Chương 19: Bắt đầu trả thù
“Lăng Tiêu! Ngươi đồ tiểu nhân ti bỉ!” Lan Úy ý thức được mình bị bắt, giãy dụa kịch liệt trên mặt đất.
Lăng Tiêu cười tà từ trên cao nhìn hắn, trên mặt một mảnh đắc sắt: “Công tử Lan Úy, ngươi ngàn vạn phải gọi lớn tiếng chút, nếu thu hút người vào, ta cũng không cần suy xét rốt cuộc có cần giao ngươi ra hay không.”
“Ngươi!” Lan Úy oán hận nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, ánh mắt như muốn đem Lăng Tiêu thiên đao vạn quả.
Lăng Tiêu hưởng thụ nheo mắt, đột nhiên xoay người vươn tay nắm cằm Lan Úy, Lan Úy bị đau, nhăn mày lại.
Lăng Tiêu lạnh lùng âm hiểm nhìn hắn, đời trước, y không ít lần ẩu đả với Lan Úy, y tiến cung cũng là vì người này muốn giúp Mạc Khởi, thậm chí Lan Úy này còn muốn thiến y thật.
Hiện tại người này đang ở trong tay mình!
Không hảo hảo giáo huấn thì sao còn là mình nữa!
Lăng Tiêu cười lạnh, nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú non nớt của Lan Úy mà nhướng nhướng mày, trong lòng có chủ ý.
Y ra ngoài kêu bọn thái giám lui ra, liền khóa cửa, sau đó ánh mắt âm lãnh đi về phía Lan Úy.
Lan Úy sửng sốt, bị ánh mắt đầy tính xâm lược của Lăng Tiêu hù dọa, không khỏi hơi hơi xê dịch ra sau.
Lăng Tiêu thấy động tác nhỏ của hắn, buồn cười hỏi: “Công tử Lan Úy, ngươi trốn cái gì? Chẳng lẽ ngươi sợ ta sao?”
“Bản… Bản công tử sao sẽ sợ ngươi!” Lan Úy quật cường ngửa đầu.
Lăng Tiêu nghe vậy, mỉm cười, cúi người nhặt bội kiếm của Lan Úy.
Lan Úy nhếch môi, không rõ Lăng Tiêu muốn làm gì hắn, hắn là nhi tử Tể tướng, lần đầu tiên bị trói gô như thế, không khỏi hận nghiến răng lợi với Lăng Tiểu, hắn suy tư nửa ngày, cắn răng đe dọa Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, ngươi tốt nhất thả ta ra, bản công tử chính là con của Tể tướng, nếu như có chuyện gì, phụ thân sẽ không tha cho ngươi!”
Lăng Tiêu nghe vậy cười nhạo, mang theo thanh kiếm kia, đi đến cạnh giá cắm nến, nung kiếm trên ngọn lửa nói: “Lan Úy a, ngươi là quá ngốc hay quá khờ đây?”
“Ngươi!” Lan Úy bị Lăng Tiêu nói tới giận nổi gân xanh.
Lăng Tiêu thảnh thơi nung kiếm nói: “Không nói đến Tể tướng đại nhân không biết ngươi ở trong này, cho dù có biết ông ta sẽ dùng danh nghĩa gì đến đón ngươi về? Ngươi chỉ cần bị phát hiện, là tội lớn ban đêm xông vào hoàng cung.”
Lan Úy nghe vậy, ảo não nhíu mày cắn môi, Lăng Tiêu lườm tà, làm dáng như tỉnh ngộ: “A ~ ngươi không ngốc cũng chẳng khờ, ngươi là coi ta thành đồ ngốc, cho rằng hù dọa làm ta sợ, ta sẽ có thể thả ngươi ra.”
Lăng Tiêu giơ kiếm nung đỏ đi đến trước mặt Lan Úy: “Không khéo, Lăng Tiêu ta đã bị dọa nhiều rồi! Chiêu này vô dụng với ta.”
Lăng Tiêu mỉm cười.
Lan Úy nghe vậy, hừ lạnh quay đầu, lại thấy kiếm phong bị nung đỏ ở trước mặt hắn, hắn nhíu mày, cảm thấy có chút bối rối, không khỏi giương mắt nhìn Lăng Tiêu, lại chỉ thấy trên mặt y lạnh lùng quyết tuyệt, Lan Úy giật mình có chút sợ hãi, hắn âm thầm cắn chặt răng hỏi: “Lăng Tiêu, ngươi đến tột cùng muốn làm gì?”
Lăng Tiêu nhìn nhìn kiếm trong tay, lại nhìn Lan Úy bắt đầu kinh hoảng, cười tà hỏi: “Ngươi nói xem ta muốn làm gì đây?”
Lan Úy nhếch môi, suy tư nói: “Lăng Tiêu, giết ta không có lợi cho ngươi!”
Lăng Tiêu nhướng mày, Lan Úy này rốt cục nói được một câu tiếng người.
Quả thật, giết Lan Úy, không có bất kì chỗ tốt gì với Lăng Tiêu, Lan Úy tốt xấu cũng là con của Tể tướng, hơn nữa còn là con trai độc nhất, nếu Lan Úy ch.ết, việc này Tể tướng tuyệt đối sẽ không buông tha.
Lúc này, thái độ của Tể tướng đối với Lăng Tiêu y còn đang là mặc kệ, nếu biết Lan Úy ch.ết trong tay y, vậy sẽ thành thù địch.
Lăng Tiêu y còn chưa ngốc đến nỗi thêm cho mình cừu địch lớn như vậy.
Nhưng Lan Úy ức hϊế͙p͙ y là thật, thật vất vả ở trong tay của y, làm sao có thể cứ để cho chạy chứ?
Lăng Tiêu cười tà, ngồi xổm xuống kéo kéo y phục Lan Úy: “Yên tâm, ta không giết ngươi, ta chỉ là muốn làm chuyện mà ngươi đã từng làm trên người ta một lần.”
Lan Úy nhíu mày, như đang nhớ lại mình làm gì Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không cho hắn cơ hội hảo hảo hồi tưởng, ngón tay tung bay, đã bắt đầu cởi vạt áo Lan Úy.
Lan Úy ngây ra nhìn, nhìn động tác Lăng Tiêu, tựa hồ nhớ ra cái gì, hắn ngạc nhiên trừng Lăng Tiêu, miệng khẽ nhếch, dáng vẻ không thể tin.
“Lăng Tiêu, ngươi không phải là muốn…”
Lăng Tiêu cười mị mắt, kéo đai lưng Lan Úy xuống.
“Chính như ngươi suy nghĩ.”
Lan Úy kinh ngạc, giây tiếp theo liền bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
“Buông, nếu ngươi dám can đảm làm như vậy, bản công tử sẽ không tha cho ngươi, buông… Buông ra…”
Lan Úy giãy dụa rất kịch liệt, Lăng Tiêu nhiều lần bị hắn đẩy ra.
Cuối cùng, Lăng Tiêu cũng bị hắn làm đến không kiên nhẫn, cúi người chặn hắn, một tay cầm kiếm, một tay xé, kéo quần hắn xuống.
Hạ thân mát mẻ, khiến Lan Úy yên tĩnh trở lại, hắn quay đầu lại trừng Lăng Tiêu, mắt đầy kinh ngạc, Lăng Tiêu nhân cơ hội nhét quần vừa mới kéo xuống vào miệng hắn.
“Ngô ngô…” Lan Úy oán hận trừng Lăng Tiêu.
Lúc này quần Lan Úy bị kéo xuống, hạ thân để trần, chỉ có vạt áo khoác khó khăn che khuất bộ vị quan trọng của hắn, loại cảm giác này thực khuất nhục, hắn cắn răng, giãy dụa càng lợi hại.
Lúc vội vàng, hắn còn lấy đầu đụng Lăng Tiêu, Lăng Tiêu bị đụng phải, choáng váng đứng dậy, hắn liền nhân cơ hội dịch lên phía trước, Lăng Tiêu quay quay đầu thanh tỉnh một chút, nhìn Lan Úy dịch ra ngoài cười lạnh lùng, cúi người bắt hắn về, vén vạt áo khoác của hắn lên.
“Ngô ngô…” Lan Úy kháng nghị, miệng phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.
Nhưng mà, cũng không ngăn cản được bộ vị yếu ớt bại lộ trước mắt Lăng Tiêu, Lan Úy khuất nhục hai mắt nhắm nghiền.
Lăng Tiêu thấy vậy, vui vẻ cười: “Lan Úy, ngươi mở mắt ra hảo hảo nhìn, chuyện lúc trước ngươi làm với ta!”
Lan Úy nghe vậy mở mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cười lạnh, ghét bỏ nhìn hạ thân Lan Úy, giơ lên kiếm nung đỏ kia lên, để sát vào hạ thể của hắn.
“…” Lan Úy cứng đờ, sau đó giãy dụa, thật sự không buông tha một phần hy vọng.
Kiếm của Lăng Tiêu nhiều lần bị hắn giãy dụa làm cho bị trật, Lăng Tiêu cũng mất kiên nhẫn, ngồi xổm xuống nhấc chân chặn thân thể giãy dụa của Lan Úy, một tay chặn chân hắn, kiếm lần thứ hai chậm rãi để sát vào.
Lúc này đây, Lan Úy không thể trốn nữa.
“… Nha ngô…” Thanh âm Lan Úy bắt đầu thay đổi, mang theo giọng mũi.
Lăng Tiêu quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt hắn ngoại trừ liệt hỏa hừng hực còn có một tia cầu xin, Lăng Tiêu nhíu mày, tim bị chạm một chút, có chút như nhũn ra.
Y nhớ rõ nhất là nỗi đau khi tỉnh lại phát hiện thân thể mình trần truồng, thiếu chút nữa bị thiến.
Lúc đó y cũng sợ hãi như Lan Úy vậy.
Nghĩ tới sợ hãi của mình khi đó, cùng với tình cảnh làm tổng quản thái giám nửa vời hiện tại, Lăng Tiêu mới vừa mềm lòng liền bị hận ý thay thế.
Y lạnh lùng giễu cợt, kiếm vẫn đến gần mệnh căn tử đáng thương của Lan Úy.
Kiếm nung đỏ mang theo hơi nóng, nóng đến Lan Úy nảy lên, Lan Úy bị đau nức nở một tiếng, liền mắt nhìn kiếm để sát vào hạ thể của mình, hắn không đành lòng hai mắt nhắm nghiền, khóe mắt vẽ ra hai hàng thanh lệ.