Chương 4
Em không hiểu.
Mở mắt ra, thấy đáng nằm trên giường, đã được thay quần áo áo sạch sẽ thơm tho tươm tất . Còn nhỏ thì đang ngồi trước bàn phấn ngồi trang điểm, trong phòng chỉ mặc mỗi một bộ đồ áo choàng sau khi tắm xong đó. (Thông tin cho mấy thím nào muốn cua gái Thái, là người Thái, đặc biệt là con gái Thái rất thích tắm, một ngày tắm ít nhất khoảng 2- lần. ) Mà trong bộ dạng áo choàng trắng sau khi tắm xong, nhìn nhỏ rất đẹp, Tuy mặc như vậy nhưng nhỏ không hề một xíu gì gọi là sexy, gợi cảm gì cả, nhìn rất là cuốn hút.
Hình như trong người nhỏ tồn tại 2 con người song song đối lập nhau thì phải. Lúc bình thường thì luôn tỏ ra mạnh mẽ, phóng khoáng, cười đùa vui vẻ. Nhưng ngay lúc này đây, lại nhìn thấy thêm một phần con người khác của nhỏ, gương mặt thoáng buồn, ngồi ánh mắt có gì đó đượm buồn, mà hình như nhỏ không thể chia sẻ cùng với ai.
Nằm trên giường nhìn, quan sát theo dõi nhỏ (Tất nhiên lúc này em đã thức rồi, nhưng mà vẫn trong trạng thái nữa tỉnh nữa mơ, éo giả vờ nhé. ) Phụ nữ gợi cảm, cuốn hút được đàn ông, đôi khi không phải cứ hở là đẹp. Trong trường hợp này, chắc đúng.
- Cậu tỉnh rồi hả? Nhỏ nhỏ nhẹ hỏi em.
- Uhm, mới thức dậy thôi.
- Thế đã đỡ hơn chưa? Thấy còn mệt không?
- Cũng còn xíu xíu, nhưng đỡ hơn nhiều rồi.
- Uhm, Xin lỗi cậu ngen, ngày nay đã làm phiền cậu nhiều quá, đã mệt còn bắt cậu đưa đi shopping nữa.
- Dạ, không có gì đâu. Xin Lỗi đã ói lên áo chị ngen, còn phiền ngủ ở phòng chị nữa.
Thú thật là vượt qua mọi trở ngại về ngôn ngữ và văn hóa, lúc này trong lòng em có một cảm giác rất ấm áp, cứ như là cuộc nói chuyện tâm tình, tâm sự, thủ thỉ của những người đang yêu nhau vậy. Lúc đó em chỉ muốn cả 2 tựa vai vào nhau mà nói những câu chuyện không đầu không cuối như thế. Nhìn biểu hiện trên gương mặt của nhỏ, em hình như cũng cảm nhận được nhỏ chắc cũng đang hơi e thẹn, hơi có chút gì đó đáng yêu, một chút xấu hổ. Và chắc có lẽ cũng có thêm một chút hạnh phúc chăng?
Hay là em đang mơ mộng quá xa Hoặc là em đang ảo tưởng sức mạnh? Nhưng chắc chắn một điều những cảm giác của em dành cho nhỏ là có thật. Đang trả thôi tư tưởng theo những suy nghĩ vẫn vơ đó, thì em lại bất chợt nhớ đến bộ đồ đang mặc trên người và hỏi.
- Chị! Bộ đồ trên người của em là thế nào vậy?
- Thì chị thấy bộ đồ trên người cậu đang mặc bốc mùi quá, nên chị thay cho bộ mới, Hên là có dịp được tặng liền.
- Em cảm ơn chị….
Em còn đang thắc mắc chuyện, mà chuyện không phải là bộ đồ em đang mặc, mà em chỉ thắc mắc là nó được mặc lên người em như thế nào? Nhưng nhìn gương mặt thấp thoáng ửng hồng, thì em cũng hiểu ra vấn đề. Kể từ lúc em hỏi nhỏ về bộ đồ đang mặc trên người, nhỏ bắt đầu tránh né ánh mắt của em. Nhìn vừa buồn cười, vừa thấy nhỏ trở nên dễ thương gì đâu, khác với vẻ bề ngoài thường thấy của nhỏ.
Em chỉ biết nhìn nhỏ. Còn nhỏ thì nhìn ra chỗ khác.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Thấy cũng đã trễ, nên em xin phép nhỏ về trước. Nhỏ vẫn quay mặc đi chỗ khác, không quay lại, em tiến lại gần, nắm lấy tay nhỏ. …
- Cảm ơn vì bộ đồ nhé, chị, hợp với em lắm.
- Uhm. Thấy cậu thích mặc áo sơ mi nên chị mua tặng. Vẫn không chịu quay lại.
- ……
Vẫn còn đang nắm tay nhỏ. Nhỏ không nói gì. Sau đó em nắm tay còn lại của nhỏ rồi chào tạm biệt. Nhỏ vẫn đứng quay lưng về phía em.
Đóng sập cửa lại, nghe tong cửa đóng, em mới như bừng tỉnh hẳn, Mới biết là những gì xảy ra trong ngày hôm nay với nhỏ chắc không phải mơ, là sự thật. LÀ SỰ THẬT.
Vừa ra khỏi phòng, em không hiểu sao mình lại có gan làm những việc như vậy, có gan để những chuyện như vậy xảy ra. Thôi thì có gì mai đi làm rồi tính.
Mai là ngày cuối cùng của nhỏ ở Việt Nam trong đợt công tác lần này.
Nói sơ về công việc của em, của nhỏ, và của công ty.
Công ty em ở Việt Nam, bình thường chỉ có em và sếp em là ở Việt Nam thôi. Còn lại sếp tổng và con gái sếp tổng chỉ thi thoảng qua Việt Nam thôi. Mỗi lần qua Việt Nam như vậy thường kéo dài 3- ngày. Sếp tổng qua thì chủ yếu bàn công việc, còn con gái sếp tổng thì chỉ phụ sếp tổng tổng kết lại những cuộc họp. Và chủ yếu là nhỏ vẫn thích qua Việt Nam đi chơi mua sắm là chính. Những địa điểm nhỏ thường đi là Aeon, (mới gần đây thôi mới đi,) Diamond, Vincom,… Các trung tâm mua sắm, các quán ăn….
Hoặc thi thoảng em lại phải qua Thái để họp với sếp tổng về công việc, và thăm các nhà máy, các mô hình của các công ty khác để về áp dụng lại cho công ty mình.
Nên giữa em và nhỏ cũng gặp nhau tương đối thường xuyên cả ở Việt nam và Thái Lan
Tối hôm đó, nằm ở phòng, những chuyện ngày hôm nay cứ lởn quởn quay vòng trong đầu em. Đôi lúc tự mỉm cười, đôi lúc tự trách mình, cảm giác thật ấm áp lạ thường, cứ nằm suy nghĩ vẫn vơ linh tinh. Nhưng điều làm em băng khoăn nhất là sau khi em ngủ trên giường khách sạn của nhỏ, liệu em có làm gì quá đáng, quá giới hạn hay làm gì có lỗi với nhỏ không? Không biết liệu có chuyện gì xảy ra không. Thật sự lúc đó, em không thể nhớ hết được mọi chuyện.
Hôm sau, em lên văn phòng như thường lệ. Gặp lại sếp và sếp tổng và nhỏ. Vẫn tiến hành công việc bình thường, nhỏ không đá động gì tới chuyện ngày hôm qua. Em thì ban đầu cũng hơi bối rối, nhưng sau đó thì cũng quay trở lại bình thường cùng với vòng quay của công việc.
Tới trưa, em, nhỏ, sếp và sếp tổng đi ăn trưa ở nhà hàng **** trên đường Lê Văn Sĩ. Trong lúc ngồi trên xe, em nhận được tin nhắn line của nhỏ.
- Nhỏ: Biết hôm nay là ngày gì không?
- Em: Dạ 14- . Chị có lịch đi đâu hả?
- Nhỏ: Ờ, đi với chị không?
- Em: Dạ, chiều nay em cũng rảnh, để em xin phép sếp rồi đi với chị.
- Nhỏ: Vậy chiều nay đi tới đây với chị ngen. Khoảng 1 giờ trưa, em với tài xế tới đón chị ở khách sạn.
- Em: Dạ.
Thú thực lúc đó em không hề nghĩ, cũng không hề nhớ tới ngày lễ tình nhân. Em quên bén đi ngày hôm đó là ngày lễ tình nhân, va len thai, va len thiếc gì ráo. Nhưng mọi chuyện hôm đó xảy ra quá bất ngờ. Đến giờ, em vẫn nhớ những chuyện ngày hôm đó.
Lúc em đến khách sạn đón nhỏ. Nhỏ lúc đó đã mặc sẵn một bộ cánh rất sexy và sang trọng, nhìn em với nhỏ là thấy được sự khác biệt nhau về đẳng cấp và tầng lớp. Nhỏ mặc một cái váy đỏ sơn môi đỏ, Có choàng nhẹ một khăn choàng. Tóc buông tự nhiên. Nói chung là mặc đẹp và sang trọng lắm. giờ không biết phải diễn tả sao nữa.
Đến nhà hàng, em thấy nhỏ đặt sẵn một bàn rồi, Lúc đi vào nhà hàng phía trong, có sẵn 1 thanh niên đang ngồi đợi nhỏ phía trong. Thanh niên này là người Thái. (đm, số em cứ dính tới Thái Lan quài hay sao, éo biết )
- Hi anh, anh đợi em lâu chưa?
- Cũng mới tới thôi.
- Anh gọi món gì chưa?
- Rồi, em gọi đi.
- …
Cả 2 ngồi nói chuyện với nhau, em ngồi bàn kế bên, theo cảm nhận của em, nhỏ có vẻ dành nhiều tình cảm và đnag cố tỏ ra than thiện hay làm lành chuyện gì đó với nhỏ. Nhưng mà thanh niên kia chỉ trả lời bâng quơ, không muốn trả lời, trả lời cho có thôi. Bỗng dưng
- ANH CHỈ XEM EM NHƯ MÓN ĐỒ CHƠI THÔI HẢ
- Thế cô muốn tôi xem cô là gì?
- Đồ tồi. Thấy nhỏ tặng cho thanh niên kia một cái tát vào mặt.
Rồi thanh niên kia đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.
Thú thật với mấy thím, từ khi em biết nhỏ đến đây gặp thanh niên kia, qua cuộc nói chuyện với nhỏ. Em cảm thấy tỏng lòng khó tả lắm. Một chút đau, một chút xót. Một chút tự mỉnh tưởng bở. Một chút hờn ghen, mặc dù mình không là gì của nhỏ. Thế những gì xảy ra trong ngày hôm nay, là gì? Là gì đây Em chỉ muốn hỏi cho rõ mọi chuyện, Nhưng giờ đây. Mọi việc với nhỏ đã là quá đủ rồi. Chắc nhỏ cũng đang cảm thấy đau xót còn hơn em gấp bội lần.
Sau khi thanh niên kia vừa đứng dậy, em vội đến bên nhỏ. Nhỏ vẫn ngồi đó khóc. Khóc và khóc. Em chỉ biết ngồi đó cho nhỏ tựa vai vào, và im lặng cho nhỏ khóc, khóc cho vơi hết tất cả nỗi buồn ra. Nhỏ vẫn không nói gì với em.
RÔì em mới sực nhớ ra hôm nay là valentine, lễ tình nhân, và những gì xảy ra với nhỏ nãy giờ thật kinh khủng và vô cùng đau đớn trong ngày valentine. Đặc biệt là đối với một người con gái yếu đuối như nhỏ (Chí ít là ngay lúc này, em thấy nhỏ vô cùng yếu đuối. Chỉ muốn chở che bao bọc cho nhỏ thôi. )
Nhỏ vẫn ôm em và khóc. Ôm em thật chặt. em cũng chỉ để nhẹ tay lên tóc nhỏ rồi an ủi những câu mà mọi chàng trai vẫn thường hay an ủi động viên người yêu của mình.
Rồi tự dưng nhỏ buông và đẩy em ra xa. ngược lại phía đối diện sau lưng em. Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay lại thì thấy chàng trai kia vẫn còn đang đứng đó quan sát mọi chuyện.
- CÔ ĐÚNG LÀ ĐỒ RẺ TIỀN.
….
Em tự trách mình, có phải vì mình mà nhỏ bị thằng kia nói như vậy? Phần này tương đối buồn. Mong mấy thím ủng hộ độgn viên em.