Chương 11: Trộm
- Chuyện là vậy đấy mẹ! Con kể cho mẹ nghe không phải là muốn mẹ đồng cảm với mấy anh mà là...
Phượng ấp úng vì sợ mẹ không đồng ý với những gì mình sắp nói ra. Nhưng bà Thu đã nhanh chóng hiểu được ý con gái, bà nói:
- Con muốn giúp tụi nó đúng không!?
- Ơ...sao mẹ biết!?
- Tính con như nào chẳng lẹ mẹ không biết? Định giúp làm sao, nói đi...
Bà Thu vừa xem tivi vừa nói, trong khi Phượng thì lại có vẻ ngập ngừng:
- Con nghĩ....tạm thời con chưa cần đi...du học đâu, nên mẹ......
- Cái gì
Bà Thu như hiểu được gì đó từ lời nói của cô nên mặt nghiêm lại, giọng dứt khoát:
- Nếu con muốn lấy số tiền cha mẹ tích góp mấy năm cho con đi du học để giúp tụi thằng Trí thì mẹ nhất quyết không đồng ý.
- Mẹ....
- Không có cha mẹ gì hết. Mẹ biết con cũng có ý tốt nhưng chắc gì tụi nó đã nói thật. Biết đâu là lừa đảo thì sao?
Biết mình không thể nào thuyết phục được bà Thu nên Phượng đành lui binh về phòng tìm cách khác.
Cô cũng từng nghĩ sẽ cầu cứu cha
mình nhưng trước đó ông từng phản đối cô qua lại với họ thì chưa chắc gì đã ủng hộ cô làm việc này. Huống chi tiền bạc trong nhà này điều do mẹ làm chủ.
…………°°°°°°°°°……………°°°°°°°°°……….…
Sáng hôm sau.....
Vì ông Lâm đi cả đêm không về nên vừa tờ mờ sáng bà Thu đã đi tìm.
Trong nhà giờ chỉ còn mình Phượng, cô bước vào phòng bà Thu thực hiện kế hoạch lúc mà mình đã nghĩ tối qua. Trong lòng thầm xin lỗi cha mẹ, cô cũng hết cách rồi mới phải dùng cách này.
Thành công trót lọt lấy được quyển sổ tiết kiệm, Phượng liền ba chân bốn cẳng chạy đến ngân hàng.