Chương 17
Từ Linh Tuyền xuống, Tưởng Tốn chở Hạ Xuyên về thẳng biệt thự.
A Sùng chán muốn ch.ết nằm trên sofa chơi “Lắc một cái”, kêu “tách tách” không ngừng, lắc tới lắc lui, lắc đến một người có khoảng cách gần nhất, cách chỗ này mười tám cây số, avatar là dĩa cua đồng Trung Quốc, tay A Sùng run lên.
Ngoài cửa có người nói: “Mở cửa.”
A Sùng lập tức nhảy xuống sofa, lao tới mở cửa, la lên: “Có thể coi như về rồi, bỏ tôi một mình ở đây thì tính là chuyện gì! Có biết tôi cô đơn hiu quạnh bao nhiêu không?”
Hạ Xuyên ghét bỏ đẩy anh ta ra: “Từ cậu dùng lỗi thời rồi.”
“Cậu nói từ đang thịnh hành cho tôi xem?”
“Từ thịnh hành không hợp với cậu.”
A Sùng nói: “Đừng tưởng cậu đeo một cái khuyên tai thì là chạy theo mốt, đó là ẻo lả!” Anh ta nhìn Tưởng Tốn tụt phía sau một bước đi tới, tìm kiếm đồng minh, “Cô nói xem, có phải cậu ta ẻo lả không?”
Tưởng Tốn liếc nhìn Hạ Xuyên đã đi đến trước lò sưởi sưởi ấm, mới nói: “Thế giới thay đổi rồi sao?”
“Là ý gì?” A Sùng không hiểu.
Tưởng Tốn cười: “Anh cảm thấy là ý gì thì là ý đó.”
Hạ Xuyên đứng trước lò sưởi cười một tiếng, quay đầu nói với Tưởng Tốn: “Tôi tắm trước, chờ lát nữa ăn tối.”
Tưởng Tốn gật đầu: “Ừm.”
Hạ Xuyên lên lầu. A Sùng cũng vòng qua chỗ rẽ, nhìn nhìn trên lầu, lại nhìn nhìn Tưởng Tốn, hừ cười một tiếng, ôm di động nằm lại trên sofa, đá đá đằng trước nói: “Ngồi đi, muốn uống gì thì tự lấy.”
Tưởng Tốn ngồi xuống nghỉ một lát. A Sùng lấy di động che mặt, len lén liếc Tưởng Tốn, bất thình lình nghe thấy một câu: “Chưa từng thấy tôi à?”
A Sùng cười hì hì lấy di động ra: “Mấy tiếng không gặp, nhìn thêm mấy lần bù lại!”
Tưởng Tốn nói đầy hào phóng: “Nhìn thật kĩ nhé, nhìn ra cái gì thì nói cho tôi biết.”
A Sùng ngồi dậy: “Tôi vẫn thật chưa từng thấy người phụ nữ nào như cô.”
“Khiến anh kinh ngạc trước dung nhan tuyệt mỹ à?”
A Sùng trợn mắt: “Khiến tôi kinh sợ thì có!”
Tưởng Tốn vui vẻ cười một tiếng.
Hạ Xuyên tắm nhanh, không bao lâu đã thay quần áo khác xuống lầu.
Sắc trời hơi tối, tuyết đã dừng rơi, xe dọn tuyết của khu danh lam thắng cảnh vẫn đang làm việc.
Tưởng Tốn lái xe ngang qua xe dọn tuyết, nhớ tới Vương Tiêu, hỏi: “Đúng rồi, Vương Tiêu có chuyện gì không?”
A Sùng nói: “Không có vấn đề gì lớn, cần truyền hai chai nước, chân tạm thời không đi được, phải bồi dưỡng trên giường hai ngày.” Anh ta nhớ tới người hôm nay đến đón họ, nói, “Này, người hôm nay đến Linh Tuyền đón chúng tôi là ông chủ Thạch của khách sạn cô hả!”
Tưởng Tốn vẫn chưa gọi điện thoại cho Thạch Lâm. Cô hỏi: “Có phải ông chủ Thạch đi theo đến bệnh viện không?”
“Đúng vậy. Nhà Vương Tiêu lại không có xe nên ông chủ Thạch đưa họ đi. À đúng rồi, người nhà Vương Tiêu bảo tôi nói cảm ơn hai người giúp họ trước!”
Tưởng Tốn nói: “Anh mới là người cứu người.”
A Sùng cười nói: “Cô đừng khiêm tốn.”
Tưởng Tốn nhớ tới câu hỏi mà hôm nay Hạ Xuyên chưa trả lời. Cô hỏi: “Đúng rồi, anh là bác sĩ thật sao? Khoa nào thế?”
A Sùng nói: “Cô đây là xem thường tôi lắm đó!” Anh ta nhìn về phía Hạ Xuyên, “Cậu chứng minh xem, tôi có phải là bác sĩ không!”
Hạ Xuyên cười: “Ai nói cậu không phải?”
A Sùng nói: “Nên biết là hồi cậu đi học làm vệ sinh ở trường, mũi đập vào kính để lại sẹo, cũng là sau này tôi chữa khỏi cho cậu đấy.”
Hạ Xuyên nói: “Không cần cậu nhắc tôi.”
Hạ Xuyên ngồi ghế lái phụ. Tưởng Tốn nghe vậy, nghiêng đầu liếc một cái, không thấy trên mũi anh có sẹo.
A Sùng nói: “Thế nào, trình độ của tôi không phải nói khoác đúng không?”
Tưởng Tốn hỏi: “Anh là bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình?”
Hạ Xuyên cười trả lời thay: “Gần giống vậy, thỉnh thoảng cậu ta cũng phải gọt gọt xương giúp người ta.”
Tưởng Tốn không hiểu: “Hửm?”
“Tôi là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, phẫu thuật thẩm mỹ!” A Sùng nhấn mạnh, “Mấy năm trước tôi còn từng đi Hàn Quốc bồi dưỡng!”
Tưởng Tốn: “…”
Hạ Xuyên vui vẻ nói: “Còn là do nhà nước trả, lần sau đừng quên nhắc đấy!”
“Nghe giọng điệu của cậu, rõ ràng là cậu xem thường tôi, qua cầu rút ván!” A Sùng kề sát ghế đằng trước, nói với Tưởng Tốn, “Cô biết cậu ta làm gì không?”
Tưởng Tốn nói: “Không biết.”
“Cậu ta là nhà giàu mới nổi đó!” A Sùng nhiều chuyện, “Hồi xưa nhà họ có miếng đất lớn, sau đó bán hết cho người khác, trong nhà có được một tòa nhà, nhà thêm nhà, phát đại tài, nhà giàu mới nổi điển hình! Cũng giống nhà các cô lắm đấy!”
Trong xe yên lặng một hồi, A Sùng nói xong mới ý thức được mình mau mồm mau miệng nên hơi ngượng.
Tưởng Tốn nói: “Anh cũng tám chuyện lắm đấy.”
“Tôi không cẩn thận nghe được thôi.” A Sùng nói dối.
Tưởng Tốn cười cười: “Nhà chúng tôi không giống nhà người ta. Người ta là nhà thêm nhà phát đại tài, nhà chúng tôi là tan cửa nát nhà.”
Hạ Xuyên liếc nhìn Tưởng Tốn, không lên tiếng.
A Sùng an ủi: “Người bố đó của cô cặn bã quá rồi, cô là người tốt.”
Tưởng Tốn cười khẩy, khe khẽ nói một tiếng: “Vậy sao.”
Hạ Xuyên nhớ tới hôm đó anh hỏi:
Lòng cô rất bẩn sao?
Tưởng Tốn suy nghĩ một lúc, thấp giọng nói:
Không sạch sẽ lắm.
Giọng nói khi ấy giống như bây giờ, lạnh bạc, tự giễu.
Trong xe quá yên tĩnh, Hạ Xuyên hỏi: “Vậy cô làm gì?”
Tưởng Tốn nói: “Người lái xe cho các anh đó.”
Hạ Xuyên hừ một tiếng.
A Sùng lại hoạt bát: “Cô không thân thiện nha. Chúng tôi đã nói rõ với cô rồi, cô còn không tiết lộ một chút nữa! Trình độ lái xe đó của cô, ngay cả đứa đần cũng nhìn ra!”
Tưởng Tốn cười nói: “Ừm, ngay cả anh cũng nhìn ra rồi.”
Ăn cơm xong, mọi người đều mệt, xe chạy thẳng về biệt thự.
A Sùng ngâm mình trong bồn tắm một hồi, rồi chơi di động một lúc, rảnh rỗi không có gì làm, anh ta xuống lầu lấy hai lon bia.
Đến cửa phòng Hạ Xuyên, anh ta khựng lại, do dự trong chốc lát, đẩy cửa đi vào.
Hạ Xuyên tắm lần nữa, vừa quấn khăn tắm đi ra khỏi toilet, liếc mắt nhìn A Sùng, nói: “Làm ăn trộm à?”
A Sùng ngồi tùy tiện trên sofa, ném lon bia cho anh: “Cùng uống một ly.”
Hạ Xuyên đón lấy lon bia, ném nó lên giường, rồi đi đến trước tủ quần áo.
A Sùng uống một hớp bia, nói: “Này, sao mới nửa ngày, mà tôi cảm thấy cậu với cô gái đó lại hơi khác vậy?”
Hạ Xuyên thuận miệng hỏi: “Khác chỗ nào?”
A Sùng ngẫm nghĩ, nói: “Tôi nghĩ một tính từ trước đã.”
Hạ Xuyên hỏi: “Vậy cái gì gọi là ‘lại’?”
A Sùng nói: “Tối qua, tôi phát hiện hai người nói chuyện quen thuộc hơn.”
Hạ Xuyên nói: “Vậy sao.”
Chiều qua anh chiếm vị trí của Tưởng Tốn, dẫn cô đua xe. Cô chỉ huy anh làm việc, bình tĩnh lại quả quyết. Cô nói với anh “Anh không bằng tôi”, anh để cô hung hăng sung sướng một lần. Anh hỏi cô thế nào, câu trả lời của cô là “Ừm”, giọng điệu giống như một cô gái nhỏ thỏa mãn.
A Sùng nói: “Sáng sớm nay cậu hộ tống cô ấy.”
Hạ Xuyên nói: “Tôi hộ tống cô ấy? Wow!”
“Lúc cô ấy tới cậu vừa định xuống lấy lon bia, tôi bảo cậu tiện thể mở cửa cho cô ấy, kết quả cậu một đi không trở lại.”
Hạ Xuyên nhớ tới sáng sớm nay, cô đi trong tuyết, ngồi xổm trên mặt tuyết. Anh nhìn thấy cô bưng búp măng đầu tiên lên. Anh nói anh nóng, cô không giận không xấu hổ. Anh cố tình nói bắn một phát, cô trêu chọc anh.
Hạ Xuyên hừ một tiếng.
A Sùng rốt cuộc nghĩ được tính từ: “Hôm nay hai người càng thân mật hơn.”
Là thân mật. Anh nắm tay cô, cô cho anh nắm hai lần.
Hạ Xuyên lục ra một cái áo choàng ngủ, khoác lên người.
A Sùng nói: “Hai ngày trước cậu nói thế nào, trêu chọc cô ấy chơi có phải không? Bây giờ thì sao?”
Hạ Xuyên nói: “Cậu rảnh lắm à?”
“Có một chút.”
Hạ Xuyên nói: “Quản lên đầu tôi rồi?”
“Tôi đâu dám quản cậu!” A Sùng quơ quơ lon bia, nói, “Vẫn là câu đó, cậu xác định một lời đi.”
Hạ Xuyên cười một tiếng: “Sao, muốn theo đuổi cô ấy?”
“Hả, đúng vậy.”
Hạ Xuyên cầm lấy lon bia trên giường, khui nắp, bia sủi bọt “xì xì’. Anh uống hai hớp, trong lòng mát lạnh, nói: “Theo đuổi đi.”
A Sùng nghi hoặc: “Tôi không hề nói đùa với cậu đâu.”
“Tôi cũng không nói đùa, theo đuổi đi!” Hạ Xuyên cầm lon bia, chỉ anh ta một cái, “Xem thử tài tán gái của cậu có được không, thời gian hai ngày theo đuổi được cô ấy!”
“Hai ngày?”
Hạ Xuyên nói: “Hai ngày sau đi.”
Tưởng Tốn về đến khách sạn Lệ Nhân, Thạch Lâm vẫn chưa về. Chuyện Linh Tuyền mọi người gần như đã biết hết cả, từng người một kéo cô lại muốn dò hỏi tám chuyện.
Tưởng Tốn im lặng không nói.
Thoát khỏi họ trở về phòng, cô tắm một cái, mặc đồ ngủ dày, trùm chăn nằm trên giường.
Tám giờ tối, yên lặng như tờ, cả ngọn núi đều im ắng, côn trùng không kêu vang, không gợn lên chút sóng.
Tưởng Tốn nhớ tới chiều nay, cô đứng trên đỉnh tảng đá, cách Hạ Xuyên khoảng cách một nắm tay. Gió núi nhè nhẹ thổi tới, một bông tuyết rơi xuống vai người kia.
Anh nói: “Hai ngày nữa tôi đi.”
Tưởng Tốn rút tay ra.
Anh vẫn nắm tay cô, từ lòng bàn tay, đi qua xương ngón tay, rồi đến đầu ngón tay, cô rút xa ra.
Anh chạm phải móng tay cô.
Tưởng Tốn nói: “Chúc anh lên đường bình an trước.”
Hạ Xuyên cười cười.