Chương 27: Đêm trước mưa gió
Chẳng lẽ vừa nãy hoàng đế chất vấn y là bởi vì trên người y mang theo mùi son phấn?
Lăng Tiêu vội ngửi ngửi người mình, còn thật sự ngửi thấy mùi son phấn.
Lăng Tiêu hắc tuyến, trong đầu hiện lên hình ảnh Mạc Khởi từ phía sau lưng ôm lấy mình, không khỏi ghê tởm buồn nôn một trận, y ghét bỏ vứt quần áo, vội ra ngoài tìm người múc nước tắm rửa.
Y vừa mới dọn vào cung điện này, trừ hai người phụ trách quét tước trước đó, còn chưa kịp điều những người khác lại đây.
Nhưng lúc này, Lăng Tiêu vừa đi ra ngoài, liền nghênh vào một đám thái giám cung nữ, đi đầu chính là Tiểu Lý Tử.
Lăng Tiêu nhướng mày, Tiểu Lý Tử vừa rồi khi hoàng đế ở trong này lại không hầu bên người hoàng đế, hoàng đế vừa đi hắn ngược lại xuất hiện, cũng thật ngạc nhiên.
Tiểu Lý Tử cung kính đi tới trước mặt Lăng Tiêu, hành lễ với y: “Lăng tổng quản.”
Lăng Tiêu lên tiếng, nhìn cung nữ thái giám đứng hai hàng đằng sau Tiểu Lý Tử hỏi: “Đây là có ý gì?”
Tiểu Lý Tử đáp: “Tổng quản, đây đều là Hoàng Thượng ban cho ngài, phụ trách trông coi trong cung cùng quét tước hằng ngày.”
Tựa hồ sợ Lăng Tiêu bất mãn, Tiểu Lý Tử giải thích: “Đây đều là Hoàng Thượng tự mình chọn lựa, mỗi người đều hữu dụng, tổng quản cứ yên tâm.”
Lăng Tiêu rũ mắt nhíu mày, hoàng đế đây là thật sự đối đãi y như hoàng quân a!
“Tổng quản… Hoàng Thượng đây là muốn tốt cho ngài.” Thấy Lăng Tiêu không có phản ứng, Tiểu Lý Tử cười tủm tỉm để sát vào Lăng Tiêu nhỏ giọng nói.
Lăng Tiêu nghe vậy trừng hắn một cái, có chút phiền não xoay người quay về: “Lấy một thùng nước ấm vào cho ta, ta muốn tắm rửa.”
“Dạ.” Tiểu Lý Tử lĩnh mệnh hành lễ.
Thoải mái ngâm mình trong nước, Lăng Tiêu liên tục thở dài.
Cung nữ thái giám hoàng đế phái tới tự nhiên không thể không nhận, nhưng cứ tiếp tục như vậy, y trừ cái danh thì thật sự không có gì khác hoàng quân…
Hoàng đế thật sự có ý gì với mình? Hay là bị “phần chân thành” kia của mình làm cho cảm động?
Hoặc cả hai đều có
Lăng Tiêu vung đầu, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, liền vỗ đầu không thèm nghĩ nữa.
Rất nhanh tắm xong, thay y phục, Lăng Tiêu vâng theo mệnh lệnh hoàng đế, đi tới Ngự Thư phòng.
Cửa Ngự Thư phòng chỉ có hai tiểu thái giám đứng canh, mà Tiểu Lý Tử cũng không theo tới, Lăng Tiêu tự mình gõ cửa đi vào.
Được hoàng đế cho phép vào, lại phát hiện trong phòng không chỉ có hoàng đế, còn có Tể tướng đại nhân.
Lăng Tiêu hơi sửng sốt, Tể tướng này không phải không cho phép diện thánh hay sao? Cho dù trong lòng nghi hoặc, Lăng Tiêu lại không biểu hiện ra ngoài, bình tĩnh hành lễ với Tể tướng, liền bước nhỏ chạy đến phía sau hoàng đế.
Y phục tổng quản thái giám còn chưa may xong, lúc này Lăng Tiêu một thân thanh y, tóc chải mái, sau lưng xoã tóc, có lẽ là chạy tới, hai bên má y đỏ ửng, thoạt nhìn như một thanh niên nhẹ nhàng tuấn tú.
Tể tướng mắt nhìn cách ăn mặc của y, sắc mặt khó coi: “Hoàng Thượng, này…”
Hoàng đế theo tầm mắt Tể tướng nhìn về phía Lăng Tiêu, cẩn thận đánh giá Lăng Tiêu một chút, lập tức vừa lòng híp mắt, quay đầu uy nghiêm nhìn chằm chằm Tể tướng hỏi: “Tể tướng có vấn đề gì sao?”
“Thần… Không có” Tể tướng rõ ràng bị nghẹn, tuy rằng Tể tướng biết Lăng Tiêu được lòng hoàng đế, hoàng đế gần đây cũng có ý lập y làm nam phi, nhưng không nghĩ tới một nơi nghiêm cẩn như Ngự Thư phòng, hoàng đế cũng sủng tiểu tử này.
Hoàng đế dời mắt khỏi khuôn mặt nghẹn khuất của Tể tướng, tựa vào lưng ghế dựa hỏi: “Chuyện trẫm bảo ngươi làm đã làm thế nào rồi?”
Tể tướng cúi đầu xoay người hành lễ: “Hồi Hoàng Thượng, đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ đợi năm ngày sau hoàng tử Thiệu quốc đến.”
Năm ngày sau? Lăng Tiêu kinh ngạc, thời gian sớm hơn đời trước.
Nhưng mà, năm ngày sau, hiện tại phải có động tĩnh, sao y đến hiện tại mới biết được? Không phải tổ chức thông qua y hay sao?!
Hoàng đế vừa lòng vỗ tay: “Rất tốt.”
“Hoàng Thượng, lần này khách quý từ Thiệu quốc đến, dạ yến đón gió ở Ngự Hoa viên vào buổi tối…”
“Tể tướng không cần lo lắng, việc này trẫm đã phái người phụ trách.”
Lăng Tiêu càng thêm kinh ngạc, vẻ mặt nghi hoặc, y không được hoàng đế mệnh lệnh, vậy dạ yến là ai phụ trách?
Tể tướng cúi đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hoàng đế tùng tùng mày đạo: “Hết chuyện, Tể tướng liền lui ra đi.”
“Vi thần cáo lui.” Tể tướng hành lễ với hoàng đế chậm rãi lui ra ngoài.
Thấy Tể tướng lui xuống, Lăng Tiêu lặng yên tiến lên, vươn tay mát xa cho hoàng đế, hoàng đế chụp lên tay y bảo Lăng Tiêu ngừng lại: “Không phải nói, tay chưa lành, liền không cần bận tâm trẫm hay sao?”
Lăng Tiêu cúi đầu mỉm cười nói: “Thấy Hoàng Thượng mệt nhọc, nô tài không nhịn được, luôn muốn giúp Hoàng Thượng làm gì đó.”
Hoàng đế hơi kéo khóe miệng, vỗ tay Lăng Tiêu: “Chờ ngươi khỏe, lại đến giúp trẫm cũng không muộn.”
Hoàng đế ánh mắt ôn nhu, mặt mang vui mừng, tâm tình không tồi, Lăng Tiêu thấy vậy, nắm đúng giờ cơ, rũ mắt thăm dò hỏi: “Hoàng Thượng, dạ yến đón gió ở Ngự Hoa viên, nô tài sao lại không nghe nói?”
Hoàng đế nghe vậy nhướng mày, thu tay về: “Ngày ấy ngươi hôn mê, trẫm giao chuyện này cho Tiểu Lý Tử làm, ngươi chỉ cần phụ trách hầu hạ một mình trẫm là được.”
“…” Được rồi, không phải hoàng đế không ra lệnh, mà là y hôn mê không đúng thời điểm, trách không được Tiểu Lý Tử mấy ngày nay bận đến không thấy bóng người, cũng không thấy đi theo bên người hoàng đế.
Nhưng, như vậy cũng tốt, y có nhiều thời gian tinh lực đi cân nhắc chuyện của Mạc Khởi hơn.
Còn năm ngày sao? Năm ngày cũng đủ rồi.
Hoàng đế bắt đầu phê văn kiện, lần này lại phê đến canh ba nửa đêm, mà Lăng Tiêu hầu phía sau hoàng đế, lắc lư buồn ngủ.
Không biết có phải do gần đây mỗi ngày uống thuốc hay không, tinh thần Lăng Tiêu không còn tốt như trước, vừa vào đêm liền mệt rã rời, hôm trước hoàng đế thông cảm cho thân thể y, cho phép y dưỡng hảo thân thể lại đến trực đêm, Lăng Tiêu vừa vào đêm là có thể tránh trong phòng mình đi ngủ, nhưng hôm nay lại không được, hoàng đế chính miệng nói, muốn mình qua đây hầu, Lăng Tiêu không dám chậm trễ.
Nhưng mí mắt vẫn từng chút từng chút nhắm lại, cuối cùng mơ mơ màng màng, tựa vào cây cột ở Ngự Thư phòng liền ngủ.
Chờ hoàng đế phê duyệt tấu chương xong, đi gọi Lăng Tiêu, mới phát hiện tiểu thái giám này thế nhưng đang dựa vào cột ngủ.
Tóc y rối loạn, rơi lên mặt có một loại mỹ cảm độc đáo, trường bào tơ lụa màu xanh nhạt xinh đẹp mặc ở trên người, khiến y thêm vài phần phiêu dật, khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan trong sáng, cũng không nữ khí, lại khiến hoàng đế động lòng, cảm thấy người này còn xinh đẹp hơn các phi tử khác trong cung.
Hoàng đế cảm thấy hắn nên quát lớn Lăng Tiểu dám can đảm ngủ ở Ngự Thư phòng, thấy y như thế, đã có chút không muốn đánh thức, người này vậy mà còn thề son thề sắt nói muốn làm nô tài nữa, hoàng đế bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ôm ngang lấy y.
Trong lúc ngủ mơ, Lăng Tiêu cảm thấy mình chìm chìm nổi nổi, có chút xóc nảy, lập tức tựa hồ lên một cái đệm mềm rất thoải mái, nhưng lập tức tựa hồ lại bị gì đó ngăn chặn, có chút hít thở không thông.
Y mông lung mở ra mắt, lại bị một màn trước mắt dọa sợ
Tuấn nhan hoàng đế ở phía trên y gần trong gang tấc, mà y đang nằm, hai bên đầu là hai tay đang chống của hoàng đế, y bị giam cầm giữa hai tay này, tư thế lúc này đúng là hoàng đế đang ở trên người y!