Chương 59-2
Editor: Windchime
Triệu Trầm không nói gì, nắm tay thê tử đi. Nói cái gì cũng không hữu dụng, mẫu thân không phải loại người suốt ngày thương xuân bi thu, hắn cũng sẽ không để cho người mãi canh giữ tại Hinh Lan uyển như vậy.
Nhìn hai người đi xa, Ninh thị nhìn sang nam nhân còn không muốn đi, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Chàng cũng đi thôi, thiếp không phải tiểu hài tử, sợ ở một mình."
Bên ngoài tiếng pháo quá vang, thanh âm nàng chỉ nghe đứt quảng, Triệu Duẫn Đình lại nghe rõ.ddlqd Hắn ôm người vào trong ngực, hứa hẹn bên tai nàng: "Ta từng nói, về sau không để nàng một mình trông phòng, đêm nay xong việc ta liền tới đây, nếu nàng mệt nhọc thì nghỉ ngơi trước, không cần chờ ta."
Ninh thị lẳng lặng nhìn hắn.
Trong cơ thể Triệu Duẫn Đình đột nhiên sinh ra một cảm giác khó chịu.
Sau khi hồi kinh, thê tử chưa từng hỏi hắn chuyện buổi tối có thể đến đây hay không, giống như hắn đi tìm những nữ nhân khác nàng cũng không để ý. Tựa như đêm nay, cũng không khác biệt, trong kinh thành này tòa đại trạch nào thì nam nhân đều sẽ ở cùng chính thê, dù cho trong lòng không thích đối phương. Hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới việc đi đến chỗ Tần thị, nhưng thê tử hỏi cũng không hỏi, từ đầu đến cuối không nhìn hắn, hắn thật sự khó chịu.
Hắn đối với nàng làm cái gì nàng đều không cự tuyệt, lại không chịu cho hắn một chút để tâm.
Hắn nhìn nàng, nhìn nàng nhấc chân đi đến chỗ ghế hướng đối diện, nhìn nàng ngồi nghiêng đầu pha trà trên bàn con , ngực Triệu Duẫn Đình khó chịu không lý do chuyển thành tức giận, chuyển ánh mắt, rơi đến trên cây nến phía bên kia. Ánh nến toát ra, hắn thả lỏng áo, muốn đè xuống tức giận, cuối cùng lại là hắn bước nhanh tới trước, vươn tay gạt nến xuống đất, dùng chân đạp tắt.
Vấn Mai đang canh giữ tại gian ngoài đột nhiên rùng mình một cái.
Bên trong truyền ra tiếng bước chân vội vàng của nam nhân, vật nặng bị vứt xuống trên kháng, tiếng vật liệu may mặc bị xé bỏ...
Vấn Mai khẩn trương đi tới trước cửa, muốn đi vào, nhưng bên trong phu nhân không có chút giãy dụa. Vấn Mai lo lắng, trong tay nắm chặt tấm khăn, lỗ tai dán rèm cửa, sau đó nàng nghe được hô hấp trầm trọng của hầu gia, nghe được hắn thấp giọng nói gì đó, mơ hồ không rõ giống như trong miệng ngậm gì đó. Phu nhân dần dần phát ra một chút thanh âm, đi theo liền là âm thanh quen thuộc...
Vấn Mai lặng lẽ lui đến bên ngoài cửa.
Trong phòng một mảnh tối đen, ngẫu nhiên có âm thanh pháo nổ, lại có thanh âm như vật gì bị nghiền nát truyền tới.
Hầu gia giống như đang hỏi phu nhân cái gì đó, quá mơ hồ, Vấn Mai nghe không rõ.
Pháo vang một tiếng một tiếng, màn đêm hoàn toàn buông xuống, âm thanh bên trong lại vẫn không ngừng.
Vấn Mai có chút nóng nảy, muộn như vậy hầu gia còn không đi, thái phu nhân ở bên kia trực tiếp tới bên này tìm người thì làm thế nào?
Nàng một lần nữa đi vào trong, sắp tới gần cửa phòng trong thì bỗng nhiên nghe được tiếng cửa mở.
Hầu gia đi tới.
Vấn Mai đứng ở trước cửa, không biết nên đi vào hay không.
"Vấn Mai?"
Bên trong truyền ra tiếng của phu nhân, trong bình tĩnh còn có ôn tồn và mềm mại vô lực, Vấn Mai nhẹ nhàng thở ra, ít nhất hiện tại nàng có thể kết luận, hầu gia không có hành động gì cả.
Nàng nhẹ nhàng đáp lời.
"Bưng bát canh đến."