Chương 1: Được nhận nuôi
Cút, bọn tao không chơi với một đứa quái vật như mày.
Đám trẻ đứng một bên đang bắt nạt một cô bé nhỏ. Cô mặc chiếc váy màu hồng đã bị bùn đất bám bẩn, khuôn mặt thiên thần đáng yêu nhìn mấy đứa trẻ kia không có cảm xúc. Có lẽ đã quen với chuyện này. Cũng cùng là cô nhi như nhau, cô chỉ khác mọi người màu mắt mà ai cũng chán ghét xa lánh coi cô là quái vật....
Vừa lúc này, một chàng trai trẻ bước đến anh ta mặc bộ vest màu xanh lam,gương mặt lạnh lùng nhìn đám trẻ kia khiến bọn chúng chạy mất dạng. Anh bước đến chỗ cô bé, cô bé đó vẫn như vậy nhìn anh không chút cảm xúc. Anh thích thú mỉm cười
- Muốn rời khỏi nơi này?
- Muốn.
- Đi theo tôi, làm búp bê của tôi. 18tuổi em sẽ được tự do.
- Được.
Anh đi gặp viện trưởng để nhận nuôi cô. Khi đi trên đường thì anh gặp các cô trông nom bọn trẻ ở đây, nhìn họ có vẻ rất vui mừng như vừa thoát được 1 cục nợ vậy. Đến phòng viện trưởng, anh gõ cửa thì nghe thấy giọng nói nghiêm nghị nhưng không kém phần hiền từ vang lên:
- Mời vào
Anh bước vào trong thì thấy 1 người đàn ông đứng tuổi có gương mặt phúc hậu. Nhìn thấy anh thì ông hỏi:
- Cậu thật sự muốn nhận nuôi cô bé này?
- Ý ông là sao? - Vẻ mặt anh khó hiểu.
- Cô bé đó có 1 đôi mắt rất đặc biệt.- Ánh mắt ông nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cô đang ngồi, giọng ông trầm xuống:- Nó trong veo tựa như hồ nước. Nhưng cũng chính vì đôi mắt đó mà bố mẹ của cô bé đã đưa cô bé vào đây vì họ coi nó như 1 thứ bị nguyền rủa. Và cũng chính vì đôi mắt đó mà cô bé bị mọi người xa lánh và không có một người bạn nào cả. Nhưng bù lại cô bé đó rất thông minh và hiểu chuyện.
Anh nhíu mày hỏi viện trưởng:
- Ông đây là đang muốn nói diều gì đó chăng?
- Vì cô bé đó đã chịu rất nhiều thiệt thòi rồi nên tôi mong cậu, sau khi nhận nuôi cô bé thì hãy mang lại cho cô bé đó một ngôi nhà và hãy cho cô bé một tình thương theo đúng nghĩa. Tôi mong cậu có thể làm được
- Ông không cần nhắc nhở, tôi tự biết mình phải làm gì.
Anh làm thủ tục nhận nuôi cô bé và đóng góp cho cô nhi viện một khoản tiền sau đó đến một góc sân có một bé gái đang ngồi, và nói:
- Về nhà thôi