Chương 65
Sau khi Ninh thị trở lại hầu phủ, mặc dù không trực tiếp quản gia, nhưng có rất nhiều chuyện của Triệu Duẫn Đình đều do nàng âm thầm hỗ trợ chuẩn bị, ví dụ như sắp xếp thẩm tr.a sổ sách hằng năm, quản sự bên cạnh Triệu Duẫn Đình cũng đều nhận biết nàng, cho nên nàng vừa bảo Vấn Mai đi một chuyến, lập tức có người lặng lẽ đi mời lang trung. Thái phu nhân cùng Tần thị phân công quản lý hậu trạch, đối với động tĩnh ở chính viện cũng không phát hiện.
Trong Hinh Lan uyển, A Kết ngồi ở đầu giường, trong ánh nhìn chăm chú, vui mừng của Ninh thị và Tưởng ma ma, nàng cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa thấp thỏm.
Ninh thị là người từng trải, bình thường con dâu điều dưỡng thân thể rất tốt, kinh nguyệt đột nhiên lâu như vậy không đến, khả năng cao là có tin mừng, nhanh chóng nhớ lại những chuyện khác thường của bản thân sau khi mang thai kể cho A Kết nghe, một là để A Kết có thể đối diện với đúng vấn đề, thứ hai coi như là báo trước, tránh cho đến lúc có phản ứng nôn nghén gì đó A Kết lại hoảng hốt vì không có kinh nghiệm.
Từ khi nàng có thai đến lúc sinh hạ Triệu Trầm, Ninh thị chọn những chuyện thú vị để kể khiến A Kết hoàn toàn bị hấp dẫn, tạm thời quên đi thấp thỏm trong lòng, cho đến khi Vấn Mai ở bên ngoài nói lang trung đã được mời tới, nàng mới lại bắt đầu khẩn trương.
Thu xếp một chút, ba người đi ra gian ngoài.
Lão lang trung ước chừng khoảng năm mươi tuổi, tóc xám trắng, khuôn mặt từ ái, thân thiện, chính là chủ quán của Nhân đức y quán ở kinh thành, họ Từ. Mỗi tháng ngoại trừ mồng năm và mồng mười không thu tiền, xem bệnh cho người nghèo khổ trong kinh thành, thường ngày lão đều bôn ba ở các quý phủ quan lại quyền quý, y đức và y thuật đều cực tốt.
Thấy ba người đi ra, Từ quán chủ đứng dậy hành lễ, không hỏi thân phận Ninh thị và A Kết, xong lễ lại tiếp tục ngồi xuống, dọn xong đệm mộc, trải xong vải thưa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía hai gò má đỏ bừng A Kết.ddlqd Lão nhân gia đã từng xem bệnh cho nhiều bệnh nhân như vậy, kinh nghiệm phong phú, liếc mắt liền nhìn ra A Kết là người cần chẩn đoán, bắt mạch.
Ninh thị khẽ nhắc A Kết ngồi vào trên ghế đối diện Từ quán chủ.
A Kết cúi đầu đi tới, Từ quán chủ ra hiệu thì nâng tay trái đặt lên, sau khi Từ quán chủ xem xong, lại đổi thành tay phải.
Trong phòng tĩnh lặng, A Kết nhìn chằm chằm ngón tay lão nhân khoát lên trên cổ tay mình, tay còn lại không tự chủ siết chặt cổ tay áo.
Rất nhanh, Từ quán chủ đã thu tay, nhìn qua A Kết cùng Ninh thị, thấy hai người đều lộ vẻ mặt chờ mong, tức thì cười nói: "Chúc mừng vị thiếu phu nhân này, thiếu phu nhân đã có thai hơn một tháng, mạch tượng vững vàng, tướng thai cực tốt."
Khóe miệng A Kết lập tức nâng lên, kìm lòng không nổi cúi đầu nhìn bụng mình, bằng phẳng như vậy, cơ bản nhìn không ra bên trong đã có đứa nhỏ của nàng cùng Triệu Trầm. Tên kia còn hy vọng có đứa nhỏ hơn cả nàng, nếu biết tin tức này, hẳn là sẽ cao hứng đến ngẩn người.
A Kết nóng lòng muốn trở lại Vọng Trúc hiên viết thư báo tin cho Triệu Trầm. Triệu Trầm từng nói với nàng, từ kinh thành đến Nhiệt Hà, ra roi thúc ngựa năm ngày có thể nhanh chóng chuyển thư qua lại, cực kỳ thuận tiện.
"Nha đầu ngốc, biết bản thân sắp làm nương liền choáng váng?"
Chẳng biết từ lúc nào mẹ chồng đã đi tới trước mặt, A Kết ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trong phòng chỉ còn hai người mẹ chồng nàng dâu các nàng.
Ninh thị vừa nắm tay nàng đi vào nội thất đi vừa nói: "Vấn Mai đi ra ngoài nhờ Từ quán chủ khai phương thuốc bổ cũng như thức ăn bổ giữ thai, Tưởng ma ma cũng đi cùng, hỏi thăm xem cần chú ý những gì." Khi vào tới phòng phía trong, nàng ấn A Kết ngồi vào trên kháng, đỡ bả vai A Kết đánh giá, mặt mỉm cười: "Vẫn là Thừa Viễn có ánh mắt tốt, trước đây ta thúc hắn cưới vợ, hắn đều không để bụng, kết quả bản thân tự tìm một người, vừa dễ nhìn lại vừa ôn nhu, lại còn nhanh như vậy đã có đứa nhỏ, thật là phúc khí của hắn."
"Nương, người đừng chê cười con." A Kết cúi đầu, cảm thấy xấu hổ.
Con dâu da mặt mỏng, Ninh thị cao hứng qua đi cũng không tiếp tục đùa giỡn nàng, ngồi xuống bên người A Kết, nắm tay nàng, nói: "Hôm nay là chúng ta lén mời lang trung, nếu Thái phu nhân biết chúng ta không báo với bà mà mời người, khẳng định bà sẽ không vui. A Kết, ngày mai đúng lúc là 30, phụ thân con được nghỉ ở nhà, chờ sáng mai các người cùng đến Vinh Thọ đường thỉnh an thì con giả vờ không thoải mái, nôn khan hai tiếng, những chuyện còn lại để phụ thân con lo liệu là được. Yên tâm, đây là đứa con đầu của con và Thừa Viễn, cũng là đứa cháu đầu tiên của nương, nương nhất định vì con mà thu xếp thỏa đáng."
So với các quý phủ khác, hậu trạch chứa thê thiếp thành đàn với đủ loại âm mưu quỷ kế, Duyên Bình hầu phủ quả thật được coi như an bình. Tần thị muốn giở trò xấu, nàng không có lập trường gây khó dễ A Kết, còn Thái phu nhân...
Ninh thị cười nhẹ. Đối tượng của Thái phu nhân vẫn luôn là nàng, có lẽ đối với A Kết bà cũng không hài lòng, nhưng A Kết dù sao cũng mang thai cốt nhục Triệu gia, Triệu Trầm lại được bà coi trọng, Thái phu nhân sẽ không làm khó A Kết. Hiện tại truyền đi tin A Kết có thai, vừa lúc có thể mượn cớ cần tĩnh dưỡng, mỗi ngày ở lại Vọng Trúc hiên dưỡng thai.
Về phần băn khoăn Tần thị hay thậm chí cả hai di nương có thể âm thầm sử dụng thủ đoạn gì hay không, thì bên ngoài Vọng Trúc hiên đã có nhân thủ do nhi tử phân công, bên người A Kết có Tưởng ma ma kiến thức rộng rãi, Ninh thị rất yên tâm.
Nghe ra thâm ý trong lời nói của mẹ chồng, vui vẻ trên mặt A Kết rốt cuộc phai nhạt đi mấy phần.
Nàng nghĩ tới Tưởng ma ma từng nhắc tới những việc ngấm ngầm đấu tranh, thủ đoạn xấu xa ở hậu trạch.
Hầu phủ không có nhiều nữ quyến, nhưng có người không thích nàng, nói cách khác, nàng không giống như những nàng dâu mang thai trong thôn, bình thường chỉ cần chú ý đừng ngã là được, nàng hiện tại ở hầu phủ, những điều cần lưu ý càng nhiều hơn.
Vốn có chút khẩn trương, nhưng bắt gặp ánh mắt trấn an của mẹ chồng, A Kết lại an tâm, nhẹ giọng nói: "Dạ, con đều nghe phụ thân cùng nương, trở về cũng sẽ dặn dò người trong Vọng Trúc hiên, nương cũng đừng lo lắng."
Trong lòng con dâu có tính toán, Ninh thị vui mừng cười, nhắc tới một chuyện khác, "Con có bầu, đây chính là đại hỉ sự, trở về nhanh chóng viết cho cha mẹ con một phong thư, báo cho bọn họ tin mừng, Thừa Viễn ở bên kia, con cứ viết trước đi, nó nói đến bãi săn lập tức viết thư trở về, phỏng chừng trong khoảng hai ngày nay là tới, đến thời điểm vừa lúc đưa thư của con cho người ta mang về cho nó. Thừa Viễn trông mong lâu như vậy, biết chính mình sắp làm cha, không chừng cao hứng lại tranh được chức quan lớn về nhà."
A Kết cười đồng ý.
Trên đường trở về Vọng Trúc hiên, Tưởng ma ma ở bên tai A Kết nhỏ giọng dặn dò: "Đại cô nương, việc này chúng ta sau khi trở về đừng lộ ra, sáng mai Thái phu nhân ở bên kia mời lang trung xem qua, lúc đó chúng ta trở về hẵng nói cho nha hoàn trong viện."
Đã được Ninh thị nhắc nhở qua, A Kết vừa nghe thấy lập tức hiểu ý của Tưởng ma ma, vội vàng gật gật đầu. Trong sân có đại nha hoàn cũng có tiểu nha hoàn cùng đầu bếp này nọ, lỡ như từ cái miệng nào làm chuyện hôm nay lộ ra, sáng mai nàng lại làm bộ làm tịch chẳng phải là tự bê đá đập chân mình sao?
Bởi vậy, khi trở lại Vọng Trúc hiên, A Kết chỉ nói vài lời với bốn nha hoàn đi cùng, sau đó liền đi nội thất viết thư.
Giấy Tuyên Thành đã trải tốt, mực cũng đã mài xong, A Kết lại nhìn giấy và bút mực mà phát sầu.
Viết cho người trong nhà trước hay viết cho Triệu Trầm trước?
Trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú của trượng phu bá đạo, A Kết nhịn không được khẽ bật cười, nhấc tay, viết thư cho Triệu Trầm trước.
Nhớ hắn, lại thẹn thùng không muốn dùng từ ngữ trắng trợn nói ra, A Kết liền đơn giản kể vài chuyện gần đây trong nhà, lại hỏi tình huống bãi săn bên kia, cuối cùng mới nhắc tới mình có tin vui. Để bút xuống, A Kết cầm lấy thư nhìn kỹ một lượt, xác định mọi thứ đều ổn mới thật cẩn thận thổi khô nét mực, bỏ vào trong phong thư màu vàng. Lúc chuẩn bị dán lại thì đột nhiên nhớ tới lá thư Triệu Trầm viết cho nàng trước khi thành thân, A Kết khẽ cười, vừa lúc trên bàn bày bồn Lan Hoa màu tím nở rộ, nàng nhẹ nhàng ngắt xuống một đóa, kẹp giữa hai tấm giấy lớn, bỏ vào phong thư.
Tư khanh như mộ lan, tư quân diệc như mộ lan.(Khanh: cách gọi thân mật vợ chồng, quân: chàng)
Trên mặt có chút xấu hổ, A Kết vội nhấc bút viết một phong thư khác.
Thư gửi về nhà thì tương đối dài, phụ thân, mẫu thân, đệ đệ, muội muội, còn có gia đình dì, từng người nàng đều nhớ kỹ. Cuối cùng nhìn lại, thư gửi trượng phu chỉ vừa vặn một trang giấy, thư gửi về nhà lại đầy năm trang, viết đến mức cánh tay cũng có chút mỏi.
Nhưng trong lòng lại ngập tràn vui vẻ.
Buổi tối chui vào chăn, A Kết nằm ngửa, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, nhắm mắt lại tưởng tượng Triệu Trầm sau khi trở về sẽ đối xử với nàng như thế nào, trong chốc lát lại suy đoán đứa con đầu của bọn họ là nam hay là nữ. Đứa nhỏ ra sao, là nam hay nữ nàng đều thích, bất quá nếu con đầu có thể sinh con trai thì tốt hơn, nàng vẫn nhớ rõ khi mình còn nhỏ, lúc trong nhà chỉ có nàng cùng muội muội thì mẫu thân vẫn bị mấy người con dâu trong thôn cười nhạo, không phải là loại lời nói cố ý châm chọc, mà là cố ý vô tình biểu lộ sự tiếc hận mới khiến mẫu thân khổ sở.
A Kết muốn sinh con trai cho Triệu Trầm trước, có nhi tử để truyền thừa hương khói, sau này sinh tiếp thì nam nữ đều được.
Nghĩ đến đây, A Kết bỗng nhiên có chút ảo não, vừa rồi nàng hẳn nên dò hỏi trong thư xem Triệu Trầm thích con trai hay con gái.
Xoay người, A Kết cọ đầu vào gối của Triệu Trầm, nếu hắn ở nhà tốt biết bao nhiêu, chắc chắn hai người sẽ nói không hết chuyện...
~
Màn đêm buông xuống, Triệu Doãn Đình từ Vinh Thọ đường dùng cơm trở về, lại về tiền viện sắp xếp một chút, đã vội đến Hinh Lan uyển của thê tử.
Ra khỏi mật đạo, hắn vội vàng tìm kiếm bóng dáng thê tử, thấy nàng quỳ trước cửa sổ đưa lưng về phía hắn xử lý một gốc Lan Hoa, lập tức lên giường lò, cúi đầu nhìn nàng, "Hôm nay mời lang trung sao? Nàng có chỗ nào không thoải mái?"
Ninh thị buông lỏng hoa lan trong tay, quay đầu nhìn nam nhân mới tới, khẽ cười, giọng điệu mềm nhẹ, "Chàng nhìn thiếp giống đang ngã bệnh sao?"
Triệu Duẫn Đình thụ sủng nhược kinh.
Sắc mặt thê tử trắng hồng, ngọn đèn chiếu rọi đôi mắt như nước mênh mang, làm gì giống người bị bệnh?
Nhưng hắn vẫn nhịn không được giơ tay lên sờ sờ trán nàng, không nóng, nhiệt độ vừa phải. Nếu không bệnh, cũng không giống như là say, thế nào lại vô duyên vô cớ cười với hắn?
"Thừa Viễn gởi thư về sao?" Triệu Duẫn Đình nghi ngờ hỏi, càng nghĩ càng thấy chỉ có chuyện như vậy mới khiến thê tử nhà hắn vui vẻ đến thế này, về phần lang trung, có thể là trong đám người phục vụ bên cạnh nàng có ai đó không thoải mái.
Ninh thị không có ý định cùng hắn thừa nước đục thả câu, cười nói: "Là Thừa Viễn sắp làm phụ thân rồi."
Triệu Duẫn Đình sửng sốt một lát, đột nhiên cao giọng cười to: "Tiểu tử này thật có bản lĩnh, nhanh như vậy đã sắp làm cha, mới thành thân bao lâu chứ." Nói xong ôm thê tử vào trong ngực, hôn hôn, "Không sai không sai, chúng ta sắp làm tổ phụ tổ mẫu, thê tử của Thừa Viễn có công, tuổi còn nhỏ lại xa xứ, nàng chăm sóc nó nhiều một chút, thiếu cái gì trực tiếp sai người đi khố phòng tiền viện lấy."
Ninh thị gật đầu, cùng hắn thảo luận chuyện sáng mai.
Triệu Duẫn Đình đương nhiên tán thành, nhanh chóng đáp ứng, lại nói rất nhiều lời với Ninh thị, thuở ban đầu hưng phấn vì được làm phụ thân, giờ thì sắp làm tổ phụ, cảm xúc hưng phấn so với năm đó cũng không khác biệt bao nhiêu. Chỉ là chờ đến lúc hai người ngủ, trong lòng Triệu Duẫn Đình lại có chút trống rỗng, hắn cũng muốn lại có một đứa bé, đáng tiếc... Nhất định là chậm hơn nhi tử.
Không nói lời nào, kiều thê trong ngực, cảm xúc của Triệu Duẫn Đình sinh ra từ nụ cười của thê tử trước đó lại rục rịch sống dậy, ôm lấy thê tử, từ cổ nàng chậm rãi di chuyển đến phía trước thân.
Đồng ý không muốn nàng là vì lo lắng cho thân thể thê tử, nhưng hàng đêm cùng giường lại không làm gì, Triệu Duẫn Đình tự nhận mình làm không được.
May mắn, hắn có biện pháp lấy lòng nàng, cùng nàng vui sướng.
~
Sáng nay nhi tử được nghỉ, Thái phu nhân cảm thấy thật cao hứng, dậy sớm hơn so với bình thường, chuẩn bị xong, theo đại nha hoàn Thược Dược đỡ đi ra ngoài, quả nhiên thấy nhi tử đã ngồi ở đàng kia, đang nói chuyện cùng bọn tiểu bối.
Thái phu nhân hơi hơi nheo mắt.
Thời gian trước đều gặp mặt vào chạng vạng, mắt bà lại không phải quá tốt, hiện tại ban ngày sáng choang, bà đột nhiên phát hiện nhi tử chẳng những tinh thần sung mãn, trên mặt cũng đầy đặn lên không ít, không gầy như trước kia khiến người ta vừa thấy đã đau lòng.
Là bởi vì Ninh thị trở về nên trong lòng hắn thư thái?
Thái phu nhân âm thầm mắng nhi tử không tiền đồ bị người bắt mất hồn, sau đó không nhịn được cũng muốn trừng Tần thị một cái, ai bảo nàng vụng về không kéo được lòng nhi tử đến trên người mình?windchimelqd Thay vì để cho nhi tử chung tình với một nữ nhân bất kính với bà, bà thà để hắn thành người hoa tâm, tam thê tứ thiếp còn hơn.
Không nghĩ ánh mắt nhìn quanh một lượt, lại không nhìn thấy Tần thị!
Triệu Duẫn Đình sớm đã đứng dậy tiến lại đỡ mẫu thân, thấy sau khi bà ngồi xuống liền bắt đầu tìm người, lập tức liếc mắt ra hiệu cho một nha đầu trong đám nha hoàn hầu hạ trong phòng.
Nha hoàn kia liền vội vàng tiến lên, hơi khom lưng, bẩm báo: "Thái phu nhân, mới vừa rồi Tử Oánh bên người phu nhân lại đây báo, nói là phu nhân bị bệnh, sợ tới đây không cẩn thận lại truyền bệnh cho ngài, muốn chờ sau khi khỏi bệnh lại đến thỉnh an ngài."
Bị bệnh?
Muốn bệnh là bệnh sao?
Mặc kệ thật giả, Thái phu nhân lập tức ra lệnh: "Thược Dược, ngươi nhanh chóng phái người đi mời lang trung, đến chẩn bệnh cho phu nhân xem sao." Chờ Thược Dược đi, nàng nhìn về phía đám con cháu bên kia, thấy khuôn mặt Triệu Hàm bình tĩnh nhưng lông mày không khỏi chau lại, từ ái nói: "Lát nữa cơm nước xong, Thừa An hãy cùng Nghi Nhi đi qua thăm mẫu thân con đi." Triệu Thanh 15 tuổi, đi vào trong viện mẹ cả không thích hợp cho lắm.
Triệu Hàm và Triệu Nghi đứng dậy đáp lời.
Lúc này Thái phu nhân mới nghiêng đầu nói chuyện cùng nhi tử.
A Kết vẫn luôn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, chờ đến khi các tiểu nha hoàn bắt đầu tiến vào sảnh dọn cơm, mùi đồ ăn nồng đậm bay đến, nàng đột nhiên che miệng lại, vừa nôn khan vừa bước nhanh ra ngoài, khi ra cửa mới dừng lại, đưa lưng về phía mọi người trong sảnh, vỗ vỗ ngực ổn định lại.
"Phu nhân, người không sao chứ?" Cẩm Thư chạy chậm đuổi theo nàng, bối rối hỏi. Thân thể Đại phu nhân vẫn khoẻ mạnh, tại sao đột nhiên muốn ói? Cũng không hề chạm vào nước trà, chẳng lẽ là trên đường tới đây lại nhiễm lạnh?
A Kết lắc đầu không nói, xoay người đi đến trước mặt Thái phu nhân, cúi đầu nói: "Tổ mẫu, cháu dâu xin phép đi trước đến chỗ nghĩa mẫu."
Thái phu nhân thân là tổ mẫu, tận mắt thấy thê tử của trưởng tôn nôn khan, đương nhiên muốn quan tâm một chút: "Xảy ra chuyện gì, hai ngày này không thoải mái..." Nói đến một nửa liền dừng lại, tầm mắt dán vào bụng A Kết, nghĩ tới một loại khả năng. Trong phòng không có nữ quyến lớn tuổi, Thái phu nhân chỉ có thể nhìn về phía Triệu Duẫn Đình, Triệu Duẫn Đình nhìn mẫu thân, trong mắt dường như tồn tại một loại hoài nghi giống nhau.
Thái phu nhân vẫn rất quan tâm chắt trai, quay sang nói với A Kết: "Thân thể ngươi hẳn là có chút bệnh tật, sáng nay cũng đừng đi đến chỗ nghĩa mẫu, phái nha hoàn qua giải thích một chút, sau đó ngươi vào bên trong ngồi đi, đợi lang trung đến xem qua rồi hẵng về."
Vì thế Thược Dược vừa trở về lại bị Thái phu nhân phái đi mời lang trung lần nữa.
Nán lại chờ đến lúc Thái phu nhân cùng mọi người dùng xong cơm, Triệu Hàm và Triệu Nghi đi trước, Triệu Thanh cũng đi Bác Văn đường chuẩn bị cho giờ học sớm, chỉ có Triệu Duẫn Đình ở bên Thái phu nhân cùng chờ lang trung. Con dâu rất có khả năng là có tin vui, hắn ở lại bên này để nghe tin chính xác cũng hợp tình hợp lý.
A Kết đương nhiên là có thai , Triệu Duẫn Đình vui mừng, thưởng cho lang trung phong bao hai mươi lượng.
Trong lòng Thái phu nhân lại có chút phức tạp.
Lão nhân nào cũng muốn ôm ấp chắt trai, tứ đại đồng đường, bà hi vọng cháu dâu trưởng một lần liền sinh được con trai, lại cảm thấy đích trưởng chắt trai Triệu gia lại do một thôn cô sinh nếu truyền đi thật mất mặt mũi. Lại nói, cháu dâu trưởng vốn được sủng ái, lại một lần liền được con trai, trưởng tôn còn không vui hơn bà sao?
Nhưng bảo bà nguyền rủa cháu dâu trưởng sinh nữ nhi hoặc xảy ra chút chuyện, nàng cũng không làm được.
Cho nên lúc bà cười nhìn A Kết, nụ cười có chút không được tự nhiên.
A Kết chỉ cúi đầu vờ xấu hổ.
Triệu Duẫn Đình không hiểu được tâm tư của mẫu thân, cười dò hỏi: "Mẫu thân, thê tử của Thừa Viễn mang thai đứa con đầu của hắn, tuổi nàng lại nhỏ, theo con thấy thì thời gian trước khi nàng sinh hạ đứa nhỏ, việc sáng chiều phụng dưỡng cho nàng miễn đi? Để nàng ở Vọng Trúc hiên an tâm dưỡng thai, Thừa Viễn ở bên ngoài cũng yên tâm."
A Kết nghe xong, có chút kinh hãi đứng lên, "Đa tạ phụ thân quan tâm, nhưng con không sao, Thừa Viễn ở bên ngoài, con càng phải hiếu thuận với tổ mẫu, vẫn giống như trước lại đây thỉnh an đi ạ?"
Triệu Duẫn Đình không đáp lời nàng, chỉ nhìn Thái phu nhân, giơ cằm về phía Duy Phương viên.
Trong lòng Thái phu nhân khẽ rùng mình, lập tức đồng ý: "Tốt lắm, trong lòng con có phần hiếu tâm này tổ mẫu thật cao hứng, việc thỉnh an sau này lại nói tới sau, hiện tại giữ thai mới là điều quan trọng nhất, đến thời điểm con sinh cho Triệu gia chúng ta thêm một tiểu tử mập mạp, đây mới thực sự là hiếu thuận. Cẩm Thư, mau đỡ phu nhân của các ngươi trở về, trên đường cẩn thận." Nàng đã 56 tuổi, cũng không biết còn có bao nhiêu năm để sống, cứ ôm chắt trai lại nói, không thể để cho Tần thị hủy đi được.
Hai trưởng bối đều đã lên tiếng, A Kết đành phải bái tạ rời đi.
A Kết vừa đặt chân vào Vọng Trúc hiên, Thược Dược bên cạnh Thái phu nhân đã tới, nhưng mà lần này không phải là đến tặng người, mà là đưa một tòa bạch ngọc Tống tử Quan Âm, còn có một đống thuốc bổ, lúc này tin tức A Kết có thai mới chính thức từ Vọng Trúc hiên truyền ra, không khí vui mừng tràn ngập. A Kết để Lục Vân, người quản lý tài sản nàng sở hữu, thưởng cho tất cả các nha hoàn, nàng lại ngồi ở trên tháp, nhìn Tưởng ma ma sai người cất tất cả thuốc bổ Vinh Thọ đường đưa tới vào trong một cái rương, rõ ràng là không định dùng, bao gồm cả toà Tống tử Quan Âm.
Nàng muốn cười Tưởng ma ma quá cẩn thận, nhưng nhìn về phía bụng mình, lại cảm thấy như vậy cũng tốt.
Nàng thà nghĩ xấu cho người khác một chút, cũng không muốn bản thân trong lúc sơ ý lại hại đến con của mình.
~
Trong Duy Phương viên, sắc mặt Tần thị tái nhợt nằm trên giường, Triệu Hàm lo lắng đứng ở bên mép giường hầu hạ.
Triệu Nghi sớm đã bị Tần thị đuổi đi, Triệu Hàm cho rằng mẫu thân muốn nói gì với hắn, kết quả nàng chỉ suy yếu cười cười: "Nương không có việc gì, điều dưỡng hai ngày thì tốt rồi, Hàm nhi nhanh đi học đi."
Triệu Hàm nhất thời cảm thấy thật áy náy vì mình đã coi thường mẫu thân.
Hắn nghĩ tới những lời ban nãy của lang trung, nói là mẫu thân tích tụ phiền muộn trong lòng quá lâu, không muốn ăn, thêm nữa lúc này chính là lúc trời chuyển se lạnh, quần áo mặc ít đi chút, lạnh, lập tức liền phát bệnh. Hắn có thể kê phương thuốc, nhưng xét đến cùng, còn phải do nàng tự mình buông bỏ phiền muộn thì mới khỏe lên được.
Tâm sự của mẫu thân, hắn hiểu, nhưng hắn lại không thể vì mẫu thân làm được gì.
Xung quanh không có ai, hắn nói ra tính toán của bản thân, "Mẫu thân, phụ thân không để ý tới người, nhưng người còn có con, vì nhi tử, mẫu thân đừng lại giày vò chính mình, nhanh chóng điều dưỡng bản thân được không? Con biết đại ca trở về khiến người không vui, nhưng chỗ này là nhà của đại ca, năm đó hắn cũng là... Mẫu thân, chung quy là lỗi của chúng ta, chúng ta nên thôi đi. Nhi tử sẽ cố gắng đọc sách, tương lai lúc ra ngoài sẽ mang mẫu thân cùng đi, để mẫu thân chân chính làm chủ gia đình, có được không?"
Mẫu thân tuy là Hầu phu nhân, lại không có quyền hành của một Hầu phu nhân, chỉ có thể quản hạ nhân Duy Phương viên, việc này hắn đã sớm biết từ những bàn luận xôn xao của các tiểu nha hoàn. Nếu hắn là người ngoài, hắn sẽ cảm thấy mẫu thân tự làm tự chịu, nhưng hắn là đứa con mẫu thân mang nặng mười tháng sinh ra, nghe nàng bị hạ nhân nhạo báng, hắn đau lòng.
Tần thị sững sờ nhìn con trai của mình, thì ra hắn muốn như vậy.
Dựa vào cái gì mà muốn nàng đi, nàng là cháu gái ngoại mà Thái Hậu đã mất sủng ái nhất, là hòn ngọc quý trên tay Trấn Bắc tướng quân, dựa vào cái gì mà muốn nàng chán nản rời đi? Chẳng những nàng không đi, nàng còn muốn cho con trai của mình kế thừa tước vị, ra ngoài sao, sao nàng có thể để con trai bảo bối của nàng như chó nhà có tang mà rời khỏi kinh thành?
Tay nàng giấu phía dưới chăn oán hận siết chặt đệm giường, trên mặt vẫn là dáng vẻ suy yếu, vui mừng cười nói: "Hàm nhi có chí như thế, nương rất vui vẻ, nhưng con còn nhỏ, không cần suy xét nhiều như vậy, không cần vì nương mà phiền lòng, nương là tự làm tự chịu, nếu đến lúc phải đi, nương sẽ đi một mình, con là đích tử Triệu gia, không cần thiết bởi vì nương, khụ khụ, không cần thiết bởi vì nương mà chịu liên lụy... Tốt lắm, thời gian không còn sớm, con nhanh đi đi, đừng để tiên sinh chờ, hôm nay cha con ở nhà, cũng sẽ qua đó kiểm tra." Vừa dứt lời lập tức lâm vào một trận ho khan.
Triệu Hàm vội đỡ lấy nàng, giúp nàng đấm lưng.
Tần thị cảm thấy tốt hơn, sau khi nằm xuống lại thúc hắn đi, chỉ là chờ đến Triệu Hàm sắp ra cửa thì lại ngẩng đầu gọi hắn, "Hàm nhi, khoan đã!"
"Mẫu thân sao vậy?" Triệu Hàm vội vàng quay ngược trở về.
Nhìn nhi tử của mình tuổi tác tuy nhỏ lại mang tâm sự nặng nề, Tần thị thật sự rơi lệ, nắm chặt lấy tay Triệu Hàm dán lên mặt mình, thổn thức: "Hàm nhi, đã rất lâu con không gọi ta là nương, hôm nay gọi một tiếng được không?" Những thứ tử hay thứ nữ kia đều gọi nàng mẫu thân, mẫu thân là xưng hô xa cách khách sáo, tựa như Triệu Duẫn Đình kêu Thái phu nhân là mẫu thân, đó là sự xa cách của mẫu tử, nàng không nghĩ mình và nhi tử sẽ như thế, nàng muốn nghe hắn hô một tiếng nương.
"Nương, người dưỡng bệnh cho tốt, buổi chiều tan học con lại đến thăm người." Triệu Hàm nhanh chóng nói xong liền rút tay về, vội vàng rời đi như đang chạy trốn.
Tần thị không thấy được, ngược lại Tử Oánh ở bên ngoài canh chừng lại nhìn thấy trong mắt thiếu niên ngân ngấn nước, dõi theo bước chân vội vàng của Triệu Hàm ra khỏi Duy Phương viên, Tử Oánh lập tức đi vào trong, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, tam gia đau lòng ngài đến rơi lệ, chỉ cần ngài giả vờ thêm một thời gian, chậm chạp không khỏe lại, tam gia khẳng định không đành lòng, nguyện ý giúp ngài."
Tần thị không nói gì, tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Con trai của nàng đương nhiên đau lòng vì nàng, cho nên nàng càng muốn nghĩ mọi biện pháp vì hắn tranh thủ thứ hắn nên có được. Tử Oánh đánh giá thần sắc của nàng, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nói cho nàng nghe tin tức từ Vinh Thọ đường, "Phu nhân, đại nãi nãi thân thể khó chịu, sau khi Thái phu nhân mời lang trung xem qua, xác định là hỉ mạch."lqd Nàng biết sau khi phu nhân nghe xong chắc chắn sẽ không tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, nhưng nàng không nói cũng sẽ có người khác báo cho phu nhân, khi đó phu nhân chẳng phải sẽ trách nàng sao? Vị trí đại nha hoàn bên người Phu nhân, bao nhiêu người nhìn chằm chằm.
"Có thai rồi sao?" Tần thị khiếp sợ ngồi dậy, hai người mới kết hôn bao lâu, vậy mà đã nhanh chóng có?
Tử Oánh cúi đầu cam chịu.
Tần thị hận đến mức toàn thân nóng lên. Từ lúc mấy người Triệu Trầm trở về đây, nàng chưa từng có một ngày yên lành, Triệu Trầm đoạt đi quan tâm của Triệu Duẫn Đình đối với nhi tử của nàng, Dung phu nhân kia lại trực tiếp đoạt đi Triệu Doãn Đình, mỗi ngày qua đi một cách xuôi chèo mát mái, nay Lâm thị truyền ra tin vui, đám người kia sợ là cao hứng đến hỏng rồi đi?
Nàng sẽ không để cho bọn họ như ý.
Gọi Tử Oánh ghé sát lại bên người, Tần thị thấp giọng thì thầm.
Sắc mặt Tử Oánh thay đổi, không dám phản bác Tần thị, chỉ vì thấy khó thực hiện mà nói: "Phu nhân, đừng nói chúng ta tính toán gì, Vọng Trúc hiên cũng sẽ không để người của Duy Phương viên đi vào, ngài..."
Tần thị cười lạnh: "Ta có ngu như vậy sao? Giả như trong các ngươi có ai đi vào, kết quả các ngươi vừa đi nàng liền gặp chuyện không may, không phải rõ ràng nói cho người khác là ta hạ thủ sao? Ngu xuẩn. Mấy ngày nay Triệu Nghi đều tới bên này thỉnh an, ngươi cứ chuẩn bị đồ vật thật tốt, ta lại lén lút đưa cho nàng. Nàng cũng thông minh, biết thân cận bên kia, hiện tại chị dâu nàng có thai, nàng sẽ không đến thăm sao?"
Thủ đoạn của nàng ở trước mặt Triệu Duẫn Đình có thể không hiệu nghiệm, nhưng không có nghĩa là một thứ nữ nho nhỏ cũng có thể tránh được.