Chương 53: Đánh mặt Phó Thương Quân (hạ)

“Hồng Diệp, ngươi theo ta đi đi, ta theo đuổi ngươi ba năm, chưa bao giờ có người khiến cho bổn hoàng tử theo lâu như vậy, ngươi là người đầu tiên.”
Hồi lâu, chợt nghe thấy giọng Phó Thương Quân mang theo cao ngạo.


Mà Hồng Diệp tự nhiên thanh nhã, đối đãi Phó Thương Quân không kiêu ngạo không siểm nịnh, thản nhiên hành lễ từ chối: “Được hoàng tử ưu ái, nhưng Hồng Diệp vẫn chưa có suy nghĩ này.”


Phó Thương Quân nghe vậy, nháy mắt lạnh mặt, hắn không vui híp mắt, nhìn chằm chằm nữ tử diễm trang trước mặt, cười lạnh: “Hồng Diệp, ngươi đừng có đã thể diện mà lại không cần, tính nhẫn nại của ta là hữu hạn, ba năm đã là cực hạn, ngươi có hiểu ý ta không?”


Hồng Diệp nghe vậy, ánh mắt chợt tắt, vẻ mặt chấn động, như nhận thấy khí tức nguy hiểm trên người Phó Thương Quân, bước chân nàng hơi dịch ra sau.


Cảm thấy Hồng Diệp sợ lùi, khí thế Phó Thương Quân càng kiêu ngạo, hắn từng bước ép sát: “Hồng Diệp, ngươi nghĩ kĩ đi, ta tốt xấu cũng là đại hoàng tử Thiệu quốc, ta thương tiếc ngươi cho ngươi ba năm để chuẩn bị, nhưng ngươi hiện giờ vẫn cự tuyệt ta, cũng không thỏa đáng đi?”


Hồng Diệp nghe vậy cắn môi, răng mỹ nhân khẽ cắn môi đỏ mọng, tuy là dáng vẻ giận dữ, nhưng lại phong tình vạn chủng, Phó Thương Quân nhìn thấy, ánh mắt mang theo tham lam, càng quyết tâm ép buộc Hồng Diệp.


available on google playdownload on app store


Hồng Diệp nhanh cau mày, làm như suy nghĩ, hồi lâu, nàng trả lời: “Hoàng tử nói đùa, Hồng Diệp từ đầu đến cuối cũng không đáp ứng đại hoàng tử qua, hoàng tử tại sao lại nói cho Hồng Diệp thời gian chuẩn bị? Thiệu quốc hiện giờ còn chưa phải là thiên hạ của đại hoàng tử, bên trên đại hoàng tử còn có đương kim Thánh Thượng, Thánh Thượng từ trước đến nay đều luôn chán ghét hoàng tử làm xằng làm bậy, nên nghĩ lại, cũng không phải là Hồng Diệp, mà là đại hoàng tử ngài.”


… Thật can đảm, Lăng Tiêu ở trong đám người ngoài nghe mà nhướng mày, cư nhiên dám nói trắng trợn và cự tuyệt Phó Thương Quân như vậy, càng sâu chính là cư nhiên dám lấy thiên tử Thiệu quốc đi áp đại hoàng tử, Hồng Diệp này không đơn giản.


Thiên tử Thiệu quốc không thích hoàng tử làm xằng làm bậy, đã là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng dám nói ra trước mặt đại hoàng tử làm xằng làm bậy, chỉ sợ trừ Phó Vũ Quân, cũng chỉ có Hồng Diệp này.


Nhưng mà, tiếp tục như vậy, đã có thể khiến Phó Thương Quân không xuống đài được …
Quả thực, bên này Lăng Tiêu mới nghĩ như vậy, bên kia Phó Thương Quân dĩ nhiên thẹn quá thành giận.
Hắn đỏ bừng cả mặt, trong mắt lộ vẻ ngoan lệ.


“Chỉ là một vũ nữ đê tiện, cũng dám lấy phụ hoàng ra áp ta, bổn hoàng tử thương hương tiếc ngọc mới nể ngươi ba phần, ngươi thế nhưng không biết tốt xấu như thế, vậy đừng trách bổn hoàng tử không khách khí! Người đâu, bắt nàng lại cho ta!”


Ra lệnh một tiếng, những người hầu Phó Thương Quân mang đến, từ sau lưng hắn tiến lên, chậm rãi áp sát vào Hồng Diệp.


Hồng Diệp thét một tiếng kinh hãi, bước chân liên tục lui về phía sau, mọi người vây xem sau khi thấy người hầu mang theo vũ khí xuất hiện, nháy mắt lập tức giải tán, Vọng Xuân lâu vốn vô cùng náo nhiệt, hiện giờ chỉ còn lại mấy người ít ỏi.


Phó Vũ Quân thấy không còn người che, hành tung liền sẽ bại lộ, vội kéo Lăng Tiêu tránh ở góc.
Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía hắn, Phó Vũ Quân vẻ mặt xem kịch vui, lại không có ý nhúng tay.


Lăng Tiêu nhướng mày, nghi hoặc hỏi: “Ngươi không phải luôn thương hương tiếc ngọc sao? Hồng Diệp cô nương này vũ tư xuất sắc, bộ dạng tuyệt mỹ, ngươi nhịn được làm nàng bị huynh đệ ngươi chà đạp?”


Phó Vũ Quân sắc mặt cứng đờ, mắt liếc nhìn Lăng Tiêu, khóe mắt tựa hồ run rẩy hai cái: “Chà đạp?”


Vũ nữ này tuy rằng quả thật có chút đáng tiếc, nhưng cái từ chà đạp này thật đúng là có chút… Tốt xấu gì hoàng huynh cũng là một người có huyết mạch hoàng tộc, ở trong mắt tiểu nô tài, liền như vậy không muốn gặp vậy sao.


Không biết nghĩ tới chuyện gì buồn cười, Phó Vũ Quân cười khẽ ra tiếng, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu cũng càng nhu hòa, hắn hắng giọng một cái nói: “Vả lại nhìn xem một chút, không chừng sẽ có người ra tay.”


“…” Lăng Tiêu nhìn chung quanh, trừ bọn họ tránh ở góc cùng chưởng quầy tiểu nhị, chỗ nào còn có những người khác?
Chờ những người khác ra tay? Lăng Tiêu mắt lóe lóe, hay là Phó Vũ Quân đang chờ người phía sau màn của tửu lâu?


Nhưng mà, người nọ có thể vì một vũ nữ nho nhỏ mà xuất hiện không?


“A! Các ngươi đừng tới đây!” Một tiếng thét chói tai, cắt đứt Lăng Tiêu tự hỏi, Lăng Tiêu vội nhìn qua, phát hiện không biết khi nào, Hồng Diệp đã bị bao vây, trên mặt nàng mang theo kinh hoảng, đứng trước đúng là Phó Thương Quân vẻ mặt ɖâʍ tà.


Hồng Diệp dáng vẻ kinh hoảng, khiến trang điểm trên mặt có chút hoa, nhưng cũng không ảnh hưởng mỹ mạo của nàng, ngược lại khiến nàng thoạt nhìn càng thêm nhu nhược, được người thương tiếc, khiến cho nam nhân muốn bảo hộ, nhưng đồng thời cũng khiến người rất có dục vọng lăng ngược (S).


Nhìn ánh mắt Phó Thương Quân càng thêm tham lam đi rồi biết, cái dáng này của Hồng Diệp đã cực kì khơi mào cái sự ngược (S) của hắn.
Hắn tựa hồ cảm thấy Hồng Diệp đã là vật trong lòng bàn tay, tay đã biến thành không thành thật, sờ mó quanh người Hồng Diệp.


Hồng Diệp cảm thấy bị sỉ nhục, la hét liên tục, chung quanh lại không có một người có thể giúp đỡ.
Lăng Tiêu liếc nhìn Phó Vũ Quân một cái, thấy Phó Vũ Quân vẫn là vẻ mặt chờ đợi, cuối cùng không thể nhìn được nữa, từ chỗ tối đi ra.


“Nha, đây không phải là đại hoàng tử sao? Thật tình cờ a!”
Lăng Tiêu giả vờ kinh ngạc lớn tiếng gọi, khiến cho đám người Phó Thương Quân chú ý.


Phó Thương Quân quay đầu, thấy là Lăng Tiêu thì hơi nhướng mày, không quá để ý nói: “Đây không phải là khách quý quý phủ của hoàng đệ ta đi, tên Lăng cái gì…”


“Lăng Tiêu.” Gia phó sau lưng Phó Thương Quân để sát vào bên tai Phó Thương Quân nhỏ giọng nói, Phó Thương Quân nghe vậy, mới giật mình nhớ lại nói: “Đúng, Lăng Tiêu, thế nào, ngươi không hảo hảo ở quý phủ hoàng đệ, đến đây là gì?”


Lăng Tiêu nhướng mày, nhìn Hồng Diệp kinh hoàng luống cuống, như có ý mà nói: “Đại hoàng tử đến làm cái gì, Lăng Tiêu chính là đến làm cái đó.”


Phó Thương Quân nhìn ánh mắt nhu tình của Lăng Tiêu khi nhìn Hồng Diệp kia, căm tức một trận, hắn chỉ vào Lăng Tiêu chế giễu: “Ngươi thì tính là gì, dám mơ tưởng đến người ta muốn! Người đâu, bắt cả hắn!”


“Ai!” Lăng Tiêu đưa tay ngăn lại động tác của người hầu Phó Thương Quân, mở miệng nói: “Đại hoàng tử xác định muốn bắt Lăng Tiêu? Lăng Tiêu chính là khách quý quý phủ Nhị hoàng tử, bắt ta thì bên Nhị hoàng tử cũng không dễ nói đâu.”


Phó Thương Quân nhếch môi, hung ác nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, tựa hồ đang cân nhắc lời nói của Lăng Tiêu.


Lăng Tiêu thấy vậy, ánh mắt trầm trầm, nhớ tới Mạc Khởi hiện tại không biết đang ở đâu, không khỏi có lòng thăm dò, y hắng giọng một cái nhướng mày nói: “Buổi sáng hôm nay, đại hoàng tử ngài còn ở quý phủ Nhị hoàng tử nói muốn một vị mỹ nhân tuyệt sắc, lúc ấy, Lăng Tiêu cũng không đáp ứng ngài, hiện tại, ngài xem, nếu không, ngài đưa Hồng Diệp cô nương cho ta, ta đưa vị mỹ nhân kia đến quý phủ ngài?”


Lăng Tiêu nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Thương Quân, muốn từ trên mặt Phó Thương Quân nhìn ra chút manh mối.
Phó Thương Quân nghe vậy, hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu khuôn mặt tuấn tú, cặp con ngươi linh động kia lại như mỗi khắc tính kế, lộ ra một cỗ gian trá.


Phó Thương Quân thấy thế không khỏi cười nhạo một tiếng, Lăng Tiêu này muốn lấy Mạc Khởi để đổi Hồng Diệp với hắn? Nhưng Mạc Khởi đã ở quý phủ mình, Lăng Tiêu này thật sự không biết hay là đang thăm dò mình?


Mặc kệ loại nào, trong mắt Phó Thương Quân chỉ có khinh miệt, nếu Mạc Khởi còn ở trong tay Lăng Tiêu, giao dịch này còn có thể, Mạc Khởi đã ở trong phủ mình, còn giao dịch cái gì.
Thu Hồng Diệp vào tay mới là chính đạo.


Nghĩ, Phó Thương Quân khinh thường nói: “Bổn hoàng tử hiện tại chỉ cần Hồng Diệp.”
Lăng Tiêu mắt chợt lóe, Phó Thương Quân cả do dự cũng không, hay là Mạc Khởi thật sự ở quý phủ của Phó Thương Quân, nhưng Lăng Tiêu cảm thấy không đúng lắm, trong lòng ẩn ẩn bất an.


Y rũ mắt trầm tư, bên kia Phó Thương Quân lại không muốn vô nghĩa với Lăng Tiêu nữa.
“Bổn hoàng tử cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tự ra khỏi cánh cửa này, chuyện này ngươi coi như không thấy qua, hoặc là, ngươi liền cùng Hồng Diệp đến quý phủ ta ‘làm khách’ “


Lăng Tiêu nhướng mày, đang muốn nói chuyện, sau lưng truyền đến thanh âm Phó Vũ Quân.
“Hoàng huynh, nói muốn mời ai đi làm làm khách? Ta đi theo có được không?”


Lăng Tiêu nghe vậy quay đầu lại liếc nhìn Phó Vũ Quân, cái nhìn kia vô cùng sinh động, tựa hồ đang ỷ lại vào mình khi xuất hiện, như một mèo con im lặng sau khi chủ nhân trở về, thì tận tình phạm quy làm nũng với chủ nhân mới xuất hiện.


Phó Vũ Quân bị tưởng tượng của mình đùa cười, không khỏi vươn tay xoa đầu Lăng Tiêu, động tác ôn nhu tựa như đối đãi trân bảo thế gian.
Lăng Tiêu nhíu mày, hất tay Phó Vũ Quân, kỳ quái nhìn Phó Vũ Quân.


Đã thấy Phó Vũ Quân nhìn về phía Phó Thương Quân: “Hồng Diệp cô nương này thân phận hèn mọn, không thể gặp phụ hoàng, cũng là người nhỏ, lời nhẹ, có nói thì không mấy người sẽ tin, nhưng hoàng huynh, ngươi nói nếu là lời của ta, phụ hoàng có thể nghe hay không?”


Phó Vũ Quân nói mang theo uy hϊế͙p͙ dày đặc.
“Ngươi… Ngươi có ý gì?” Phó Thương Quân cũng cảm nhận được uy hϊế͙p͙, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Hay là ngươi muốn cáo trạng với phụ hoàng!”


“Nếu ngươi cố ý mang Hồng Diệp cô nương đi.” Phó Vũ Quân miệng cười đầy mặt nói.
“Ngươi!” Phó Thương Quân chờ Phó Vũ Quân, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi: “Hoàng đệ, ngươi và ta đều không can thiệp chuyện của nhau, lần này vì sao nhất định muốn đối nghịch với hoàng huynh!”


“Trước đây, hoàng huynh tuy rằng hồ nháo, nhưng chưa bao giờ có loại hành vi cường lấy lương dân này, hiện giờ hoàng huynh phạm sai lầm, làm hoàng đệ tự nhiên là phải ngăn cản, nếu không, chỗ phụ hoàng, ta cũng không thể công đạo được, hoàng huynh ngươi nói xem ta nói có đúng không?”


“Ít lấy phụ hoàng ra áp ta!” Phó Thương Quân tức giận nhìn chằm chằm Phó Vũ Quân, ánh mắt ngoan độc hận không thể xuyên qua Phó Vũ Quân đến ch.ết, sắc bén khiến Lăng Tiêu cũng rùng mình.
Phó Vũ Quân như là đã quen, đối diện ánh mắt này, vẻ mặt tươi cười, sắc mặt không thay đổi.


Cuối cùng, Phó Thương Quân bại trận, hắn vung tay áo, cuối cùng liếc nhìn Hồng Diệp, mang người nổi giận đùng đùng rời đi.
Lăng Tiêu thở ra một hơi thật mạnh, Phó Vũ Quân buồn cười nhìn y: “Nếu sợ như vậy, sao vừa nãy lao ra nhanh như vậy?”


“Đây không phải là… Thấy nàng gặp nguy hiểm hay sao!” Lăng Tiêu bĩu môi: “Huống chi, ngươi không xuất hiện, ta cũng sẽ có biện pháp thoát thân.”


“Đúng! Ngươi sẽ có biện pháp.” Phó Vũ Quân ngược lại rất tin tưởng Lăng Tiêu có biện pháp, dù sao tiểu nô tài này cũng mang theo bí mật ở trong hoàng cung Mục quốc, sinh tồn lâu như vậy, còn thành công trở thành tổng quản thái giám.
Không có chút thông minh, y đã sớm không sống đến hiện tại.


“Cái kia…” Bên cạnh truyền đến một thanh âm mềm mại, hai người nhìn qua, là Hồng Diệp thản nhiên hành lễ với hai người.
“Dân nữ Hồng Diệp tham kiến Nhị hoàng tử điện hạ, đa tạ Nhị hoàng tử cùng với Lăng thiếu hiệp cứu giúp, Hồng Diệp vô cùng cảm kích.”


Lăng Tiêu nhướng mày, Hồng Diệp này vừa rồi dưới cục diện khẩn trương như vậy, còn nhớ kỹ thân phận hai người, không đơn giản.
Lăng Tiêu và Phó Vũ Quân hai mắt nhìn nhau, để Phó Vũ Quân nâng dậy Hồng Diệp.


Hồng Diệp xấu hổ mang theo sợ hãi liếc nhìn Phó Vũ Quân, cái nhìn này tựa như đang câu dẫn, câu hồn nam tử ra một nửa, khiến người được nhìn toàn thân tê dại, Phó Vũ Quân hưởng thụ híp mắt, tay không dấu vết đảo qua tay mềm của Hồng Diệp, sắc mặt ôn nhu an ủi: “Hồng Diệp cô nương, nguy hiểm đã qua, không cần lo lắng nữa.”


“Hồng Diệp sao có thể không lo lắng.” Hồng Diệp đột nhiên nhỏ giọng khóc nức nở đứng lên: “Đại hoàng tử đã dây dưa với nô gia thật lâu, lần này được Nhị hoàng tử và thiếu hiệp bảo vệ, ngày khác, thì có ai có thể cứu Hồng Diệp đây.”


Nói xong, Hồng Diệp làm như nhắc tới chuyện thương tâm, tiếng khóc nức nở càng lúc càng lớn, giọt lệ chảy xuống, Lăng Tiêu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.


Ngược lại là Phó Vũ Quân tựa hồ rất quen với trường hợp này, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một tấm khăn tay lau nước mắt cho Hồng Diệp, thấp giọng ôn nhu an ủi, Hồng Diệp cũng dần dần dừng khóc.


Lăng Tiêu lặng yên nhẹ nhàng thở ra, Hồng Diệp lại đột nhiên xoay người quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu giật mình đột nhiên nhảy lên.


“Hồng Diệp tự biết thân phận thấp kém, không cầu đời này vinh hoa phú quý, chỉ cầu có thể bình an vượt qua đời này, thiếu hiệp là người đầu tiên đồng ý ra mặt vì Hồng Diệp, Hồng Diệp không biết lấy gì để báo đáp, chỉ cầu thiếu hiệp có thể mang Hồng Diệp theo bên người, để Hồng Diệp hầu hạ ngài.”


“…” Hầu hạ gì kia chính là cái mình nghĩ? Lăng Tiêu đỏ bừng mặt nhìn nữ tử quỳ ở trước mặt mình, từ chỗ y còn có thể nhìn thấy rõ dưới y phục Hồng Diệp, bộ ngực đầy đặn, đường cong mê người…


Ở thế giới này, lần đầu tiên có nữ hài tử muốn ở lại bên cạnh mình, Lăng Tiêu có chút vinh quang nhỏ, không khỏi có chút lâng lâng.


Nhưng mà, lý trí vẫn còn, y hắng giọng một cái, vốn muốn cự tuyệt, Phó Vũ Quân đột nhiên dùng khuỷu tay đụng y một cái, thay Lăng Tiêu trả lời: “Bên cạnh hắn đang cần một nha hoàn bên người, ngươi liền theo chúng ta về đi.”


Hồng Diệp vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, trên mặt còn mang theo nước mắt chưa khô, nàng vui nhướng mi đẹp, vội vàng cảm ơn: “Đa tạ Nhị hoàng tử và thiếu hiệp, Hồng Diệp nhất định dốc hết khả năng chiếu cố hoàng tử cùng thiếu hiệp.”


Lăng Tiêu sắc mặt kỳ quái nhìn Phó Vũ Quân, phất phất tay nói: “Đừng gọi ta thiếu hiệp, gọi công tử là được.”
“Dạ.”

Sắp xếp cho Hồng Diệp xong, Lăng Tiêu liếc Phó Vũ Quân hỏi: “Ngươi sao lại dễ dãi mang nàng về như vậy.”
“Coi trọng nàng à?” Lăng Tiêu chế nhạo.


Phó Vũ Quân nhướng mày cười nói: “Coi trọng thật thì đã sao?”
“Vậy ngươi nhận nàng làm nha hoàn là được rồi, làm gì mà kéo ta theo?” Lăng Tiêu đảo mắt.
Phó Vũ Quân cười để sát vào Lăng Tiêu hỏi: “Thế nào, ghen tị?”


Lăng Tiêu co rút khóe miệng, vẻ mặt xem thường nhìn Phó Vũ Quân.
Phó Vũ Quân tươi cười cứng đờ, sắc mặt có chút bối rối, hắn không khỏi hắng giọng một cái trả lời: “Tay nàng tất cả đều là nốt chai, là người luyện võ, ta muốn nhìn xem nàng muốn tiếp cận ngươi làm gì?”


“Cái…” Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên: “Nguy hiểm như vậy, ngươi còn…”
“An tâm, có ta ở đây, ngươi sợ cái gì, huống chi, ngươi hiện tại không phải cũng có võ công sao.” Phó Vũ Quân trấn an.
Lăng Tiêu cắn răng: “Chỉ chút công phu này của ta, có thể so sánh với các ngươi hay sao!”


“Ngươi cũng biết!” Phó Vũ Quân cười khẽ: “Vậy ngươi còn không nắm chặt! Sư phụ tốt như ta cũng không phải tùy ý là tìm được. Đêm nay trung bình tấn hai canh giờ.”
“…” Lăng Tiêu co rút khóe miệng, nghiêm trọng hoài nghi Phó Vũ Quân đang đùa giỡn y.


Hai người ở trong phủ cãi nhau ầm ĩ, lại không phát hiện, trên nóc nhà có một hồng ảnh chợt lóe mà qua.
Trong một ghế lô yên tĩnh ở Vọng Xuân lâu, một nam tử hắc y mặt không đổi sắc tự rót tự uống, thản nhiên tự vui.


Lại đột nhiên, hồng ảnh xuất hiện trước mặt nam tử, cung kính hành lễ với nam tử.
Nam tử lặng yên liếc nhìn nàng, liền thấy nàng kéo xuống khăn che mặt của mình, dưới khăn che mặt là một khuôn mặt yêu diễm.
“Hồng Diệp tham kiến Hoàng Thượng.”


Người tới đúng là Hồng Diệp vừa được xếp vào phủ đệ hoàng tử, mà nam tử khuôn mặt đao tước thâm thúy lập thể, mắt phượng mi rồng, cả người quý khí tự nhiên mà thành, một thân khí thế uy nghiêm, đúng là hoàng đế Mục quốc Mục Sùng Huyền.


“Hoàng Thượng, Hồng Diệp đã thành công lẻn đến bên người hoàng quân.”
“Trẫm biết, ngươi không cần tự mình đến.” Giọng điệu hoàng đế mang theo chút trách cứ, Hồng Diệp vẻ mặt ảm đạm: “Là Hồng Diệp suy nghĩ không chu toàn.”


“Thôi.” Hoàng đế nâng ly uống một miệng trà, thở dài một tiếng nói: “Nếu đã đến, thì chuẩn bị đi, tối nay trẫm muốn gặp hoàng quân.”


“!” Hồng Diệp vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi ngẩng đầu nhìn hoàng đế, lại bị ánh mắt lạnh băng của hoàng đế làm cho kinh sợ mà lập tức cúi đầu, chỉ an phận đáp.
“… Dạ.”






Truyện liên quan