Chương 37: Lại âm mưa kế hoạch

Lăng Tiêu kinh ngạc nhướng mày.
Phó Vũ Quân chính là hoàng tử Thiệu quốc, cự tuyệt sẽ tổn hại quan hệ hai nước, đó cũng là nguyên nhân mà Lan Úy và y đều kiên định hoàng đế sẽ không cự tuyệt, nhưng Tiểu Lý Tử nói như vậy, vậy hoàng đế thật sự cự tuyệt?


Lăng Tiêu nhìn Tiểu Lý Tử, Tiểu Lý Tử hiểu ý, vội mở miệng nói: “Tổng quản, hoàng tử Thiệu quốc đó căn bản là mục đích không thuần khiết, Mạc tú nữ Mạc Khởi là Hoàng Thượng chính mồm hạ lệnh biếm lãnh cung, còn ra lệnh cả đời này không cho nàng đi ra, hoàng tử Thiệu quốc này yêu cầu Hoàng thượng muốn người này, không phải là khiến Hoàng Thượng…”


Tiểu Lý Tử nói đến đây, cũng không nói tiếp, Lăng Tiêu cũng hiểu được ý của Tiểu Lý Tử, Phó Vũ Quân yêu cầu hoàng đế muốn người này, nếu hoàng đế cho, vậy mệnh lệnh mà hoàng đế hạ trước kia sẽ không có hiệu quả, điều này tương đương với đánh mặt mình.


Mặt mình và quan hệ của hai nước, hoàng đế lựa chọn che chở mặt mình?
Không, không đúng, Lăng Tiêu hiểu hoàng đế.
Hoàng đế sẽ không đánh mặt mình, nhưng cũng sẽ không không để ý quan hệ hai nước.
Hoàng đế khẳng định sẽ làm gì đó, không có khả năng nói không cho liền không cho.


Mới vừa nghĩ như vậy, chợt nghe Tiểu Lý Tử nói: “Nhưng hoàng tử Thiệu quốc dù sao cũng là khách quý, Hoàng Thượng mặc dù không đáp ứng nhưng cũng nhượng bộ.”
“Nhượng bộ? Hoàng Thượng làm như thế nào?” Lăng Tiêu tò mò hỏi.


Tiểu Lý Tử nghe vậy, mở miệng nói: “Tổng quản, Hoàng Thượng nói, hoàng tử Thiệu quốc thích Mạc tú nữ, nên ban Mạc tú nữ tính cả kia tòa lãnh cung cho hoàng tử Thiệu quốc.”
Lăng Tiêu nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nói: “… Tính cả lãnh cung?”


available on google playdownload on app store


Tiểu Lý Tử nói: “Hoàng Thượng nói rõ, Mạc tú nữ là hắn tự mình hạ lệnh biếm lãnh cung, kiếp này cũng không thể đi ra, cho nên chỉ cần Mạc tú nữ ở Mục quốc ngày nào, thì ngày đó liền không thể ra khỏi lãnh cung, hoàng tử Thiệu quốc thích Mạc tú nữ, Hoàng Thượng nguyện ý giúp người, nhưng mà a, phải để hoàng tử Thiệu quốc tự hạ mình đến lãnh cung đi gặp mỹ nhân của hắn.”


Lăng Tiêu nghe thấy quyết định không giống người thường kia, im lặng, nhưng mà… Lăng Tiêu đồng thời cũng nghi hoặc: “Lãnh cung ở trong hoàng cung, Hoàng Thượng làm vậy không phải tương đương với việc cho hoàng tử Thiệu quốc quyền lợi tự do ra vào trong cung sao?”


Tiểu Lý Tử nghe vậy lắc đầu, nhịn cười nói: “Tổng quản, Hoàng Thượng sao có thể để hoàng tử Thiệu quốc tự do ra vào hoàng cung chứ, Hoàng Thượng a, sai người mở một cánh cửa nhỏ cho lãnh cung, trực tiếp đi thông đến chỗ thu mua (*), chỗ thu mua có thiên môn xuất cung, hoàng tử Thiệu quốc nếu muốn gặp Mạc tú nữ, thì hắn phải từ thiên môn vào chỗ thu mua, từ chỗ thu mua trực tiếp thông qua cửa nhỏ này gặp gỡ Mạc tú nữ, bình thường, trên đường này đều có thủ vệ gác, cũng không sợ hoàng tử Thiệu quốc gây họa gì.”


(*) Chỗ thu mua là chỗ để thái giám, cung nữ xuất cung mua thức ăn hoặc đồ vật bên ngoài mang vào cung theo yêu cầu.
“Đường đường là một hoàng tử còn đại biểu cho hình tượng của Thiệu quốc, đi thiên môn?” Lăng Tiêu nhìn Tiểu Lý Tử nhịn cười, cũng không khỏi cười lên tiếng.


Chiêu này của hoàng đế, thật độc!


Tiểu Lý Tử nói: “Còn không phải sao, lúc ấy, nô tài chỉ thấy mặt hoàng tử Thiệu quốc đều đen, nhưng Hoàng Thượng đã nhượng bộ a, hoàng tử Thiệu quốc đó muốn Mạc tú nữ, Hoàng Thượng cũng ban thưởng, Thiệu quốc họ cũng không thể nói Mục quốc ta cái gì.”


Lăng Tiêu ở trong lòng nói thẳng thống khoái! Mạc Khởi muốn dựa vào Phó Vũ Quân thoát khỏi lãnh cung? Vậy còn phải nhìn xem hoàng đế có đồng ý hay không!
Mệnh lệnh lần này hoàng đế hạ, y thích.
“Nhưng mà…” Tiểu Lý Tử chuyển biến, tựa hồ nói ra suy nghĩ của mình.


Lăng Tiêu không kiên nhẫn Tiểu Lý Tử phun ra nuốt vào như vậy, cau mày nói: “Có chuyện cứ việc nói thẳng.”


“Dạ.” Tiểu Lý Tử đáp lời, nói rằng: “Vốn tưởng rằng hoàng tử Thiệu quốc không bận tâm mặt mình cũng sẽ bận tâm hình tượng Thiệu quốc, sẽ không đi gặp Mạc tú nữ nữa, ai biết hoàng tử Thiệu quốc là một kẻ phong lưu, đêm đó liền đến chỗ Mạc tú nữ, sáng sớm bây giờ còn đang ở trong lãnh cung nữa.”


Lăng Tiêu nghe vậy nhướng mày, đời này Mạc Khởi đến tột cùng có chỗ nào hấp dẫn Phó Vũ Quân?
Rõ ràng đã khiến hai người không có liên quan gì, họ sao vẫn ở cùng nhau? Lăng Tiêu rũ mắt trầm tư.


“Lăng tổng quản.” Ở cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu to, Lăng Tiêu nhìn qua, là một tiểu cung nữ quỳ ở cửa.


Lăng Tiêu ý bảo nàng tiến vào, tiểu cung nữ liền đứng dậy bước nhỏ tới trước mặt Lăng Tiêu, đưa một tờ giấy tới trước mặt Lăng Tiêu: “Lăng tổng quản, đây là Tề Lâm chỗ thu mua bảo nô tỳ trình cho ngài.”
Tề Lâm? Một trong năm thái giám mà y mạo hiểm cứu dưới tay hoàng đế lần trước?


Lăng Tiêu nhìn cửa, quả nhiên nhìn thấy một thái giám tuổi khá lớn đứng ở cửa.
Lăng Tiêu mở giấy, nhìn lướt qua nội dung bên trong, lại thoáng chốc trừng lớn mắt, y không khỏi nhìn kĩ lại một lần.
Mạc Khởi này là cho y nhược điểm để nắm hay sao?


Kiềm nén tâm tình kinh ngạc kích động, y bảo tiểu cung nữ gọi Tề Lâm vào.
Tề Lâm vào cửa hành lễ với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cầm tờ giấy đi đến trước mặt gã hỏi: “Bên trên viết đều là thật?”


Tề Lâm nhìn tờ giấy sửng sốt, vội cúi đầu trả lời: “Nô tài không dám lừa gạt tổng quản, hiện tại đường ở chỗ thu mua đã thông với lãnh cung, bình thường nô tài và Tiểu Lại Tử đều phụ trách đưa cơm cho Mạc tú nữ, Mạc tú nữ vừa nãy đưa cho nô tài và Tiểu Lại Tử, nói ai nguyện ý làm chuyện viết trên giấy, dây chuyền trân châu trong tay nàng liền cho người đó, Mạc tú nữ hiện giờ có hoàng tử Thiệu quốc làm chỗ dựa, nô tài cũng không dám từ chối, chỉ đưa đẩy nói là phải trở về chuẩn bị, Tiểu Lại Tử thì đáp ứng.”


Lăng Tiêu nghe vậy cười lạnh, Mạc Khởi đây là tính cầu thắng trong hiểm a!
“Tổng quản, đây là…” Tiểu Lý Tử tiến lên, mang chút nghi ngờ hỏi.
Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn hắn một cái, giao tờ giấy cho hắn.


Tiểu Lý Tử vội mở ra xem, kinh ngạc trừng lớn mắt: “Này… Này… Mạc tú nữ cũng quá lớn mật, cư nhiên để người ám… ám sát hoàng tử Thiệu quốc! Nàng không muốn sống nữa?!”
Không muốn sống?
Không.
Lăng Tiêu nhớ tới một mưa kế mà đời trước y cho Mạc Khởi qua —— khổ nhục kế.


Đời trước khi Mạc Khởi vừa mới tiến cung, mặc dù có y giúp đỡ rất chọc hoàng đế vui vẻ, nhưng hoàng đế là một người tâm tư thâm trầm, cũng sẽ không phó thác chân tâm cho Mạc Khởi, khi đó Lăng Tiêu bảo Mạc Khởi diễn một tuồng kịch, mình mướn sát thủ ám sát hoàng đế sau đó Mạc Khởi sẽ vì hoàng đế mà chắn một kiếm.


Đời trước hoàng đế không khó chơi như giờ, hiệu quả của chiêu này là rất rõ rệt, sau lần đó, hoàng đế mới xem như chân chính sủng ái Mạc Khởi.
Nội dung trên giấy bây giờ, rõ ràng chính là Mạc Khởi muốn trình diễn khổ nhục kế.


Bên trên viết, ám sát không quanh trái tim, nàng nếu muốn Phó Vũ Quân ch.ết, hà tất phải công đạo như thế? Hơn nữa, Mạc Khởi không có lý do giết Phó Vũ Quân.
Nhưng mà, Mạc Khởi cũng là đồ ngốc, cứ thế mà tùy ý tìm hai người, nghĩ công phu của Phó Vũ Quân là làm màu thôi sao?


Theo giá trị vũ lực của Tiểu Lại Tử, trước khi chưa tới gần Phó Vũ Quân thì đã bị Phó Vũ Quân diệt trước rồi! Nàng sao có thể trình diễn khổ nhục kế?
Nhưng, nàng cũng là hết cách, dù sao lãnh cung trừ hai thái giám này, không còn ai để tìm.


Nóng vội biểu hiện trước mặt Phó Vũ Quân như vậy, xem ra, Mạc Khởi đã vội vàng muốn rời khỏi lãnh cung…
Nhưng, Lăng Tiêu sao sẽ như tâm nguyện của Mạc Khởi!


“Đây là không đúng a, ám sát hoàng tử Thiệu quốc chính là tử tội, Tiểu Lại Tử sao sẽ đáp ứng loại chuyện này?” Tiểu Lý Tử nghi hoặc hỏi ra khỏi miệng, kiếm lời nhìn về phía Tề Lâm.
Lăng Tiêu cũng nhìn theo qua.


Tề Lâm tuy rằng bị hai người nhìn có chút hoảng, nhưng gã vẻ mặt thành thực, trong mắt cũng không có ý trốn tránh, tờ giấy này là thật, nhưng lại thiếu sự giải thích của Tề Lâm.


Nghĩ vậy, Lăng Tiêu liền nhìn thấy Tề Lâm xoay người hành lễ nói: “Tổng quản, công công, người ch.ết vì tiền tài, Tiểu Lại Tử này bởi vì trong nhà nghèo khổ, mới vào cung, vừa mới tiến cung chưa bao lâu, cũng không cắt đứt liên hệ với người nhà ngoài cung, trong nhà hắn còn có một muội muội bị bệnh đang chờ nguyệt ngân (lương tháng) của hắn.”


Lăng Tiêu hiểu, Tiểu Lại Tử này là cược mệnh, nếu nói vậy, cho dù bị phát hiện, hắn cũng sẽ không khai ra Mạc Khởi, mà khi ám sát Phó Vũ Quân, Mạc Khởi ở đây, còn có thể từ giữa làm khó dễ, khổ nhục kế này nói không chừng còn có thể thành công.
Mắt Lăng Tiêu tối sầm.


Y có thêm một nhược điểm của Mạc Khởi, hẳn phải vui vẻ, nhưng lúc này Lăng Tiêu cũng rất thấp thỏm bất an.
Hoàng đế nếu không có lòng giết Mạc Khởi, mặc kệ trong tay mình có bao nhiêu nhược điểm cũng vô dụng.


Mà lần này Mạc Khởi nếu thành công xoay người, sau này có Phó Vũ Quân che chở… Lăng Tiêu muốn động Mạc Khởi thì sẽ càng khó.


“Nói như vậy, hắn chẳng phải là liều mạng!” Tiểu Lý Tử ngạc nhiên nói tiếp, lắc lắc phất trần nói: “Đây là không được, tổng quản, ta phải đi thông tri Hoàng Thượng a, nếu hoàng tử Thiệu quốc gặp chuyện ở hoàng cung, quan hệ của Mục quốc ta với Thiệu quốc sẽ căn thẳng đấy.”


Tiểu Lý Tử nói với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nghe vậy, nhíu mày nghĩ nghĩ, trong lòng bắt đầu có một kế.


Y nhíu mày, nhìn thoáng qua Tiểu Lý Tử, trên mặt Tiểu Lý Tử, trừ cung kính còn có vui mừng không che dấu được, việc này nếu là thật, thông báo cho hoàng đế, thì chính là công lao không nhỏ, Tiểu Lý Tử nhìn là điểm này, cho nên hắn mới vội vàng muốn báo cho hoàng đế như vậy.


Lăng Tiêu ở trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không hiện gì: “Tiểu Lý Tử nói đúng, tổng quản ta cho ngươi một cơ hội lập công, ngươi hiện tại liền cầm tờ giấy này đi tìm Hoàng Thượng, nói mọi chuyện từ đầu chí cuối cho Hoàng Thượng, ta đi lãnh cung ngăn cản Tiểu Lại Tử trước.”


“Vâng.” Tiểu Lý Tử đáp lời, không thể chờ đợi được mà cầm tờ giấy đi ra ngoài.
Lăng Tiêu nhìn theo Tiểu Lý Tử nhảy nhót ra ngoài, vẫy tay với Tề Lâm, Tề Lâm tiến lên một bước.
Lăng Tiêu hỏi gã: “Ngươi còn nhớ rõ lúc trước là ai cứu ngươi không?”


Tề Lâm sửng sốt, quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu nói: “Ân cứu mạng của tổng quản, nô tài không dám quên.”
“Rất tốt.” Lăng Tiêu vừa lòng nheo mắt: “Hiện tại tổng quản cho ngươi đi làm một chuyện.”
“Tổng quản ngài xin cứ việc phân phó.” Tề Lâm hành lễ nói.


Lăng Tiêu nhướng mày bảo: “Tiểu Lại Tử sẽ không thể gây thương tổn cho hoàng tử Thiệu quốc, ngươi đi giúp đỡ đi.”
“Cái…” Tề Lâm ngạc nhiên trừng lớn mắt.


Lăng Tiêu xoay người, ngón trỏ chặn miệng Tề Lâm, khiến Tề Lâm nghẹn xuống tiếng la to, Lăng Tiêu liếc nhìn chung quanh, thấy chung quanh không có người, lúc này mới để sát vào bên tai gã, nói: “Ngươi nghĩ cách nhắc nhở Tiểu Lại Tử, bảo Tiểu Lại Tử cho hoàng tử Thiệu quốc ăn Nhuyễn cốt tán vào trước, chỉ có như vậy, hắn mới có thể làm hoàng tử Thiệu quốc bị thương.”


Tề Lâm thu lại kinh ngạc, không khỏi nghi hoặc: “Tổng quản ngài cũng muốn giết hoàng tử Thiệu quốc?”
Lăng Tiêu cười nhạo lắc đầu: “Ta không có ý đó, về phần tổng quản ta muốn làm gì, ngươi cũng không cần biết.”


Thấy Tề Lâm do dự rối rắm, Lăng Tiêu xoay người, vỗ vai Tề Lâm nói: “Ngươi yên tâm, việc này sẽ không liên lụy đến ngươi, ngươi chỉ ra chủ ý cho Tiểu Lại Tử, người làm vẫn là Tiểu Lại Tử…”


Mắt Tề Lâm sáng lên, trên mặt một mảnh sáng tỏ, Lăng Tiêu thấy mục đích đã đạt được, liền đứng dậy nói: “Nếu ngươi làm tốt, tổng quản sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Tạ tổng quản.” Tề Lâm hành lễ với Lăng Tiêu.


Lăng Tiêu khoát tay áo: “Được rồi, mau đi đi, trước khi Hoàng Thượng đến lãnh cung.”
“Nô tài hiểu rõ.” Tề Lâm đáp lời, lui xuống.






Truyện liên quan