Chương 29
Làm sinh viên năm nhất nên chương trình học cũng không căng thẳng cho lắm, Hướng Vi lợi dụng thời gian ngoài giờ học, tự mình vẽ truyện tranh trên mạng. Trước kia rất lâu, cô đặc biệt hâm mộ những người kia có thể vẽ tranh, cho nên khi còn bé dứt khoác theo học hội họa, về phần vũ đạo năm đó, cô đã vứt ra sau đầu từ tám trăm năm trước rồi.
Hướng Vi thích truyện tranh của Nhật Bản, vì thế cô đi học tiếng Nhật, hôm nay cô tương đối có thể nói lưu loát tiếng Anh và tiếng Nhật, tự học một chút tiếng Tây Ban Nha, bất quá cũng tạm được. Ở trên mạng, cô tiếp tục lấy bút danh là “Kỳ kỳ nhà bên” để đăng truyện tranh, rất điển hình là thể loại thiếu nữ trong truyện tranh của Nhật Bản, theo thời gian trôi qua, dần dần, trên mạng, bộ truyện này càng ngày càng được nhiều người thích, số lượng người ái mộ nhanh chóng tăng cao.
Hướng Vi rất thích vẽ tranh, từ đó cô bắt đầu theo đuổi việc học vẽ, qua nhiều năm như vậy mỗi ngày đều sẽ rút ra chút thời gian vẽ lên hai bức, coi như là giải trí, vẽ tranh đối với cô mà nói chỉ là để nung đúc tính tình thủ đoạn, Hướng Vi chưa từng nghĩ sẽ có người dẫn dắt cô đi vào một lĩnh vực khác.
Có một ngày Hướng Vi mở máy tính ra, phát hiện trên mạng có một bình luận mới nhất tự xưng là biên tập, để lại hình thức liên lạc nói là muốn kí hợp đồng bộ truyện tranh này. Cô lắc đầu cười cười, không để ý tới, nếu là kẻ lừa đảo thì sẽ tự biến mất,nhưng liên tục bảy ngày, người này đều để lại một kiểu bình luận, Hướng Vi nhướng lông mày, trông thấy có người hâm mộ bên dưới trong mong lôi kéo cái người gọi là biên tập này, tầng xuất càng ngày càng cao, Hướng Vi suy nghĩ một chút, trước hết cứ liên hệ xem, nếu là lường gạt, ha..ha.. cô cũng có biện pháp trêu lại hắn.
Người biên tập này để lại số QQ, Hướng Vi liền thêm vào. Rất nhanh Hướng Vi đã cho chuyện này vào quên lãng, đợi đến một ngày, mới vừa vào QQ, người anh em này nhắn cho cô rất nhiều tin tức, khóe mắt cô run rẩy, hai người nói chuyện với nhau, vị biên tập bày tỏ hi vọng có thể kí quyển sách này, v.v…Hướng Vi cảm thấy có thể ra quyển truyện tranh này cũng không tệ.
Ngày 26 tháng 4 năm 2001, căn cứ vào thời gian hẹn trước Hướng Vi đến quán cà phê sớm hơn mười phút, một tay vừa khuấy cà phê vừa xem tạp chí hôm nay, một chút cũng không có gì gọi là bối rối.
Rất nhanh, có một người đàn ông thân Tây trang mang giày da tay cầm cặp công văn đi vào, cặp mắt đảo quanh một vòng trực tiếp nhấc chân đi tới: “Xin chào, tôi là Vương Phàm”.
Hướng Vi ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Tôi là Hướng Vi”.
Tối hôm qua là lần đầu tiên hai người nói chuyện điện thoại với nhau, Hướng Vi cũng có biết sơ qua, bởi vì vị này là người sống ở Bắc Kinh, liền đề nghị không bằng gặp mặt một lần, mà cô cũng cảm thấy không có gì là không được, cho nên hôm nay vừa thấy mặt là không cần phải khách sáo, trực tiếp mở miệng nói vào vấn đề chính, bởi vì bản truyện tranh này là của người mới, đếm cũng không phải là cao, đầu in cũng không coi là nhiều.
Hướng Vi híp híp mắt bắt đầu xem kĩ con người trước mặt, ba mươi ba tuổi, làm cho người ta có cảm giác rất nho nhã, cả người tỏa ra phong độ của người có tri thức, tính tình cũng vui vẻ, bất quá Hướng Vi đối với hắn trước sau vẫn giữ khoảng cách, không kiêu ngạo không tự ti đáp lại.
Nói xong chuyện chính sự, hai người đương nhiên là khách khí nói với nhau vài lời xã giao, Hướng Vi cho Vương Phàm chỉ một cảm giác, đó chính là an tĩnh, đúng, là an tĩnh, đối với một cô gái mười sáu tuổi mà nói thì chính là tuổi thanh xuân của thời niên thiếu, còn tình cảm mãnh liệt dư thừa của một thiếu nữ mà nói thì cô bé này quá mức an tĩnh, có thể bình yên ngồi ở chỗ đó, điều nên nói sẽ nói với hắn, điều không nên nói liền đánh Thái Cực, phải biết, cô bé này đã để lại cho hắn một ấn tượng rất sâu sắc.
Vị biên tập này cũng không phải là người rảnh rỗi, hai người kí hợp đồng xong, cất hợp đồng vào hai người bắt tay nhau một cái rồi rời đi. Hướng Vi vẫn ngồi lại tại chỗ, nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Hướng Vi ngồi trong quán cả một buổi chiều, uống vài ly cà phê, xem hết mấy quyển tạp chí mới chậm rãi trở về trường học, bao nhiêu lý lẽ đều đã xuất ra ngoài rồi, không đến giờ thì không về. Cô ngồi trên ghế trong sân trường, ánh nắng chiều tà chiếu lên người cô tỏa ra một tầng ấm áp, cô mỉm cười nhìn xung quanh là từng nhóm người có đôi có cặp, thầm nghĩ tuổi trẻ thật tốt.
Lý Bác có một thói quen, đó là mỗi ngày sau khi ăn xong cơm chiều sẽ ra sân trường tản bộ, đem những suy nghĩ trong đầu sửa sang lại một lần. Năm nay anh đã hai mươi lăm tuổi, dáng người cao gầy, cũng được coi như là cái giá mắc áo, khuôn mặt tuấn tú, bởi vì đã sớm ra ngoài xã hội, cả người tỏa ra một cỗ hương vị của người đàn ông thành thục, hấp dẫn và quyến rũ, cộng thêm có rất nhiều tin đồn về anh, nhìn xem, một người đàn ông vừa anh tuấn, vừa nhiều tiền như anh thì đương nhiên sẽ hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt của nữ sinh.
Hướng Vi nhíu mày một cái, vừa vặn thấy Lý Bác nhìn qua bên này, nghĩ có nên chào hỏi anh vài câu hay không? Hướng Vi hừ một tiếng, cô đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, cảm thấy không có gì phải chột dạ cả. Cô nhìn xung quanh bốn phương tám hướng thấy bao nhiêu cặp mắt của nữ sinh đều đổ dồn về bên này, cảm thấy mình nên lặng lẽ lui ra ngoài thì tốt hơn. Nghĩ là làm, Hướng Vi đứng dậy cầm túi quay đầu đi về một con đường khác.
Đôi mắt phía sau cặp mắt kính rõ ràng xuất hiện một tia hết kiên nhẫn, mặt không chút thay đổi đảo quanh một vòng nhìn những nữ sinh đang len lén nhìn anh với điệu bộ e thẹn, giơ tay lên nhìn đồng hồ, hiện tại mới chỉ sáu giờ chiều, Lý Bác xoay người đi về một con đường khác.
Người với người , có đôi khi thật đúng là nghiệt duyên, mặt Hướng Vi co giật nhìn Lý Bác đang đi tới tới phía cô, trong lòng thầm nói xui xẻo, cô thế nhưng đặc biệt chọn con đường mòn để đi… Hướng Vi đứng một bên, hơi nghiêng đầu.
Lý Bác nhớ rõ cô bé này là một đàn em lớp dưới, thấy Hướng Vi hơi nghiêng người, ánh mắt anh đảo qua người cô, nhẹ nhàng lướt qua giấy dai cô đang cầm trên tay.
Hướng Vi mở miệng: “Thật là khéo, lại gặp được đàn anh ở đây”.
Lý Bác gật gật đầu, liếc nhìn Hướng Vi một cái: “Đi ra ngoài tản bộ?”
Cô vâng một tiếng, cười nói: “Không làm mất nhã hứng tản bộ của đàn anh em đi trước.” Cô vừa nói, tay vừa luống cuống đem những giấy tờ sắp rơi ra ngoài để vào trong túi, xem mi còn muốn rơi nữa không.
Lý Bác quét mắt nhìn thấy giấy dai cô đang mang theo bản hợp đồng vẽ tranh, mí mắt anh khẽ nhảy lên, thấy cô luống cuống tay chân không cài túi lại được, Lý Bác cười nói: “Mỗi lần nhìn thấy em, em luôn xảy ra chuyện nhỉ?”.
Sắc mặt Hướng Vi nhất thời khó coi, trong đôi mắt to thoáng qua một tia giận dữ: “Đúng vậy, dường như mỗi lần nhìn thấy đàn anh, em đều rất xui xẻo.” Cô cố ý cao giọng lên mà nói. Lý Bác đột nhiên vươn tay lên đầu Hướng Vi, mặt cô đỏ lên, hung tợn theo dõi động tác của anh, Lý Bác nhìn thấy cô như vậy, thu hồi tay lại, cười như không cười nói: “Trên đầu em có vướng sợi vải đấy”.
Hướng Vi vừa nhìn thấy trên tay anh đúng thật là có cầm một sợi vải, trên mặt giống như gà bị cắt tiết, nói, “Đàn anh, hẹn gặp lại”, vừa nói xong đã co chân chạy mất, mẹ ơi, thật là quá mất mặt mà. Vướng cả sợi vải trên đầu, thế mà còn chậm rãi bước trên đường, cô càng nghĩ lại càng tức giận, lập tức đi thẳng một mạch về kí túc xá.
Lý Bác liếc nhìn sợi vải trên tay, nhẹ nhàng thổi: “Long Đằng, …….thật đúng là thú vị.”
Anh tiếp tục đi về phía trước, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện anh đi bộ nhanh nhẹn và thoải mái hơn trước rất nhiều, ngay cả khóe miệng thường ngày hay mím chặt nay cũng nhếch lên.
Hướng Vi không ngừng chạy thẳng về kí túc xá, lại một lần nữa tin tưởng vị đàn anh này chắc chắn là khắc tinh của cô, mỗi lần gặp anh đều không có việc gì tốt. Nhớ tới trên đầu còn vướng sợi vải thế mà không biết còn đi trên đường thật lâu, cô liền muốn nổi giận, thật là quá mất mặt rồi.
Hướng Vi đem túi sách đặt trên giường, mở máy vi tính lên. Trước tiên, thông báo tin tức chuẩn bị xuất bản bộ truyện tranh này lên mạng, sau đó nói lời cảm ơn những người hâm mộ bộ truyện tranh của cô, đồng thời cũng có ý bày tỏ mình sẽ cố gắng vẽ ra những tác phẩm hay hơn nữa.
Tám giờ tối, Vương Phàm gọi điện cho Hướng Vi, nói cô nâng lên hai phần trăm, ban đầu in ấn một vạn quyển. Chuyện này làm Hướng Vi rất vui, cô nói cảm ơn Vương Phàm, còn khẳng định mình nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt.
Vương Phàm cúp điện thoại xong, đốt điếu thuốc, nhíu mày, giá cả cho một người mới như vậy thật sự là rất cao. Cũng không biết sao đột nhiên người nọ lại gọi điện thoại đến, lại trùng hợp biết hôm nay hắn đã kí được một hợp đồng. Nếu nói là trùng hợp, thật cũng quá khéo đi chứ. Làm một người biên tập, xem xét thời thế rất quan trọng, mặc dù hắn cảm thấy người mới này phát triển cũng không tệ nhưng vị này lại là Thái Tử, bình thường cũng không quản đến việc của công ty, sao hôm nay lại…hắn lâm vào trầm tư…..
Vương Phàm đem tư liệu của cô bé kia đọc qua một lần, trong đầu như thoáng nghĩ đến cái gì đó, có thế chứ. Xem ra sau này phải liên lạc thường xuyên hơn rồi.
Lần này truyện tranh của Hướng Vi xuất bản rất nhanh, riêng bản thảo là do cô dùng toàn bộ thời gian nghỉ đông ở nhà để vẽ xong. Lần này thúc giục gấp, Hướng Vi không dùng hết toàn bộ thời gian, lần nữa sửa sang lại nội dung của bộ truyện, giảm đi một số chi tiết không cần thiết, rồi nộp lên.
Từ lúc bắt đầu đến khi có quyết định cuối cùng, cũng khoảng một tháng. Hai tháng sau, bộ truyện tranh đầu tiên của Hướng Vi được đưa ra thị trường. Mới đầu, nội dung tuyên truyền trong sách cũng không được chú ý lắm, nhưng không ngờ chỉ sau hai tháng, số lượng bán chạy lại đứng trên bảng xếp hạng. Việc này như quả táo ngọt làm cho khóe miệng Hướng Vi co giật, dù thế nào đi nữa cô cũng không nghĩ tới lượng tiêu thụ sách lại mạnh đến vậy. Đây không phải tiểu thuyết, mà chỉ là một quyển truyện tranh thôi. Bắt đầu từ khi đó, Hướng Vi quyết định tiến quân vào nghề vẽ tranh hoạt hình Nhật Bản trong nước.
Vì đã ở Long Đằng làm việc kiếm cơm, nên Hướng Vi đặc biệt đi tìm hiểu về Long Đằng, công ty này mới chỉ ra thị trường được khoảng sáu, bảy năm, người sáng lập là Lý Mỹ Nam, người Mỹ gốc Hoa. Hướng Vi không nhịn được run rẩy, tên này thật sự làm cho người ta không muốn nhớ cũng phải nhớ. Long Đằng không những có liên quan đến các tác phẩm văn học mà còn có trò chơi, nghệ thuật vẽ tranh hoạt hình Nhật Bản,v.v…
Tâm tình Hướng Vi tăng vọt, mỗi khi có một ý tưởng mơ hồ nào đó, liền tranh thủ thời gian cầm bút phát họa, đẹp hay không là một chuyện, cứ ghi lại trước rồi nhớ kĩ.
Mỗi tháng, Hướng Vi và Vương Phàm điện thoại cho nhau mấy lần, trình bày tiến độ kế hoạch, tuy Hướng Vi là người mới, nhưng vị biên tập này cũng không tệ. Lý Bác vốn cảm thấy bộ truyện tranh đầu tiên này của Hướng Vi bán cũng không chạy lắm, cho nên nói nâng cô lên hai điểm, thuần túy cho rằng cô cũng như bao bạn học khác, lại không ngờ nhìn thấy bản thảo của cô trên mạng, cảm thấy chỗ thích hợp thật tốt, căn cứ vào những gì xảy ra có chút luyến tiếc, cũng liền nghĩ nhiều một chút, hơn nữa cô đàn em này là một trong số ít cô gái có duyên phận với anh. Kể từ lúc bộ truyện đầu tiên của Hướng Vi ra đời, một năm qua, Hướng Vi liên tục ra hai bộ truyện tranh, cô muốn một tác phẩm có phong cách của riêng mình, cách bố trí nội dung bộ truyện,… Cũng không tệ, Lý Bác bắt đầu chú ý đến tài năng của cô em gái khóa dưới này.