sẽ không còn việc gì dành cho cô nữa, hoàn toàn không ngờ rằng lại phức tạp như thế. Cô nghĩ, muốn thoát thân cũng không phải dễ dàng gì.
Đới Duy Phàm xem được một nửa thì di động reo vang. Gương mặt anh sáng bừng nụ cười, “Tân Địch gọi” rồi vừa đứng lên hỏi “Đến chưa? Ừ, Lão Nghiêm mời em ăn cơm là phải. Đợi anh, anh ra ngoài nói chuyện với em”.
Anh ra khỏi văn phòng. Tân Thần tiếp tục xem ảnh. Một lúc sau, một cô gái cao ráo đi thẳng vào, đứng từ trên cao quan sát cô, chính là Thẩm Tiểu Na mà dạo trước cô đã gặp ở đây. Tân Thần nhìn thoáng qua rồi ánh mắt tiếp tục tập trung vào màn hình tinh thể lỏng trước mặt.
Thẩm Tiểu Na nhìn cô không chút khách sáo, “Cô ở đây làm gì?
Tân Thần trả lời hờ hững: “Tất nhiên là công việc. Nếu cô có việc gì cần thì mới đến liên lạc với thư kí Trân Trân”.
Thẩm Tiểu Na phớt lờ cô, ánh mắt rơi xuống một khung hình mới đặt trên bàn làm việc của Đới Duy Phàm. Tấm ảnh lồng bên trong chụp Tân Địch ở buổi trình diễn thời trang cử hành tại Bắc Kinh vào cuối tháng ba năm nay. Đới Duy Phàm tiến lên sân khấu chữ T để tặng hoa, phóng viên quen của họ đã chụp được khoảnh khắc hai người ôm nhau. Ánh đèn rực rỡ chiếu trên người họ, Đới Duy Phàm mặc áo sơ mi xanh ngọc rất điển trai, cơ thể cao lớn khỏe mạnh hơi nghiêng về phía Tân Địch nhỏ bé, một bó bách hợp ở giữa hai người, gương mặt anh suýt chạm vào gương mặt cô đang ngẩng lên, cảnh tượng có thể gọi là rất đẹp mắt. Đới Duy Phàm đã giữ tấm ảnh này lâu rồi, nhưng mấy hôm nay mới sực nhớ ra bèn đem đi phóng lớn rồi đặt nên bàn làm việc.
Thẩm Tiểu Na lần đầu nhìn thấy nên hơi bất ngờ, đưa tay ra định cầm lên xem kỹ thì lại nhìn thấy Tân Thần nhìn mình cười nhạt. Cô ta không muốn bại trận nên rụt tay lại, vòng qua với dáng vẻ thờ ơ giả vờ rồi ngồi xuống ghế của Đới Duy Phàm, “Đây là ảnh của công ty thời trang nào?”.
Nào ngờ Tần Thần lập tức tắt ngay màn hình. Thẩm Tiểu Na ngớ người ra trước cử chỉ của cô trước, sau đó tỏ ra tức giận, “Cô có ý gì thế?”.
Tân Thần xoay ghế nửa vòng, đẩy ra xa bàn làm việc một chút, nhìn thẳng cô ta, không chút nhượng bộ, “Nếu tôi không nhầm thì cô cũng là nhân viên công ty thời trang chăng? Những tấm ảnh này cô không tiện xem. Nếu có thể thì xin đừng làm phiền đến công việc của tôi”.
“Tìm anh có việc gì không, Tiểu Na?”
“Không có việc gì thì không tìm được anh à?”
Đới Duy Phàm liếc nhìn, thấy Tân Thần đang quan sát với vẻ chờ đợi thì nói nghiêm chỉnh: “Tiểu Na, việc chế tác tuyên truyền mà em nhờ, anh đã sắp xếp Tiểu Lưu theo rồi, có yêu cầu gì cụ thể thì cứ nói thẳng với cậu ta”.
Thẩm Tiểu Na hẳn nhiên không ngờ rằng anh lại thẳng thắn như thế nên chỉ vào Tân Thần, “Duy Phàm, giới thiệu cô gái này cho em biết đi”.
“Giám đốc thiết kế Thẩm Tiểu Na của công ty Tín Hòa, còn đây là Tân Thần, làm thêm về thiết kế đồ họa cho công ty anh”, Đới Duy Phàm giới thiệu xong lại nói rõ thêm một câu, “Cũng chính là em gái của Tân Địch, bạn gái anh”.
Thẩm Tiểu Na bàng hoàng, cái tên Tân Địch ấy cũng xem như khá nổi tiếng trong giới thời trang. Cha mẹ cô ta mở công ty thời trang, với cái danh là giám đốc thiết kế, tất nhiên cô ta đã từng nghe qua. Cô ta nhìn bức ảnh trên bàn, rồi lại nhìn Đới Duy Phàm, “Tân Địch là bạn gái anh từ khi nào vậy?”.
Đới Duy Phàm thấy tức cười “Anh không cần báo cáo đời tư của mình cho đàn em nghe chứ?”.
Thẩm Tiểu Na suýt nữa nghẹn lời, lửa giận bốc lên, nhưng đành gắng gượng kiềm chế, nheo mắt cười, “Được, đàn anh, em đi tìm Tiểu Lưu”. Rồi quay người ra khỏi văn phòng.
“Biểu hiện này xem như qua cửa”. Tân Thần nhướn môi, tỏ vẻ khen ngợi. Đới Duy Phàm đành tự giễu, “Cô còn khó nịnh nọt dỗ dành hơn chị cô nhiều”.
Tân Thần cười, lại mở màn hình lên, “Giám đốc Đới, đừng lằng nhằng với người khác, chỉ cần điều kiện cơ bản là yêu đương thành thật. Yêu cầu đàn ông của Địch Tử nhà tôi không đơn giản thế đâu”.
Đới Duy Phàm đương nhiên hiểu ý cô ám chỉ nên cười ha hả, tiếp tục xem ảnh với cô. Sau khi đã xem xét sửa chữa toàn bộ, Tân Thần định đi thì Đới Duy Phàm cũng đứng dậy, “Tân Thần, tôi đưa cô về”.
“Không cần đâu”.
“Cũng không phải cố ý đưa cô về, hôm qua tôi quên tai nghe Bluetooth ở nhà Tân Địch, phải đến đó lấy”.
Tân Thần đành lên xe anh với vẻ miễn cưỡng. Hai người cùng lên lầu, cô lấy chìa khóa ra mở cửa nhưng bất thần sững người. Bà Lý Hinh đang ngồi trên ghế sofa gấp quần áo. Tân Địch thường lười làm việc nhà, bình thường gọi người giúp việc theo giờ đến, một tuần ba lần dọn dẹp cho sạch sẽ. Cho dù cô cự nự suốt, bà Lý Hinh cũng chưa bao giờ thôi chăm sóc cô, cứ cách một quãng thời gian lại đến một lần, dọn dẹp phòng ốc, sắp xếp lại quần áo chăn chiếu hoặc thay khi cần.
Ánh mắt sắc nhọn của bà Lý Hinh nhìn Tân Thần và Đới Duy Phàm vừa vào nhà. Đới Duy Phàm giật mình khiếp hãi trước ánh mắt đó, nhớ đến chuyện ở lại đêm qua theo bản năng, chỉ nghĩ là bà chắc đã biết chuyện đó.
Tân Thần nói vẻ trầm tĩnh: “Giám đốc Đới, anh xem xem tai nghe để ở đâu”.
Đới Duy Phàm hoàn hồn lại, “Chào dì ạ, hôm qua cháu đưa Tiểu Địch về, để quên tai nghe ở đây”. Anh nhìn thấy ngay tai nghe để trên bàn uống nước nên vội cầm lấy, “Dì có về bây giờ không ạ? Cháu đưa dì về”.
“Không cần đâu, Tiểu Đới”. Bà Lý Hinh tỏ vẻ nhã nhặn, “Cháu cứ đi đi, dì ngồi một lúc nữa”.
Đới Duy Phàm đi rồi, Tân Thần nghĩ, e là không tránh khỏi cuộc trò chuyện thẳng thắn này rồi, Nhớ đến lời nhắc nhở ban sáng của Tân Địch trước khi đi, cô ngồi xuống một chiếc ghế khác, lặng lẽ đợi bà Lý Hinh mở lời.
“Tiểu Thần, con thấy bác và bác trai đối xử với con thế nào?”.
Câu mở đầu đầy tiêu chuẩn đó khiến cô dở khóc dở cười, “Rất tốt ạ”.
Lý Hinh cười, “Con cũng không cần miễn cưỡng. Bác trai con đối với con rất tốt, thương không kém gì Tiểu Địch, có lúc thậm chí sự quan tâm dành cho con còn nhiều hơn là cho nó nữa. Còn về bác, bác biết chúng ta chưa thể nào gọi là thân mật gần gũi, nhưng bác tự nhận rằng cũng chưa bao giờ đối xử tệ với con”.
“Bác cũng chăm sóc con rất chu đáo”.
“Ừ, điểm này thì bác không thể hổ thẹn với lòng. Địch Tử là chị họ của con, nó luôn xem con là em ruột, điểm này chắc con cũng không thấy lạ chứ”.
Bà Lý Hinh nói rất nhẹ nhàng, Tân Thần không biết nói gì, gật đầu.
“Thế nên bác mong là, con phải biết ơn”.
“Bác, buổi sáng con đã đến văn phòng công ty ký tên, lấy được tiền rồi con sẽ đi Côn Minh ngay”.
Bà Lý Hinh gật gù, “Tiểu Thần, không phải bác nhẫn tâm đuổi con đi. Nếu như chỉ đơn thuần là ở nhà bác, bác chưa bao giờ từ chối, nhưng tình hình bây giờ không đơn giản như vậy. Bác cũng không muốn làm kẻ ác, có những việc bác bắt buộc phải nói rõ với con. Lúc con chưa ra đời, ông bà nội từng tìm hai bác, bắt bác phải tự nhận là có thai, đợi con sinh ra rồi hai bác đưa con về làm hộ khẩu, để tránh cho bố con khỏi mang tiếng là ông bố đơn thân rắc rối cho cuộc sống sau này. Bác trai con là người hiếu thuận nên đã nhận lời ngay. Ông ấy không hề nghĩ rằng hai bác đều là nhân viên nhà nước, làm sao có thể công khai phá vỡ chính sách kế hoạch hóa gia đình, không cần tiền đồ không cần nghề nghiệp để nghĩa khí như thế? Vì chuyện này mà lần đầu hai bác cãi nhau. Đến mức gần như sắp ly hôn thì bác trai con mới chịu thỏa hiệp”.
Tân Thần không ngờ còn có chuyện như thế. Cô cười khổ sở, “Yêu cầu đó của ông bà nội vô lý quá, bác từ chối là phải ạ”.
“Tình cảm vợ chồng hai bác xưa nay rất tốt, trước đó có thể nói là chưa bao giờ cãi nhau cả. Mỗi lần tranh cãi sau này, nguyên nhân có thể nói đa số có dính dáng đến con hoặc bố con, bao gồm cả lần vì không để bố con ngồi tù mà bác trai đã vận dụng rất nhiều mối quan hệ, không thể nói là không có ảnh hưởng tí gì đến danh dự và nghề nghiệp của ông ấy. Cho dù bác không đủ tốt với con, nhưng ông ấy thực sự đã nhân cùng nghĩa tận. Thế nên bây giờ bác có hơi ích kỷ, mong rằng con cũng có thể hiểu được. Con và Lộ Phi, không thể…”
“Thật sự không cần nói gì nữa đâu ạ. Con rất trân trọng tình cảm của bác trai và Địch Tử dành cho con, con cũng rất cám ơn lòng bao dung của bác bao năm nay. Bác có nghĩ gì về con thì con cũng không để bụng, nhưng không cần phải nói ra, làm tổn hại đến hòa khí cũng chẳng ý nghĩa gì”. Tân Thần nhìn bà Lý Hinh, bình tĩnh, “Bây giờ con hứa với bác, con sẽ rời khỏi nơi này thật nhanh, sẽ không làm chuyện gì để bác trai và Địch Tử phải khó xử. Như vậy được chưa ạ?”.
Bà Lý Hinh đi rồi, Tân Thần chỉ thấy lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi lạnh, tim đập nặng nề đến độ như mạch máu trong tai cũng chạy rần rật. Cô nằm trên ghế, làm theo cách hô hấp yoga đã từng tập trước đó, thả lơ thể, dần dần điều chỉnh hơi thở, cho đến khi nhịp tim trở lại bình thường.
Nằm đó không biết bao lâu, cô lại chìm vào một giấc mơ. Một mình đi trên con đường tối tăm chật hẹp, xung quanh là sự yên tĩnh ch.ết chóc, cô chỉ có thể đi mãi đi mãi không ngừng, hai bên vẫn là cảnh vật xám xịt không bao giờ thay đổi, phía trước không nhìn thấy điểm cuối, quay lại cũng không thấy đường đâu. Đi một cách tuyệt vọng, nhưng không thể nào dừng lại.
Tiếng chuông di động khiến cô choàng tỉnh. Cô vẫn nằm đó, đến khi hồi phục lại khả năng hoạt động mới gượng dậy lấy di động đặt lên bàn uống nước. Lộ Phi gọi đến. Cô bấm nút nghe, giọng anh vẳng tới, “Tiểu Thần, giờ anh đến đón em đi ăn được không?”.
Vốn dĩ cô phải cảm tạ cú điện thoại đó đã đưa cô ra khỏi cơn bóng đè, nhưng giọng nói vốn ấm áp trầm tĩnh của anh lại khiến cô tự dưng nổi giận. Cô hét lên: “Tôi không ăn, không ăn!” rồi tắt máy, ném điện thoại lên bàn. Thân máy và lớp kính trên bàn uống nước chạm nhau phát ra âm thanh chói tai, cô giật bắn mình rồi mới bình tĩnh trở lại, đưa tay bịt mắt mình, tâm nguội ý lạnh hoàn toàn.
Đêm dần buông, trong nhà yên tĩnh đến mức khiến cô có cảm giác nghẹt thở. Cô bò dậy bật đèn rồi mở tivi, sau đó lại nằm xuống ghế.
Lúc cô sửa lại nhà mình đã bỏ không mua tivi, khi rảnh rỗi chỉ xem truyền hình trên mạng bằng máy tính. Trên màn hình tivi đang chiếu một tiết mục tổng hợp, MC và khách mời nói chuyện cười nói rất náo nhiệt, cũng khiến cho nhà có thêm chút sinh khí.
Cô dần dần bình tĩnh lại, chỉ nghĩ rằng công việc cô nhận đã làm xong cả rồi, cũng không định nhận tiếp việc mới để ràng buộc mình, e rằng sau này đành phải chờ đợi trong rảnh rỗi thôi. Cô xưa nay không nóng vội lắm, bây giờ bỗng không thể chấp nhận cảnh phải chờ đợi mà không có thời hạn cụ thể trong thành phố này nữa.
Chuông cửa reo vang. Tân Thần ra mở cửa, thấy Lộ Phi đứng đó. Cô cảm thấy có lỗi vì cơn nóng giận ban nãy, nhưng thực sự không thể nào có tâm trạng lịch sự tiếp đãi khách nữa. Thế nhưng Lộ Phi hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt căng thẳng của cô, đi thẳng vào phòng ăn, mở hộp thức ăn xách đến ra, rồi đến nhà bếp lấy bát đũa, “Đến đây ăn”.
Tân Thần quả thực không hiểu nổi tình huống hiện giờ. Cô nghĩ, chẳng lẽ trong cơn say tối qua, cô đã nói gì đó không nên nói, khiến bây giờ Lộ Phi lại chăm sóc cô như lẽ đương nhiên thế kia.
Lộ Phi mang đến món lươn chiên giòn, măng hầm, canh cá, bày trên bàn tỏa mùi thơm phưng phức. Cô cũng thấy đói rồi nên quyết định không cần phải hờn dỗi nữa, thế là vui vẻ ngồi xuống đối diện anh và bắt đầu ăn.
Hai người đều im lặng, như thể cảnh ngồi đối mặt nhau và ăn cơm thế này vẫn thường diễn ra, rất tự nhiên. Tân Thần ăn xong nhanh nhẹn thu dọn bàn ghế, mang bát đũa vào nhà bếp rửa sạch rồi xếp gọn. Lúc quay ra thấy Lộ Phi đang đứng trước cửa sổ phòng khách nhìn ra bên ngoài. Hình bóng cao ráo dưới ánh đèn dịu dàng khiến cô khựng lại, bần thần.
Lúc ấy, Lộ Phi đột ngột quay lại. Kiểu nhà cũ này rất dài, cách qua một phòng khách dài hẹp và phòng ăn, ánh mắt hai người chạm nhau, Tân Thần không có thời gian nở một nụ cười hờ hững. Trong tích tắc, cô mệt mỏi đến độ không còn sức đâu mà gồng lên nữa, chỉ dựa vào khung cửa nhà bếp.
Lộ Phi bước đến nắm lấy tay cô dẫn đến bên ghế sofa, bắt cô ngồi xuống, “Hôm nay xảy ra chuyên gì à?”.
“Anh đúng là rất tự tin, còn nghĩ là chỉ khi xảy ra chuyện thì em mới nổi giận vô cớ như thế”.
Anh mỉm cười, “Đúng vậy, anh thì lại mong được nhìn thấy em chịu nổi giận mà không chút kiêng dè. Nhưng bây giờ em quá kiềm chế bản thân”.
“Ai có quyền không kiêng dè với người khác chứ. Lúc nãy nổi giận với anh, em rất xin lỗi. Thực sự là tâm trạng không tốt lắm, chẳng tài nào giữ được phép lịch sự cơ bản nữa”.
“Đừng vội xin lỗi. Nói anh biết nguyên nhân”.
“Thủ tục bồi thường phá dỡ quá phức tạp lằng nhằng, nhất thời bực bội. Không có lý do nào đặc biệt”.
“Em đi vội lắm à?”
“Rất vội”. Tân Thần cười nhạt, “Nếu không phải vì bác trai quá bận việc thì em đã nhờ bác trai việc này rồi, sau đó rời khỏi đây ngay, ít nhất cũng có vẻ phong độ chothấy”.
“Tối qua anh đã hỏi em, nếu anh xin em ở lại, em có đồng ý không?”.
Tân Thần cố gắng nhớ lại, đành thừa nhận, “Em không nói gì đấy chứ? Cho dù đã nói thì cũng là lời trong cơn say, không thể xem là thật”.
Lộ Phi cười cười, thở dài, “Say như thế, em cũng phớt lờ yêu cầu của anh”.
Đôi mắt của anh nhìn cô vẻ quyến luyến. Cô phát hiện ra khi đón nhận ánh mắt đó, bản thân sẽ bất giác thả lỏng và yếu đuối hẳn, nên đành trốn tránh ánh nhìn của anh, “Anh muốn làm gì, Lộ Phi? Muốn xem em rốt cuộc lạnh lùng và vô lễ đến mức nào à?”.
“Anh muốn giữ em lại. Phương pháp rất ngô nghê, hơn nữa còn biết rõ, tay anh càng nắm chặt thì em sẽ càng cuống lên để vùng thoát ra. Nhưng anh không thể không thử làm”.
“Quen ỷ lại vào một người là chuyện rất đáng sợ. Em sẽ không cho phép bản thân làm thế nữa. Huống hồ em đã có lý do để không ở lại. Nên đừng thử nữa, được không?”.
Lộ Phi nhìn cô chăm chú, “Xin lỗi vì anh khiến em không vui như vậy”.
Tân Thần cười, “Lộ Phi, đừng xin lỗi em nữa. Anh lúc nào cũng thế, không kiềm chế được thế là mềm lòng. Còn nói nữa thì em sẽ xem như anh có lỗi với em thật đấy. Nhưng anh không nợ gì em cả. Đừng kiên trì xem niềm vui và cuộc sống của em là trách nhiệm của anh nữa. Anh không gánh vác nổi, mà em cũng không dám để người khác phải gánh vác đâu”.
“Em xem anh là một kẻ tốt khờ khạo hay mềm lòng, hổ thẹn, bị trói buộc bởi cảm giác trách nhiệm rồi”. Nụ cười bên khóe môi Lộ Phi càng tươi hơn, “Nhưng Tiểu Thần, nếu đến bây giờ là anh còn ảo tưởng muốn chịu trách nhiệm về cuộc sống của em, thì thực sự là không hiểu về em chút nào. Anh chỉ mong em được vui, cho dù nguyên nhân của niềm vui đó có là anh hay không”.
Sáng hôm sau Tân Thần nhận được điện thoại của bên công ty phá dỡ, mời cô đến văn phòng làm thủ tục. Cô tưởng là sắp xếp kiểm tr.a nhà cô nên uể oải nhận lời.
Bên ngoài mưa lất phất, không khí khá mát mẻ. Tân Thần đến văn phòng, đăng ký tên mình với nhân viên. Một lúc sau, giám đốc Vương của công ty đích thân tiếp cô, bảo cô rằng chỉ cần ký tên vào mấy tờ giấy thì tiền bồi thường có thể được gửi thẳng đến tài khoản của cô.
Nhìn mấy tập giấy tờ nội dung phức tạp, Tân Thần khó tránh khỏi nghi ngại. Giám đốc Vương nói vẻ rất khách sáo: “Cô Tân, cô cũng biết dự án này là do tập đoàn Hạo Thiên khai thác. Sếp Lộ bên ấy sáng sớm đã gọi điện từ Thâm Quyến đến đây, chúng tôi phải làm theo lời cô ấy dặn dò”.
Ông ta lấy di động ra gọi, nói vài câu rồi đưa cho Tân Thần, “Sếp Lộ mời cô nghe điện thoại”.
Tân Thần nhận lấy, quả nhiên nghe thấy tiếng Lộ Thị, “Chào em, Tiểu Thần”.
“Chào chị Lộ Thị”.
“Chị đã nói với giám đốc Vương rồi. Chỉ cần em ký tên vào giấy tờ, đưa tài khoản ngân hàng cho ông ấy thì trong thời gian ngắn nhất, ông ấy sẽ làm xong thủ tục cho em”.
“Cám ơn chị”.
“Đừng khách sáo, Tiểu Thần”.
Bước ngoặt này quá bất ngờ. Tân Thần đặt máy xuống, định thần nghĩ kỹ lại, đoán chắc rằng không cần phải nghi ngờ nữa. Cô nhanh chóng ký tên, giao giấy tờ chứng minh quyền sử dụng nhà và chìa khóa cho nhân viên. Một lúc sau thủ quỹ đến, cô đưa thông tin ngân hàng cho cô ta. Căn nhà không đến bảy mươi mét vuông, biến thành một số tiền không nhiều không ít, nằm gọn trong tài khoản ngân hàng của cô.
Ra khỏi văn phòng, mưa đã to hơn. Tân Thần che ô đi vài bước, không nén được lại dừng, nhìn nơi mà mình đã sống từ nhỏ qua một con phố.
Dạo trước những ngôi nhà công và nhà kho bị phá dỡ đã tạo nên một cơn chấn động trong khu dân cư chen chúc này. Những ngôi nhà trên phố đóng kín cửa, có cửa hàng đã căng bảng “siêu giảm giá”…dùng loa oang oang kéo gọi khách vào mua. Những âm thanh náo nhiệt gấp gáp ấy cũng không thu hút được khách là mấy, có chút gì đó thê lương trong màn mưa.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà mình.
Trên ban công tầng năm, những chiếc lá dây khiên ngưu leo dây trên lưới chống trộm vẫn xanh mướt, những đóa hoa đỏ tía đang nở rộ, chẳng mấy hôm nữa sẽ ra nụ mới, lá sẽ dần dần héo rũ rồi rụng hết. Còn khu dân cư trước kia đông đúc chật chội sẽ bị phá bỏ hết thành một bãi đất trống, sau đó xây lên một khu trung tâm thương mại và tòa cao ốc văn phòng, chung cư cao cấp.
Nếu cô còn quay lại, chắc cũng không thể nào tìm thấy chút dấu vết ngày nào nữa.
Tân Thần không bắt mình dừng lại quá lâu. Cô tiếp tục men theo con phố, tìm thấy một nơi bán vé máy bay, vào dò hỏi vé hãng, chiết khấu, đặt vé bay sớm vào hôm sau. Cầm vé bước ra ngoài, cô gọi điện cho Tân Khai Minh. Ông tỏ ra sững sờ, “Sao lại gấp như thế?”.
“Để khỏi làm chậm trễ hôn lễ của bố con ạ, ông cũng già rồi mà”.
Câu trả lời nghịch ngợm ấy khiến khóe môi Tân Khai Minh động đậy nhưng không thể nào cười nổi. Ông từ thư ký lên lãnh đạo, rất am hiểu về thế sự. Khoản bồi thường đã vào tài khoản của Tân Thân với một tốc độ kinh hoàng như thế, và cô đã quyết định ra đi mà không hề trì hoãn như thế, đâu cần thiết phải suy nghĩ thêm về những vấn đề trong đó. Ông chỉ có thể nói với giọng thoải mái hết sức có thể: “Tiểu Thần, tối nay đến ăn cơm nhé”.
“Không ạ, con còn phải đi mua ít đồ nữa. Buổi tối có hẹn với bạn. Bác nói hộ một tiếng với bác gái, con không đến để chào từ biệt được. Đến Côn Minh rồi con sẽ gọi điện cho bác ngay”.
Điện thoại của Lộ Phi cũng gọi đến ngay sau đó, “Tiểu Thần, em đặt vé bay lúc nào?”.
Lộ Thị ở tít tận Thâm Quyến nhưng lại tham gia vào chuyện này. Tân Thần đương nhiên không cần hỏi Lộ Phi sao lại hỏi câu đó, chỉ nói anh biết thời gian bay. Anh khẽ thở dài trong điện thoại, “Sao gấp thế?”.
Cô không thể nào trả lời anh như với bác, chỉ trầm tư, “Cám ơn chị Lộ Thị hộ em, và cũng cảm ơn anh”.
Câu cảm ơn đó khiến Lộ Phi cũng trầm tư. Lúc này anh đang đứng trước cửa sổ, phía sau là văn phòng mới của anh: Sàn nhà bằng gỗ bóng loáng, bàn làm việcật tự ngăn nắp, trong kệ sách màu sậm chất đầy những quyển sách, bên một góc khác gần cửa sổ là một bộ ghế sofa màu đen, trong bình hoa pha lê trên bàn uống nước là hoa mới để lên, chậu cây đặt ở một góc đang trổ những lá xanh mướt.
Hôm nay là ngày anh đi làm chính thức trở lại. Buổi sáng Vương Phong chủ trì cuộc họp hội đồng quản trị, đã giới thiệu anh với những vị lãnh đạo cấp cao của công ty và các cổ đông, buổi chiều còn có một cuộc họp về đầu tư đang đợi anh, phải lần lượt bàn việc với các trưởng phòng, buổi tối phải tiếp đãi khách hàng. Thư ký bắt đầu sắp xếp lịch trình theo lời dặn dò của anh. Anh đã bắt đầu vào guồng làm việc khẩn trương nhất.
Tường bằng kính đã ngăn lại sự ồn ào của thành phố dưới chân, nhưng qua di động vẫn nghe thấy rõ đủ mọi âm thanh khác. Tiếng mưa rơi ào ào xuống chiếc ô, ô tô qua lại như mắc cửi, tiếng còi xe mô tô và xe điện xuyên vào tai, tiếng người ồn ào. Anh có thể thấy được cô đang đứng trên con phố huyên náo, cũng nắm chặt di động trong tay như anh, giữ tư thế lặng lẽ lắng nghe. Mưa bay, xe cộ và người qua lại dường như không chẳng liên quan gì với cô.
Điện thoại nội bộ trên bàn reo vang, anh nói vào di động: “Xin lỗi”. Bước đến nhấn nút nghe, giọng nói rõ ràng của thư ký vọng đến, “Sếp Lộ, đến giờ họp rồi”.
“Tôi biết rồi, cảm ơn”.
Tân Thần lên tiếng, “Anh cứ làm việc đi, em phải đi mua ít đồ rồi. Tạm biệt”.
“Tiểu Thần, anh sắp đi họp rồi. Buổi tối còn phải chiêu đãi khách, có lẽ sẽ rất muộn. Sáng sớm mai anh đến đón em ra sân bay”.
“Vâng, cảm ơn anh”.
Lúc Lộ Phi bấm chuông cửa thì Tân Thần vừa ngủ dậy, ngậm bàn chải đánh răng ra mở cửa, sau đó lại chạy vào phòng vệ sinh. Vé máy bay cô đặt là loại sớm nhất và giảm giá nhiều nhất, đã tính toán thời gian để có thể rửa ráy kỹ càng, nhưng Lộ Phi lại đến sớm bất ngờ. Cô đành nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chải tóc thành một búi nho nhỏ, sau đó thay quần áo, “Em xong ngay đây”.
“Không vội, ăn sáng đã”.
Lộ Phi mang đến bánh bao h và sữa đậu nành. Tân Thần vừa nhìn thấy túi đựng đã biết là của một quán lâu đời không có quán thứ hai. Trước kia cô rất thích ăn món này, còn Lộ Phi biết rõ nên mỗi khi được nghỉ đến thăm cô, anh luôn cố ý mua xong mới vội vã chạy đến nhà cô, mỉm cười nhìn cô ăn.
Lúc này dưới ánh nhìn của anh, cô thấy ăn có vẻ không ngon, cố gắng ăn xong mới đứng lên đóng tất cả cửa sổ trong nhà, sau đó xách va li hành lý tối qua đã sắp xếp xong và túi laptop, “Được rồi, đi thôi”.
Lộ Phi đón lấy, nhìn cô khóa cửa rồi hai người cùng xuống lầu. Cơn mưa tối qua chợt đến chợt đi, không biết đã tạnh trong đêm tự bao giờ, bầu không khí ban mai thoáng đãng và yên tĩnh. Tân Thần đứng dưới tán hợp hoan đợi Lộ Phi lái xe đến. Gió hiu hiu thổi, những giọt nước mưa đọng trên lá rơi xuống người cô, cô không hề đề phòng lên cảm giác mát lạnh ấy khiến cô kêu lên một tiếng kinh ngạc. Lộ Phi nhìn thấy cô ngẩng đầu ngắm cây hợp hoan rậm rạp cao to qua kính chiếu hậu, hất nước trên tóc đi, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện nụ cười khẽ. Anh nín thở, gần như không thể kiềm chế, nắm chặt vô lăng xe hơi.
Từ khi anh nhìn thấy cô lay cành hợp hoan với dáng vẻ trẻ thơ, tạo ra một cơn mưa hoa, sau đó hất tóc làm rơi những cánh hoa xuống, tròn mười năm đã qua đi. Họ đã từng gần gũi nhau vô cùng, sau đó mỗi lúc một xa…
Lộ Phi lái xe ra khỏi thành phố. Lúc sắp ra đường cao tốc đi sân bay, anh bỗng nói: “Tiểu Thần, đưa em đi xem hoa của em, không tốn bao nhiêu thời gian đâu”.
Không đợi Tân Thần trả lời, anh đã xoay vô lăng, rẽ vào một con đường bên tay trái.
Con đường rộng thẳng tắp phía trước dẫn đến một khu hồ nước thiên nhiên đan xen nhau chằng chịt. Tân Thần trước kia rảnh rỗi hay đến đây dạo bộ quanh hồ, không hề xa lạ với nơi này, cũng từng chú ý đến khu vực đang xây dựng ở ven hồ. Lúc đó các bạn cô còn tranh luận xem nơi này treo biển khu bảo vệ sinh thái, nhưng lại phê chuẩn dự án khu nhà ở mới là có hợp lý hay không. Nhưng dù thế nào đi nữa, biệt thự được xây dựng ven hồ đẹp như tranh vẽ đã khiến mọi người đều cảm thấy nóng mặt và ghen tỵ. Họ tạm ngưng hành trình để đến dạo văn phòng nhà đất, có vài người bạn trên mạng thực lực kinh tế ổn định còn hỏi thăm giá cả với nhân viên kinh doanh.
Bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, những tầng mây vẫn còn dày đặc. Nhìn từ xe, mặt hồ có một lớp sương mỏng đang lay. Ven hồ là một hàng thủy sam cao lớn thẳng tắp, viền theo đường nét bờ hồ xinh đẹp. Lộ Phi lái vào đến khu, dừng lại trước một dãy biệt thự. Anh xuống xe, đi vòng sang để mở cửa cho Tân Thần, đưa tay ra nắm lấy tay cô. Cô đành phải xuống xe.
Một người đàn ông cao lớn dắt theo một con chó săn lông vàng nhạt, đang thong thả đi trên con đường trước khu nhà còn hơi ẩm ướt. Những chú chim nhỏ ríu rít trên cành, toát lên một vẻ tĩnh lặng đặc thù của buổi sớm sau cơn mưa.
Đó là một ngôi biệt thự ba tầng vẫn chưa sửa sang xong, cũng giống những ngôi biệt thự khác, đều có gạch lát tường màu xanh xám, phòng kính cho ánh nắng chiếu vào, nhà để xe không có cửa mà trống toang nhìn thẳng ra sân. Và khu nhà vẫn chưa được dọn dẹp, chỉ một góc bày gọn gàng những chậu hoa mang từ nhà cô tới, chậu nào cũng xanh mướt um tùm. Hai chậu hải đường đang ra những quả nho nhỏ, những giọt nước đang lăn tròn trên những chiếc lá hình trái tim của cây phong lữ, đủ mọi loại cây đang khoe sắc hoa; những chiếc lá đang vươn rộng trên cành trúc cao gần một mét. Không có những đóa hoa úa tàn trên cành, không có lá vàng, có thể thấy rằng chúng được chăm sóc rất chu đáo.
“Anh đã tìm người thiết kê, vài hôm nữa bắt đầu trang trí”.
Khóe môi Tân Thần nhướn lên, cô cười, “Không gian ở đây đẹp lắm. Nhưng”, Cô hờ hững hất cằm chỉ về phía những cây hoa, “Em trồng hoa với nguyên tắc là dễ trồng, hoa nở nhiều, chúng chưa chắc đã hợp với khung cảnh ở đây. Anh trang trí xong có thể tìm người thiết kế sân vườn để quy hoạch sân, rồi chọn trồng loại phù hợp hơn”.
Lộ Phi thong thả nói, “Anh không cần nhờ ai quy hoạch cái gì là hợp với anh nhất. Anh chỉ nói với em rằng: Nửa tháng trước, anh đã mua ngôi nhà này; hôm qua anh vừa nhận một công việc mới ở đây. Sau này anh có thể đi thăm viếng người thân, công tác, nghỉ ngơi, nhưng phần lớn thời gian, anh sẽ sống ở đây”.
Tân Thần quay lại, trong đôi mắt rõ ràng có ý hỏi, “Tại sao lại nói với em điều này?”.
Lộ Phi nhìn cô, trong đôi mắt cũng nói rõ, “Chắc em hiểu rõ là tại sao”.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm. Tân Thần lại phát hiện ra, người đàn ông trước mặt cô có một dáng vẻ rất trầm tĩnh. Cô không chịu nổi ánh mắt của anh nên quay ra nhìn đám hoa đó, “Được thôi, vẫn câu đó - mọi người đến đến ở ở, đi đi về về, vui vẻ là được”.
“Nói em biết những chuyện này không phải là muốn trói buộc em bằng kế hoạch của anh. Anh chỉ cần em biết rằng, nếu bây giờ em muốn anh ở cạnh, thế thì anh sẽ ở lại đây chờ em, bao lâu cũng được”. Tân Thần không thể nói gì. Lộ Phi nói ngắn gọn: “Đi thôi, anh đưa em ra sân bay”.
Hai người lên xe. Lộ Phi lái thẳng đến sân bay, giúp cô làm thủ tục lên máy bay và gửi hành lý, đưa cô đến cửa kiểm soát. Cô đón lấy túi đựng laptop của mình, quay lại nhìn anh, “Chưa bao giờ em đợi anh, Lộ Phi. Em không cần anh bù đắp cho em bằng cách này”.
“Nếu nhất định phải nói đây là bù đắp thì cũng là bù đắp cho những thiếu thốn trong cuộc sống của anh. Tha thứ cho anh đã ích kỷ, Tiểu Thần. Anh không giữ được em, vốn dĩ nên để em hưởng thụ cuộc sống mà không có chút gánh nặng nào, nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà cưỡng ép em phải nhận sự chờ đợi này”.
Ánh mắt Tân Thần xao động, “Em chỉ có thể nói, một sự chờ đợi em không muốn đón nhận có lẽ sẽ không ràng buộc được em”.
Lộ Phi mỉm cười, “Đúng, anh chỉ dùng nó để ràng buộc chính mình. Em là người tự do”.
“Tự do?”. Tân Thần cũng cười, “Lúc nhỏ em đã từng khao khát sau này sẽ lang thang mọi nơi bốn bể là nhà, hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại. Bây giờ em có thể sống như thế nhưng lại không thể chắc chắn rằng đó là tự do mà em cần. Tạm biệt. Lộ Phi”.
Cô thẳng người đi vào cửa kiểm soát, đặt túi đựng laptop lên băng chuyền kiểm tra, đi qua cửa kiểm tr.a kim loại, rồi xách túi đi thẳng vào trong.
Anh quá có nhiều cơ hội giữ cô lại, nhưng anh đã lựa chọn buông tay, gần như đã tự tay cởi bỏ ràng buộc giữ cô ở lại.
Đêm hôm ra khỏi quán bar Forever, cô đã chuếnh choáng say, gục vào lòng anh, lẩm nhẩm nói mãi, rồi nhắc đến những tháng ngày ở bên anh, đi dạo trên con đường râm mát sau công viên, đi xem phim với anh, nghe anh kéo đàn, chơi cờ với anh; lúc lại nhắc đến cầu vồng đột ngột xuất hiện trên bầu trời, rừng hoa biển cổ dưới ánh tịch dương, hoàng hôn trên sa mạc bao la, núi tuyết phía xa xa; lúc lại kể về các bạn cùng đi thám hiểm, những khách sạn nhỏ không ánh điện, cụm rừng nhiệt đới rậm rịt, những con đường núi bùn lầy nhơ nháp, những con rắn vụt qua giữa bãi cỏ…
Trên con phố đêm tĩnh mịch, thỉnh thoảng có xe lướt qua, ánh đèn vụt sáng rồi xa dần. Giọng cô từ từ yếu ớt và mơ hồ không rõ, nhưng ngay cả khi sắp kiệt sức mà cô vẫn không chịu ngừng. Anh bế cô lên xe, nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ khuya. Anh lái xe về nhà, bế cô vào thang máy lên nhà, đặt cô lên giường của mình. Cô mơ màng ngước lên nhìn xung quanh, bất ngờ đưa tay ôm chặt anh, hôn lên môi anh. Và đôi môi anh đã có phản ứng trước cả ý thức. Môi và lưỡi hai người quấn vào nhau, có cả mùi rượu, gấp gáp cuống quýt.
Nụ hôn lần trước đã thuộc về tám năm trước, lần đầu gợi lên trong anh ham muốn tuổi trẻ, khiến anh gần như không kiểm soát nổi bản thân; và trong lòng anh lúc này là người con gái khiến anh mong nhớ ngày đêm. Anh hôn lên cổ cô, ʍút̼ mạnh lấy mạch đập phập phồng nơi đó, mạch máu nhỏ bé động đậy dưới đôi môi anh. Anh cắn lấy, với một sức mạnh như muốn nuốt trọn cô. Cô khản giọng kêu đau, run rẩy dưới thân anh. Anh bỗng sực tỉnh lại buông cô ra, nhưng cô lại lật người đè lên anh, ậm ừ hỏi: “Cắn em à?” và cũng cắn lại anh thật mạnh, hơi thở nóng hổi phả vào cổ anh. Anh bất động, chịu đựng cảm giác đau đớn ngọt ngào ấy, chỉ khẽ khàng vuốt ve lưng cô. Cô dần dần nhả ra, môi vẫn áp lên nơi ấy, cơ thể từ từ thả lỏng ra, hơi thở dần dần bình ổn, rồi chìm vào giấc ngủ.
Lộ Phi giúp cô nằm thẳng lại, rồi ngắm cô rất gần. Gương mặt ấy toát ra vẻ an lành, rèm mi dài phủ một đường mờ dưới mắt, đôi môi sưng đỏ hé mở, hơi thở phả ra vẫn còn phảng phất mùi rượu.
Cho dù cơ thể cả hai đều cần nhau một cách chân thật và cuồng nhiệt nhưng anh biết, cô đang buông thả mình trong cơn say. Nếu anh nhân cơ hội này chiếm hữu cô, thì sau khi tỉnh lại, cô sẽ càng bỏ chạy xa hơn.
Anh không thể nuông chiều theo dục vọng, thừa cơ để cưỡng ép cô.
Tối hôm trước ra khỏi nhà Tân Địch, Lộ Phi ngồi vào xe rồi gọi điện cho Lộ Thị. Nghe yêu cầu anh đưa ra, Lộ Thị tỏ ra lạnh lùng, “Em bảo chị làm thế là khuyến khích cô bé rời khỏi đây ngay lập tức à?”.
“Bây giờ cô ấy ở đây không vui vẻ gì”.
Lộ Thị cười khẽ, nhưng lại như đang thở dài, “Lộ Phi, mong là em hiểu rõ thứ em đang cần là gì?”.
“Em luôn hiểu rõ, người em cần là cô ấy, nhưng hiện giờ em không thể giữ lại, đành cho cô ấy tự do”. Anh cũng cười, “Giam cầm một người, cách tốt nhất là tạo ra một nhà giam to lớn vô hạn”.
Giọng anh thoải mái, như chỉ đang nói đùa. Lộ Thị chỉ có thể cười và lắc đầu, rồi nhận lời giúp.
Tân Thần quả nhiên đã cuống cuồng bỏ đi, không hề do dự và lưu luyến. Lúc này họ chỉ cách nhau trong gang tấc, nhưng máy bay cất cánh sẽ là hơn ngàn dặm. Thế nhưng anh không hối hận về quyết định của mình.
Lộ Phi lái xe quay trở lại thành phố đã không còn Tân Thần, tiếp tục công việc của anh.