Chương 41

Trở lại Lương gia trang, Phó Dung lặng lẽ nói cho mẫu thân chuyện trong rừng anh đào.


Trưởng bối Tề gia có lẽ còn không biết huynh muội Tề Sách làm cái gì, nhà mình nhưng là nhất thanh nhị sở, bất đắc dĩ không có nguyên do thích hợp bất hòa Tề gia, hiện tại tốt lắm, về sau Tề gia lại mời, bọn họ hơi ám chỉ phẩm hạnh Tề Sách không đoan chính, liền không cần đi qua xã giao.


"Không bị hắn chiếm tiện nghi đi?" Kiều thị tức giận, càng lo lắng nữ nhi chịu thiệt.
Phó Dung lắc lắc đầu, ăn ngay nói thật nói: "Hắn đang định giở trò xấu, Liễu di Như Ý trai trùng hợp đi qua, cứu ta."
Kiều thị ôm nữ nhi nhẹ một hơi: "Như vậy thật tốt, như vậy thật tốt, Nùng Nùng chúng ta là có phúc khí."


Có Liễu Như Ý làm chứng, Tề Sách nếu dám đi ra ngoài nói hưu nói vượn, nhà mình cũng có miệng, chỉ nói nữ nhi ngắm hoa cùng Liễu Như Ý thì Tề Sách nhảy ra nói năng lỗ mãng. Bất quá Kiều thị cảm thấy Tề Sách không ngu xuẩn như vậy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô sỉ vô lại hại mình như vậy. Không có ai làm chứng, đồn nhảm cuối cùng không thể tin, bằng không nhóm thiếu niên thích người nào, đi ra ngoài chửi bới vài câu, chẳng lẽ chỉ bằng vào bọn họ thêu dệt vô căn cứ, nhà gái liền phải gả sang?


Xế chiều hôm đó, người một nhà liền thu thập hành lý trở về thành.
Ngày kế Kiều thị đang chuẩn bị dẫn Phó Dung đi Như Ý trai cảm ơn, người gác cổng phái người lại đây chuyển lời, mẫu tử Tề phu nhân tới.
Phó Dung nhíu mày, Tề Sách lại nghĩ làm cái trò gì?


Kiều thị xoa xoa cái trán nữ nhi, cười nói: "Không cần sầu, vạn sự có ta cùng phụ thân ngươi làm chủ, trước trở về phòng chơi đi, ta đi nhìn xem."
Phó Dung sao có thể yên tâm a, đợi Kiều thị đi xa, nàng lặng lẽ đi theo, trốn ở bên ngoài nghe lén.


available on google playdownload on app store


Vừa vặn hôm nay Phó Phẩm Ngôn nghỉ công, hắn cùng Kiều thị ở phòng khách chiêu đãi hai người, bất quá so sánh nhiệt tình ngày trước, lúc này mặt hai vợ chồng đều lạnh, một người tự thưởng trà, một người nhìn ra phong cảnh bên ngoài, ai cũng không để ý Tề Sách quỳ giữa phòng.


Trong lòng Tề phu nhân xấu hổ, đứng dậy bồi tội nói: "Phó đại nhân, Phó phu nhân, đều là ta dạy con bất lực, phụ thân Bá Ngọc không ở nhà, ngày thường là ta quản giáo hắn không nghiêm. Hôm qua Bá Ngọc trở về không nói một tiếng, sáng nay mới nói cho ta biết hắn đi núi Tử Vi ngắm hoa thì uống một chút rượu, nhìn thấy Nùng Nùng, nhất thời miệng không ngăn giữ, đường đột Nùng Nùng. Hiện tại ta mang hắn lại đây bồi tội, các ngươi tùy ý giáo huấn, ta tuyệt không cầu tình."


Kiều thị trào phúng: "Đã là say rượu, phu nhân mang hắn trở về đi, ngày sau đừng có lại phạm sai lầm như vậy là được."


"Bá phụ bá mẫu, " Tề Sách bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vợ chồng Phó Phẩm Ngôn, "Bá Ngọc sớm đã cảm mến Tam muội muội, hôm qua kìm lòng không được phạm vào sai lầm lớn, cam tâm tình nguyện nhận tội, không dám tìm bất kỳ cớ gì. Hôm nay ta cùng mẫu thân đã là tới bồi tội, cũng là tới hỏi cưới, mời bá phụ bá mẫu xem ta đối Tam muội muội si tình, gả Tam muội muội cho ta. Bá Ngọc thề với trời, kết hôn sẽ bồi thường Tam muội muội gấp bội, cả đời không phụ."


Hắn muốn cưới Phó Dung, nhất định phải qua ải Phó Phẩm Ngôn, hắn không đến hỏi cưới, như vậy ở trong mắt Phó Phẩm Ngôn, hắn là cái vô sỉ dám làm không dám chịu. Nhưng con người ai mà không mắc sai lầm, hiện tại hắn đến nhận lầm hỏi cưới, Phó Phẩm Ngôn có lẽ còn có thể liếc hắn một cái, Tề Sách không dám mong muốn xa vời Phó Phẩm Ngôn dễ dàng hứa gả, ít nhất hắn làm chuyện một quân tử nên làm, tương lai hắn thiết kế cưới Phó Dung thì Phó Phẩm Ngôn cũng sẽ không nhất định nghĩ là hắn thiết cục.


Bên ngoài Phó Dung cắn môi.


Tề Sách người này, không hổ là ngụy quân tử, rất am hiểu làm thế nào để trưởng bối thích. Nếu như phụ thân không phải quá mức thương nàng, nếu như phụ thân sĩ diện yêu quyền thế còn hơn yêu nữ nhi, rất có khả năng đáp ứng mối hôn sự này. Dù sao ở trong mắt phụ thân, nữ nhi ít ít nhiều nhiều đã bị Tề Sách chiếm tiện nghi, thay vì hai nhà nháo cương tương lai truyền ra tin đồn, không bằng thuận thế gả nữ nhi sang, gả cho vãn bối Tề Sách tiền đồ cực tốt dũng cảm nhận lầm, mọi người đều vui vẻ, đặc biệt là phụ thân Tề Sách chức quan cao, mình gả sang, xem như là trèo cao.


Nàng một cô nương trẻ đều có thể nghĩ tới dụng ý của Tề Sách, Phó Phẩm Ngôn sao không nghĩ đến?


Hắn nhìn Tề Sách sâu một cái, trầm mặc hồi lâu, thở dài: "Bá Ngọc đứng lên đi, ngươi đến nhận lầm, dũng khí đáng khen, có thể thấy được là thật lòng thích nữ nhi ta, đáng tiếc Nùng Nùng ngây thơ thẳng thắn, nhận định sự tình sẽ không sửa, nàng vốn không thích ngươi, hiện tại càng sẽ không gả ngươi. Bá Ngọc vẫn là chọn hiền thê khác đi, chuyện hôm qua chúng ta coi như chưa từng xảy ra, như thế nào?"


Mặt Tề Sách hiện tuyệt vọng, lê gối dịch chuyển về phía trước một bước, "Bá phụ, ta thật sự biết sai rồi, cầu bá phụ giúp ta khuyên nhủ Tam muội muội, cầu nàng lại cho ta một cơ hội, chỉ cần nàng chịu gả cho ta, ta nhất định sẽ xem nàng như trân như bảo, không để nàng chịu nửa điểm ủy khuất!"


Tề phu nhân đi theo khuyên nhủ: "Đúng vậy Phó đại nhân, không giấu ngài, ta cùng tổ mẫu Bá Ngọc đều rất thích Nùng Nùng, nguyên bản cũng tính toán đợi Nhị cô nương xuất giá sau liền đi qua hỏi cưới, các ngươi lại suy xét thật tốt được hay không? Tố muội muội, chúng ta bình thường thân mhư tỷ muội, phẩm hạnh Bá Ngọc ngươi cũng biết, lần này thật là quỷ mê tâm trí, ngươi cho hắn thêm một cơ hội nữa? Hoặc là cho ta gặp Nùng Nùng, ta thay Bá Ngọc nhận lỗi với nàng ấy!"


Các nàng mẫu tử tình chân ý thiết, Kiều thị khó xử nhìn về phía Phó Phẩm Ngôn.
Phó Phẩm Ngôn tiếc hận nói: "Nhận được các ngươi ngưỡng mộ, chỉ là tính tình tiểu nữ cố chấp, nàng sẽ không đồng ý, các ngươi về thôi."
Nói xong bưng trà lên, lại không nhìn hai người.


Tề phu nhân đành phải đứng dậy cáo từ.


Bên ngoài Phó Dung đang muốn lặng lẽ rời đi, chợt nghe bên trong Tề Sách nói như đinh đóng cột: "Bá phụ bá mẫu, Bá Ngọc đối Tam muội muội rễ tình đâm sâu, cho dù hôm nay bị cự, như cũ sẽ chờ đợi, thẳng đến hai người đáp ứng Bá Ngọc hỏi cưới, hoặc là chọn lương phối khác cho Tam muội muội. Hôm qua là lỗi của Bá Ngọc, mong bá phụ bá mẫu nhìn biểu hiện sau này của Bá Ngọc."


Thiếu niên thanh lãng nói năng có khí phách, Phó Dung nghĩ tới mặt mũi Tề Sách áp sát ghê tởm, nhanh chóng rời đi.
Ngược lại là Kiều thị nhìn bóng lưng Tề Sách rời đi, không quá chắc chắn hỏi trượng phu: "Chàng nói hắn rốt cuộc có phải thật lòng hay không?"


Phó Phẩm Ngôn buông xuống bát trà, nghiêng đầu nhìn nàng: "Thật lòng lại như thế nào? Ngươi đừng quên hắn còn có muội muội."
Tề Sách chính là si tình tới chung thân không cưới, hắn cũng sẽ không gả nữ nhi vào hang sói kia.


Một câu nói đó đã khiến người bừng tỉnh, Kiều thị tự giễu nói: "Sống lớn tuổi chừng này, ta còn không bằng Nùng Nùng, thiếu chút nữa bị Tề Sách qua mặt." ( cái tính mê trai đẹp của nữ9 duy truyền từ mẹ, Kiều thị gì cũng tốt, nhưng mỗi tội nhìn người thích nhìn vẻ ngoài )


Phó Phẩm Ngôn cười, vui mừng lại tự hà nói: " Nữ nhi chúng ta, đương nhiên thông minh."
Lời này cũng chính là ghét bỏ nàng ngốc, Kiều thị kiều mị quăng trượng phu một cái mắt đao, đi hậu viện tìm nữ nhi.
Phó Dung dỗ đệ đệ chơi, thấy mẫu thân trở về, giả trang tò mò hỏi một câu.


Kiều thị bóp lỗ tai nàng, "Ngươi đã nghe được còn hỏi? Trốn trốn tránh tránh, đừng cho là ta không nhìn thấy! Yên tâm đi, phụ thân ngươi thông minh, sẽ không gả nữ nhi bảo bối đến hang sói đâu!"


Phó Dung cười hắc hắc, "Vậy chúng ta nhanh đi Như Ý trai đi, năm nay còn chưa đi, nếu là Như Ý trai ra đồ tốt, nương mua nhiều vài món, cũng xem như báo đáp Liễu di chiếu cố ta."
Kiều thị hừ hừ: "Hóa ra ngươi tính toán tốt, vừa trả nhân tình, lại được trang sức tốt, cái nào cũng là dùng bạc của ta."


Phó Dung mau chóng nịnh nọt nói: "Ta lại không nói chọn cho ta, ta nhìn nương đã lâu không thêm trang sức mới, lần này nương chọn cho mình nhiều vài món, trở về làm phụ thân nhìn đến không thể dời mắt!"


"Học ở đâu nhiều lời nói dí dỏm như vậy?" Kiều thị đâm cái trán nàng, đón lấy con út hôn mấy cái mới phân phó nha hoàn ôm đi chỗ trượng phu, hai mẹ con hơi thu thập chút liền mang theo lễ vật lên xe ngựa, đi Như Ý trai.


Như Ý trai sinh ý thịnh vượng, Liễu Như Ý biết được mẹ con Kiều thị tới, tự mình ra nghênh đón, mời hai người đi nhã gian chiêu đãi khách quý ngồi.


Phó Dung bỏ qua mẫu thân một bên, thân mật ôm cánh tay Liễu Như Ý, đợi mẫu thân vào nhã gian, nàng lặng lẽ nói với Liễu Như Ý: "Ngài yên tâm, ta chỉ nói với mẫu thân chuyện ngài cứu ta."


Hai người có chung bí mật, quan hệ thoáng cái liền gần hơn rất nhiều, mà Phó Dung ngây thơ miệng ngọt, Liễu Như Ý vốn là thích tiểu cô nương này, bằng không cũng sẽ không không để ý tư tình bị lộ đi cứu nàng. Lúc này thấy Phó Dung nghịch ngợm, chẳng những không xem thường nàng, ngược lại càng thân cận nàng, nơi nào đó đáy lòng liền mềm mại một phần.


"Vào đi thôi." Nàng vỗ vỗ bả vai tiểu cô nương, hai người sóng vai đi vào.


Kiều thị thấy các nàng thân mật như thế, cười trêu ghẹo nói: "Liễu tỷ tỷ không biết, Nùng Nùng nhà chúng ta vốn dĩ thích ngươi, hôm qua trở về càng là khen không ngừng, thật muốn hạ thấp người làm nương ta đây, ngươi nếu là không ghét bỏ, ta lưu nữ nhi lại chỗ này, để nàng nói chuyện với ngươi giải buồn đi."


Trước kia kêu Liễu đông gia, hiện giờ chịu ân huệ của người ta, xưng hô tự nhiên thay đổi.
Liễu Như Ý nhìn xem Phó Dung ngồi kề bên mình, tinh thần vui vẻ thư thái: "Vậy thì tốt, chỉ sợ phu nhân dỗ ta, một lát lại đổi ý."


Phó Dung vội vàng nói: "Không có việc gì, chỉ cần Liễu di chịu muốn ta, nương ta đổi ý cũng vô dụng, ta nhận định ngài rồi!"
Liễu Như Ý sờ sờ đầu nàng, ba người cười đùa đủ rồi, nàng chủ động hỏi tới chuyện Tề Sách.


Kiều thị thu hồi cười, nói một lần chuyện lúc trước, theo sau trịnh trọng nhìn Liễu Như Ý cảm tạ: "Nếu không phải là Liễu tỷ tỷ hỗ trợ, ta, ta thật không dám nghĩ tới..." Khóe mắt thật sự đỏ.


Liễu Như Ý vội vàng đưa qua khăn trấn an: "Phu nhân không cần như thế, Như Ý từng chịu những ngày khó khăn, không nhìn được nhất nam nhân khi dễ nữ nhân, hôm qua cho dù không phải Tam cô nương, ta cũng sẽ ra tay giúp đỡ."
Các trưởng bối nói chuyện, Phó Dung im lặng đứng ở một bên nghe.


Thân thế Liễu Như Ý cũng không phải là bí mật, Kiều thị rất rõ ràng, cũng luôn kính nể Liễu Như Ý một nữ tử dũng khí theo thương. Ân cứu nữ chi, không phải vàng bạc tục vật là được, nghĩ tới Liễu Như Ý đến nay không có thành gia, bên người cũng không có con cháu hiếu kính, Kiều thị cầm hai tay đối phương, nói ra dự định của mình, "Liễu tỷ tỷ, mệnh Nùng Nùng là ngươi cứu, ta không thể không báo đáp, nghĩ tới đứa nhỏ này thân thiết với ngươi, bình thường luôn kêu Liễu di Liễu di, nàng lại không có thân dì, không bằng ngươi ta kết bái Kim Lan, sau này liền để Nùng Nùng đem ngươi làm thân dì hiếu kính, ngươi có bằng lòng hay không?"


Phó Dung kinh ngạc mà nhìn về phía mẫu thân.
Liễu Như Ý càng là thụ sủng nhược kinh.


Kiều thị là thân phận gì? Đó là thái thái đứng đắn Nhị phòng Cảnh Dương Hầu phủ, là phu nhân tứ phẩm tri phủ, nàng thì sao, một thương gia nữ lên không được mặt bàn, Kiều thị thế nhưng tự hạ thân phận muốn cùng nàng kết làm tỷ muội?


Nàng vội vàng chối từ: "Không thể không thể, thân phận phu nhân tôn quý, Như Ý điểm nào xứng đôi..."
Kiều thị một lòng kiên trì.


Hai người đang giằng co, Phó Dung đứng lên, dưới ánh mắt Kiều thị cùng Liễu Như Ý đang khiếp sợ, bưng lên một cốc trà, cung kính quỳ xuống trước mặt Liễu Như Ý: "Liễu di, Nùng Nùng không có dì, từ nay về sau, ngài chính là dì của Nùng Nùng. Liễu di bị bệnh, Nùng Nùng lại đây hầu hạ ngài uống thuốc, Liễu di buồn, Nùng Nùng lại đây bồi ngài nói chuyện, tương lai Liễu di già đi, Nùng Nùng cũng sẽ chăm ngài. Nếu như Liễu di không ghét bỏ Nùng Nùng ngu dốt, liền mời uống chén trà này đi."


Hai tay giơ lên cao, bưng một cốc trà an an ổn ổn.
Nhìn tiểu cô nương quỳ ở trước người, tay Liễu Như Ý, chậm rãi rơi vào trên bụng.


Nàng cho rằng, đời này nàng nhất định muốn độc thân già đi, không người lo ma chay, không nghĩ nhất thời thiện niệm, lại được ngoại sanh nữ lanh lợi động lòng người, một tiểu thư xuất thân quan gia lại không ghét bỏ làm cháu ngoại của nàng.


"Tốt, ta uống, Nùng Nùng ngươi nhớ kỹ lời này, nếu ngươi là dỗ ta, tương lai mặc kệ ngươi gả đến chỗ nào, Liễu di đều sẽ đến phiền ngươi!" Lau nước mắt chẳng biết chảy ra từ lúc nào, Liễu Như Ý giống như lo sợ Phó Dung hối hận nhận lấy ly trà, một hơi uống hết.


Phó Dung đợi nàng uống xong mới đứng lên, cười nói: "Liễu di nói ra lời này sai rồi, Nùng Nùng ước gì ngài vẫn ở bên người đâu, đến lúc đó mỗi ngày đều có trang sức tốt mang, bao nhiêu người hâm mộ ta a!"
Một câu chọc cho hai trưởng bối mỉm cười.






Truyện liên quan