Chương 21: Niềm vui ngoài dự đoán
Lăng Tiêu vội vàng hành lễ, hoàng đế lại nhìn như không thấy y.
Trực tiếp vượt qua y mang đi năm người quỳ phía sau.
Lăng Tiêu rũ mắt nhíu mày, tiễn hoàng đế bước đi.
Lúc này đây nhìn thấy hoàng đế, y lại chỉ nhìn thấy bóng dáng cùng với vạt áo của hoàng đế, cả chính diện cũng không thấy.
Lăng Tiêu nhíu mày, hơi mất mát về chỗ mình, trong đầu tất cả đều đang cân nhắc nên để hoàng đế gặp mình như thế nào.
Nhưng mà, đi đến nửa đường, lại phát hiện chỗ ở của y, bốc khói dày đặc.
Lăng Tiêu sửng sốt, vội vàng vén vạt áo chạy về.
Cửa cung điện của y, đã có rất nhiều tiểu thái giám đứng đó, đều đang vội vàng cứu hoả.
Lăng Tiêu nhíu mày, tùy tay kéo một tiểu thái giám hỏi: “Đang hảo hảo sao lại cháy?”
“Nô tài cũng không biết a, đột nhiên liền cháy, lửa là từ trong ra.” Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ nói.
Lăng Tiêu tức giận đẩy hắn ra, cắn răng xách một thùng nước, đổ lên người mình, lấy khăn vải bố che mũi miệng mình chạy vào.
Tiểu tử Lan Úy kia còn ở đáy giường y đó, hai ngày nay Lăng Tiêu có ý cho hắn giáo huấn, không cho hắn ăn chút gì, chỉ cho hắn uống chút nước, cũng không bỏ hắn, mặc cho hắn ở đáy giường.
Hôm qua người nọ còn thành thành thật thật, Lăng Tiêu cho rằng hắn thông minh hơn, kết quả hôm nay liền không an phận, lửa này khẳng định không thoát khỏi liên quan với hắn!
Nhưng mà, Lăng Tiêu không thể để Lan Úy ch.ết được, ai bảo hắn là con trai độc nhất của Tể tướng chứ!
Suy nghĩ, Lăng Tiêu dưới đáy lòng mắng Lan Úy một trận, hành động lại nghiêm túc, lánh phải trốn trái tới gian phòng của mình, liền nhìn thấy Lan Úy đang vô lực giãy dụa dưới đất.
Lửa đã đốt tới bên cạnh hắn, mà hắn đang ngã vào cạnh bàn, bên cạnh còn có một cái giá cắm nến bị rớt.
Xem ra, là Lan Úy muốn dùng ánh nến trên giá cắm nến để đốt dây chạy trốn, kết quả không cẩn thận đốt toàn bộ cung điện.
Đúng là đồ ngốc.
Lăng Tiêu thóa mạ, chạy tới, Lan Úy bị bịt miệng, chỉ có thể dùng mũi hô hấp, cái mũi lại hít vào không ít khói, lúc này đang vô cùng thống khổ vặn vẹo gương mặt non nớt.
Lăng Tiêu vội vàng lấy đồ bịt từ miệng hắn xuống, Lan Úy thở hổn hển, ho khan kịch liệt.
Lăng Tiêu mang lấy khăn ướt của mình che kín miệng mũi Lan Úy, hai tay mở trói cho hắn.
Nhưng mà, lửa đã đốt xiêm y Lan Úy.
Lăng Tiêu nhíu mày, một hơi cởi áo khoác Lan Úy ra, cởi áo khoác của mình phủ thêm cho hắn, trong lúc vội vàng, danh sách chuẩn bị đưa cho hoàng đế đặt trong ngực bị cuốn vào biển lửa.
Lăng Tiêu hét một tiếng, rơi vào đường cùng, chỉ phải chạy về bên giường, lục lọi mấy thứ để ở bên giường.
May mắn, mấy thứ này Lăng Tiêu là dùng một cái thiếp áp tử (hộp sắt) đựng, sẽ không bị đốt cháy.
Nhưng thiết áp tử sớm đã bị nung đỏ, cầm trong tay nóng đến Lăng Tiêu kêu đau một tiếng.
Lăng Tiêu cắn răng, không thể chú ý quá nhiều, dùng ống tay áo bao lại thiết áp tử, cuộn ở trong tay, chạy đi nửa ôm Lan Úy đang hôn mê chạy ra ngoài.
Nhưng y đột nhiên nhớ tới, Lan Úy không thể để bị phát hiện, cho nên y đổi đường, liền chạy tới cửa sổ.
Sau cửa sổ y chính là một chỗ giao với Ngự Hoa viên, Lan Úy không thể bị những người khác biết, Lăng Tiêu chỉ có thể chuyển hắn qua bên kia.
Rất nhanh mang theo Lan Úy nhảy ra cửa sổ, Lăng Tiêu kéo hắn đi tới một chỗ bí mật, ném xuống mặt đất thở hổn hển.
Y đã dùng hết cả thể lực đời này, tay phải còn đang đau, Lăng Tiêu nhìn nhìn, phát hiện ống tay áo đều dính miệng vết thương, mà thiết áp tử kia cũng có một phần dính vào thịt, Lăng Tiêu nhịn đau kéo kéo, phát hiện căn bản kéo không ra, Lăng Tiêu cắn môi, cũng chỉ có thể mặc thiết áp tử kia, nghĩ, Lăng Tiêu liền nhìn Lan Úy, phát hiện Lan Úy vẫn không nhúc nhích.
Y hoảng hốt, dò xét hơi thở của hắn, may mắn, còn hơi thở, Lăng Tiêu vươn tay tát hắn hai cái, gọi hắn hai tiếng.
Lan Úy khó chịu nhíu mày, lại vẫn chưa có trạng thái thanh tỉnh.
Lăng Tiêu nghĩ nghĩ, lần thứ hai đứng dậy, lúc này phần lớn người đều cứu hoả ở phía trước, là lúc phòng vệ ở Ngự Hoa viên thấp nhất, Lăng Tiêu một đường kéo Lan Úy né tránh, dẫn hắn đi đến bên một cái hồ bí mật, dùng tay chưa bị thương múc chút nước vẩy lên mặt của hắn, tích trên môi khô của hắn, rót vào miệng hắn.
“Hoàng Thượng, ngài đi chậm chút, cẩn thận dưới chân.” Khi đang cảm thấy sắc mặt Lan Úy tốt hơn chút, đột nhiên, truyền đến thanh âm quen thuộc, nội dung lại dọa Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vội vàng ngừng lại hô hấp, mang theo Lan Úy ẩn thân ở bên hồ.
Thanh âm này là của Tiểu Lý Tử, nói cách khác hoàng đế cách họ không xa.
Má ơi.
Lăng Tiêu khẩn trương, may là, hoàng đế nện bước tựa hồ rất vội vàng, cũng không chú ý tới Lăng Tiêu cùng Lan Úy.
Lăng Tiêu lặng yên nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi từ bên hồ bò ra, phát hiện phía hoàng đế đi đúng là chỗ lửa cháy.
Lăng Tiêu kinh ngạc, hoàng đế này chẳng lẽ là đi tìm y?
Lăng Tiêu rũ mắt, mặc kệ có phải hay không, lúc này y không ở đây rất làm người sinh nghi.
Rũ mắt nghĩ nghĩ, Lăng Tiêu kéo Lan Úy, giấu hắn ở một chỗ núi giả, liền chạy tới cung điện mình.
Nhưng mà, lúc nãy Lăng Tiêu ở trước mặt những người khác chạy vào biển lử, lúc này từ bên kia xuất hiện chỉ sợ không dễ giải thích, nhất là trước mặt hoàng đế sắc bén.
Suy nghĩ, Lăng Tiêu đứng ở phía sau cung điện mình, trước mặt ngọn lửa hừng hực kia.
Nơi này địa thế gập ghềnh, không dễ cứu hoả, cho nên bên này còn không có người.
Lửa trước mắt đã cháy lớn, lúc này vọt vào từ cửa trước chạy ra ngoài sẽ rất khó khăn.
Nhưng, y không còn sự lựa chọn nào khác! Lăng Tiêu nắm tay, hít sâu một hơi! Cắn răng lần thứ hai vọt vào biển lửa.
Khi hoàng đế đuổi tới, cung điện trước mặt đã cháy hơn phân nửa, vây quanh rất nhiều người, hắn liếc mắt đảo qua, nhưng không phát hiện Lăng Tiêu.
Hoàng đế nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống hỏi tiểu thái giám đang quỳ dưới đất hành lễ: “Lăng Tiêu đâu?”
Tiểu thái giám cúi đầu nơm nớp lo sợ trả lời: “Lăng… Lăng tổng quản mới vừa… vừa vọt vào.”
“Vọt vào?” Hoàng đế nhướng mày, nhìn ngọn lửa trước mặt.
Trong mắt thâm trầm không có đôi chút tình cảm dao động, nhưng mà, khóe môi cong xuống kia, biểu hiện hoàng đế không vui.
“Cứu hoả.” Hoàng đế cũng không tạm dừng bao lâu, mím môi hạ lệnh.
Thái giám đang quỳ không dám chậm chạp, vội vàng đứng dậy, một thùng một thùng nước đổ vào, đánh về phía liệt hỏa.
Hoàng đế buông mắt đợi nửa ngày, tay đặt sau người lặng yên nắm chặt.
Đột nhiên, một thân ảnh chật vật chạy ra từ trong lửa, thấy không rõ dáng vẻ, y ho khan, thở hổn hển.
Thất tha thất thểu đi về phía hoàng đế, lại bị thủ vệ bên người hoàng đế chắn ngoài năm bước.
Lăng Tiêu nuốt nuốt cổ họng đau đớn, khàn khàn mà suy yếu gọi: “Hoàng Thượng, là ta.”
Nói xong, một trận hoa mắt mà ngã quỵ xuống.
Hoàng đế đi tới trước mặt y, Lăng Tiêu nâng đầu lên nhìn hắn một cái, hơi kéo miệng, run rẩy giơ lên thiết áp tử trong tay.
“Hoàng Thượng, danh sách… danh… sách…”
Dứt lời, Lăng Tiêu bất tỉnh.