Chương 38-2

Vừa vào nội thất, Triệu Trầm liền ngồi lên giường, kéo A Kết vào trong lòng ngực mình, A Kết không ngờ hắn sẽ vội vã như vậy, khi hồi thần lại thì đã nằm trong ngực hắn. Nam nhân ngồi, nàng ngồi trên chân hắn, mặt đối diện lồng ngực hắn, A Kết cực kỳ khẩn trương , cố gắng đứng thẳng người. Triệu Trầm lại ngăn cản, ôm nàng vào lòng, cúi đầu hỏi nàng: "Tay sao lại lạnh như thế? Trong nhà không ấm áp sao còn mặc ít vậy?"


Giọng nói thân mật, giống như cách A Kết đối xử với đệ đệ.


A Kết chưa thích ứng được với hành động này của hắn, quay đầu nói: "Thiếp không lạnh, chẳng qua tay chàng ấm nên có cảm giác tay thiếp lạnh. Lúc nãy chàng uống rất nhiều rượu, để thiếp gọi người làm cho chàng chén canh giải rượu nhé?"(Hơ hơ, cưới nhau rồi thì đổi xưng hô luôn nha)


Triệu Trầm luôn nhìn nàng, nhìn búi tóc đơn giản của nàng, nhìn nàng đỏ bừng mặt, nhìn trang phục màu hồng trên người nàng, nhìn môi nàng nữa, cười nói: "Nàng nhìn ta giống người uống say không?"


A Kết nhẹ nhàng lắc đầu, nghĩ đến hai lần hắn say ở nhà mình, không biết là giả vờ, hay là hôm nay Triệu gia chuẩn bị cho hắn rượu có pha thêm nước.


"Nàng không nhìn ta, làm sao biết ta có say không?" Triệu Trầm buông tay, giữ lấy cằm nàng, A Kết không kịp tránh né, bị hắn nắm lấy cằm khiến cho nàng cùng hắn đối mặt, mắt phượng với lông mi dài, tuấn lãng hơn người. Nhịp tim A Kết nhanh hơn, trên người hắn mùi rượu nhàn nhạt làm cho nàng như nhũn ra, TriệuTrầm nhìn nàng run rẩy muốn tránh, lại nhẹ giọng hỏi một lần, "Nàng nhìn lại một chút xem ta say không?"


available on google playdownload on app store


Chỉ là chuyện không đâu mà hắn lại hỏi một cách nghiêm túc như thế, say hay không thì chính hắn biết chứ ép nàng nhìn hắn để làm gì?
A Kết không mở mắt, "Không có..."
Vừa mới nói một chữ, Triệu Trầm hạ ánh mắt, nhẹ hôn lên môi nàng.
A Kết đỏ, dùng sức rút tay về.


Triệu Trầm cười buông nàng ra, cởi giày, bỏ chân lên mép kháng, dựa lưng vào vách tường đầu giường, một tay che trán, nhắm mắt lại nói: "Đúng là uống nhiều quá, có chút nhức đầu, nàng giúp ta lau tay lau mặt đi, ta nghỉ một chút."
A Kết lúng túng đồng ý xong liền bỏ chạy ra phòng ngoài.


Trong nhà yên tĩnh, trong đầu nàng nghĩ tới nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rồi. Thật ra thì đây coi như là lần thứ ba bị hắn hôn, hai lần trước đều là ép buộc, A Kết trừ ghét thì không cảm xúc gì, nhưng mới vừa rồi, hắn dịu dàng nhìn nàng, đột nhiên hôn một cái, sau đó lại dùng dáng vẻ thỏa mãn còn mang theo vài phần hài hước nhìn nàng, ánh mắt như vậy, nàng không sinh được nửa điểm tức giận.


Là bởi vì hai người đã thành vợ chồng sao? nên nàng mới không có lý do tức giận.
Tiếng bước chân vang lên, Lục Vân bưng chậu nước trở lại.
A Kết vội vàng thu hồi những suy nghĩ lung tung, ra gian ngoài dùng nước làm ướt khăn, do dự một chút, lần nữa trở về nội thất.


Nam nhân dựa vào tường, đầu hướng ra ngoài trời, cằm khẽ nâng, mắt phượng nhắm lại, dưới ánh nến, khuôn mặt tuấn mĩ dịu dàng như ngọc, hô hấp đều đều.
Ngủ thiếp đi sao?


A Kết không tin lắm, nhưng mà vẫn phải giúp hắn, hắn ngủ thật cũng tốt, giả bộ ngủ cũng tốt, nhắm mắt lại, nàng tự tại hơn một chút.


Khăn mặt hơi nóng, A Kết đi tới trước giường, nhìn nam nhân điềm tĩnh ngủ, từ từ đưa tới. Mới chạm phải, chân mày hắn cau lại, thoáng qua lại giãn ra, lẳng lặng cho phép nàng tiếp tục. A Kết từng chiếu cố đệ đệ muội muội nên làm chuyện này rất nhuần nhuyễn, động tác êm ái, rất nhanh đã giúp hắn lau xong mặt, lúc ban đầu khó tránh khỏi khẩn trương, nhưng sau đó lại nghĩ đến hắn cũng sớm đã thành thói quen hầu hạ, liền bình tĩnh.


Lúc lau tay cho hắn, nam nhân khẽ kêu nước.


A Kết nhanh chóng giúp hắn lau xong, xoay người đi châm trà cho hắn, khi trở về, phát hiện Triệu Trầm đã mở mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng. A Kết khẽ rũ ánh mắt, đem ly trà tới, Triệu Trầm nhận lấy, ngưng mắt nhìn nàng nói: “Từ lúc ta bắt đầu hiểu chuyện, chỉ có mẹ ta giống nàng chịu khó chăm sóc ta, A Kết có thể lấy được nàng thật tốt." Dịu dàng tỉ mỉ, làm cho đáy lòng hắn ấm áp lên.


Ý nghĩ đầu tiên của A Kết là không tin, nhưng nàng không nói thêm gì, chỉ thấp giọng nói: "Uống đi, một lát nữa sẽ lạnh."


Triệu Trầm vốn là người thông minh, khi còn bé cũng đã gặp đại biến(thay đổi lớn), từ nhỏ đã biết quan sát sắc mặt nhất là khi biết buôn bán, hơn nữa còn phải quan sát thế cục triều đình, một đôi mắt sớm luyện được có thể nhìn thấu lòng người, nhìn ra trong mắt thê tử đầy hoài nghi cùng châm chọc? Hắn rất ít khi dụ dỗ người, nói lời ngon tiếng ngọt cũng phải suy nghĩ kỹ mới dám nói ra, nàng không cảm động ngược lại hoài nghi, dĩ nhiên khiến hắn thấy ảo não. Nhưng mà kiều thê nhỏ nhắn mà mình ngày nhớ đêm mong đang đứng trước mặt, từ nay sẽ phải ngủ một chăn, hắn quyết định quên đi chuyện đó, dù sao, thời gian nàng biết hắn quá ngắn, lại vừa bị hắn mạnh mẽ cưới trở về, không tin cũng đúng.


Chẳng qua là nàng khiến cho những lời này rốt cuộc không nói ra khỏi miệng, da mặt hắn không dày như vậy, dù ở trước mặt nàng đã là liên tục phá lệ.


Nhận lấy ly trà uống cạn, Triệu Trầm đem ly trà trả lại cho nàng, lúc A Kết xoay người bắt lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói: "Đưa về xong liền tắt đèn đi, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên đi ngủ." Vừa nói, giống như không phát hiện tay nàng run rẩy, chậm rãi cởi áo ngoài.


A Kết nhanh chóng xoay người đến chỗ cái bàn, bước đi chậm chạp, hai chân giống như đeo chì, lại giống như không có sức lực.
Nhưng nàng cũng không chần chờ quá lâu, ngay từ lúc ngày đó đính hôn, cũng đã biết sẽ có ngày hôm nay không phải sao?


Đặt ly trà xuống, đóng cửa phòng, A Kết thổi đèn, cuối cùng chỉ còn đôi nến long phượng cháy, khó khăn lắm mới chiếu một góc phòng nhưng bởi vì còn cách bình phong, bên kia giường cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy mơ hồ ngũ quan.


Triệu Trầm đã vào chăn, một bộ hỉ bào bị hắn bỏ lên đầu giường, không phải được gấp lại, cũng không phải nằm gần, mà ném xa như vậy, lúc hắn cởi đồ đã suy nghĩ gì?


A Kết lên tinh thần đi tới, cởi giày, lên giường, chỉ hận không thể đem ngọn nến long phượng tắt đi, khi không thấy rõ, nhịn một chút cũng đã qua.
Sau lưng có động tĩnh, không cần nhìn cũng biết Triệu Trầm quay lại.


Sau lưng nhột nhột, A Kết cúi đầu, móc hình uyên ương bên cạnh bên váy mới chỉ mở một viên, viên thứ hai lại không tháo được.


Lúc nàng cảm nhận thấy thời gian chuẩn bị quá dài, nàng nghe nam nhân sau lưng ngồi dậy, một đôi tay đỡ bả vai nàng, cả người A Kết cứng ngắc, bị hắn di chuyển, bị hắn đẩy vào trong chăn. Trong chăn rất ấm, lồng ngực của hắn cũng ấm, A Kết nghe nhịp tim đập mạnh, không biết là của hắn hay của mình. Tay của hắn tìm được nút áo nàng, A Kết nhắm mắt lại, trong đầu là lời nói nhẹ nhàng trước đây, nàng run lẩy bẩy.


"Sợ ta thế sao?" Triệu Trầm tiếp tục cởi trung y, kéo nàng lại. Nàng nằm nghiêng, gương mặt bị tóc dài che giấu, hắn từ từ đẩy ra, thấy mặt nàng trắng như tờ giấy mà không phải là đang đỏ ửng, động tác liền dừng một chút, vỗ vỗ lưng nàng trấn an "Đừng sợ, ta không vội, chúng ta trước tiên nói chuyện đi."


A Kết nhắm mắt lại không nói.


Triệu Trầm để nàng tựa vào cánh tay mình, một tay kia theo vuốt tóc dài, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng: "A Kết, từ nay về sau, chúng ta là phu thê, trước kia thế nào chúng ta đừng nghĩ nữa, ta đối với nàng rốt cuộc như thế nào, nàng từ từ quan sát, chờ nàng tin tưởng ta thật sự thích nàng thì nàng cũng thích ta, được không?"


Ban đêm yên tĩnh, nam nhân lại nói bên tai lời dịu dàng dễ nghe, mang theo phần ý cầu xin, "A Kết nàng mở mắt nhìn ta, nàng không nhìn ta, làm sao biết ta có thật tâm không? A Kết..."
A Kết mặt từ từ đỏ, nàng không phải là không muốn nhìn, là thật không dám nhìn a.


Thân thể nàng không run lên nữa, khí sắc cũng khá, ánh mắt Triệu Trầm vui vẻ, tay phải vuốt mặt nàng, thanh âm thấp hơn: "Nàng không nhìn ta, ta liền hôn nàng, nếu như nàng không nhìn ta, đã nói lên nàng thật ra rất muốn để cho ta hôn, A Kết, nàng nói nàng có phải rất muốn để cho ta hôn hay không? Vậy thì thật là tốt, ta cũng muốn hôn nàng."


Hắn càng ngày càng gần, mắt thấy sắp đụng phải nàng, A Kết vội lui về phía sau tránh, bị nam nhân ôm chặt lấy, A Kết sợ, rốt cục mở mắt nhìn hắn, lại chỉ nhìn đến cằm hắn.


Triệu Trầm đang giữ mặt nàng, ánh mắt di chuyển, nhìn thẳng ánh mắt của nàng, ánh mắt thêm dịu dàng: "Vì sao không dám nhìn ta, dáng vẻ của ta rất dọa người?"
Mi mắt A Kết run run, ánh mắt tránh né, không muốn dừng lại ở trên mặt hắn, dáng vẻ hắn rất tốt, nhìn chằm chằm nàng như vậy...


Nàng xấu hổ làm người khác yêu thương , Triệu Trầm cổ họng giật giật, cầm tay nàng, tò mò hỏi nàng: "Trước kia hình như móng tay nàng không có làm gì, cái này là vì thành thân nên đặc biệt làm sao? Ai giúp nàng làm vậy?" lúc uống ly rượu giao bôi, hắn đã muốn sờ bàn tay nhỏ bé của nàng.


Hắn cúi đầu nhìn tay nàng, A Kết lúc này mới dám nhìn hắn, ánh mắt nhanh chóng lướt nhanh trên mặt hắn, trở lại trên tay mình, rồi lại bị bàn tay thon dài trắng nõn của hắn hấp dẫn, không tự chủ mà giải thích: "Ngày hôm trước mẹ thiếp giúp làm, bình thường không dùng đến."


Nàng rốt cục cũng chịu nói chuyện, Triệu Trầm kiên nhẫn, dịu dàng, khen nói: "nhìn rất đẹp, sau này nàng dạy ta, ta giúp nàng làm." Nói xong giương mắt nhìn nàng.
Sóng mắt hắn như nước, A Kết lập tức tránh né, tay cũng rút về.


Dĩ nhiên Triệu Trầm không thả ra, "A Kết, ta phát hiện nàng có chân tay nhỏ, đến đây, chúng ta nhìn xem, tay ta lớn hơn tay nàng này." Vừa nói, đẩy ra tay nàng chỉ để cho nàng xem thì hắn cũng dán lên theo, lòng bàn tay chạm nhau, "Nàng xem một chút, kém nhiều như vậy."


A Kết không nhịn được mà tò mò nhìn sang, móng tay hắn không dài, sạch sẽ chỉnh tề, mà ngón giữa của nàng chỉ bằng hai lóng tay của ngón giữa tay hắn thôi.


Triệu Trầm thấy nàng nhìn chằm chằm tay của hai người, trong lòng vừa động, năm ngón tay hơi mở ra, len vào những khe hỡ giữa các ngón tay của nàng, đan tay vào tay nàng, cũng lúc đó lật người đè lên nàng, nhìn mắt nàng long lanh, mặt nàng ửng đỏ, "A Kết, ta muốn hôn nàng, nàng nhắm mắt lại."


Hắn lại gần, theo bản năng A Kết nhắm mắt lại, vừa mới nhắm lại đã lập tức hối hận nhưng không đợi nàng mở miệng giải thích, môi nam nhân đã rơi xuống. Nàng muốn tránh, nhưng đầu đã bị hắn dùng tay phải giữ lại, nàng muốn đẩy hắn, nhưng với một tay chỉ có thể nắm bả vai hắn, bởi một tay đã bị hắn nắm lấy, nàng muốn mở miệng, nhưng môi bị hắn yêu thương, dịu dàng ma sát, khiến lòng của nàng luống cuống.


Không giống những lần trước, không phải là bá đạo ép buộc mà lại là sự cẩn thận thăm dò, nàng không biết đáp lại như thế nào, vì vậy hắn xem như nàng đồng ý, thử thăm dò sâu hơn….


Giống như con bướm màu nhỏ bé nhẹ nhàng đậu ở trên nhụy, giống như đám mây bay tới hư vô mờ mịt, giống như mưa xuân sương mù che kín cả trái tim.


Mịt mờ không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, A Kết mở mắt, trước mặt là mắt phượng sâu thẳm của hắn, hai người lần lượt thay đổi hô hấp. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, thần trí còn đắm chìm ở nơi khác. Nàng thấy giống như trong mắt nam nhân có cảm xúc tương tự, đang muốn tìm tòi nghiên cứu, thì hắn chợt nằm xuống, ôm nàng thật chặt, đầu chôn người nàng, nói nhỏ "A Kết đừng sợ, ta không ép nàng, chờ nàng thích ta, ta sẽ muốn nàng."


Thanh âm hắn rất thấp, nhưng A Kết nghe rõ ràng, hoàn toàn tỉnh táo.
Vừa rồi hắn đã thử đưa tay vào trong trung y nàng thăm dò, nàng cũng cảm nhận được khát vọng của hắn, nhưng bây giờ, hắn nói hắn không ép nàng, hắn muốn đợi nàng sao?


A Kết có chút không tin, hắn trăm phương ngàn kế cưới nàng, lại vì nàng còn kháng cự, nên hắn liền nguyện ý chịu đựng sao?
Nàng yên lặng núp ở trong ngực hắn, chờ động tác kế tiếp của hắn, nhịp tim nhanh.


Triệu Trầm từ từ bình phục, cọ cọ vào cổ nàng, môi từ từ chuyển qua tai nàng, hạ xuống, nhẹ nhàng đụng, "A Kết, nàng nói xem, ta đối với nàng rất tốt phải không? Có phải không?" Dường như cả buổi tối uống rượu cũng vào lúc này mới phát tác, hắn giống như đã làm chuyện tốt cần được khích lệ, nên không ngừng hỏi nàng.


Hắn hôn lỗ tai của nàng, A Kết đột nhiên nghĩ đến Ô Ô, nơi đó lại sợ nhột, bật cười. Nghe một tiếng cười khẽ này, TriệuTrầm liền ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng, ngón tay như được quỷ thần xui khiến gãi gãi phía sau vành tai của nàng, A Kết liền rụt cổ, trong mắt lộ ra xấu hổ tiếp theo là cầu khẩn. Trong mắt Triệu Trầm giống như phát sáng, cười với nàng, lần nữa vùi đầu xuống.


Ánh nến toát ra, bên trong giường cưới thỉnh thoảng truyền đến tiếng cô nương xấu hổ quát: "Đừng, thiếp, thiếp nói tất cả, chàng đừng đụng, nhột..."
Tác giả có lời muốn nói: Độc giả: Cỡi quần liền cho chúng ta nhìn cái nào, Hôi Hôi nhà người khỏe mạnh hay yếu kém!


Triệu Hôi Hôi: Ta đây tiến hành theo chất lượng, các ngươi là những người phàm tục sẽ không hiểu được.
Giai nhân: Đúng vậy!
Triệu Hôi Hôi: Cút, chớ rơi vào trong tay ta, ta không cần ngươi!
A kết: Chàng đang nói cái gì?
Triệu bụi bụi: Không có gì, ta đối với nàng rất tốt phải không ?


A Kết đỏ mặt cúi đầu, Triệu Hôi Hôi ôm mỹ nhân rời đi, lúc vào nhà quay đầu lại, một mắt như dao quét ngang qua đám độc giả.






Truyện liên quan