Chương 8
LƯNG CHỪNG!!
Nhỏ nhìn vào mắt em, đôi mắt tròn xoe ấy vẫn đang nhìn thẳng vào mắt em. Vẫn gương mặt ngây thơ ấy, vẫn dáng người ấy, vẫn mái tóc ấy. Cảm giác khi nhỏ nhìn vào mắt em. Có một chút gì đó thoáng buồn. Rồi bất chợt, nhỏ bậc khóc thành tiếng.
- Em: sao chị khóc vậy?
- Nhỏ: Tự nhiên thấy buồn nên khóc thôi.
- Em: em xin lỗi, nếu như đã làm gì khiến chị buồn.
- Nhỏ: em không có lỗi gì cả, chuyện cá nhân chị thôi.
- Em: Thế sao chị lại đối xử với em như vậy?
- Nhỏ: Tại cậu tốt với chị.
- Em: không phải, nhưng em muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
- Nhỏ: Thì mọi chuyện đã xảy ra rồi. Quan trọng gì đâu?
- Em: Thế chị xem em là gì của chị?
- Nhỏ: Là trợ lý giám đốc của công ty.
- Em: chỉ vậy thôi đúng không?
- Nhỏ: uhm.
- Em: Chị vẫn chưa quên được anh ta đúng không?
- Nhỏ: không phải chuyện của cậu.
- Em: Dạ.
Thật ra, những gì em hỏi nhỏ chỉ muốn xác định với nhỏ lại lần nữa, giữa em và nhỏ dường như có một bức tường ngăn cách vô hình, Thật khó để mà xác định. Những gì xảy ra tối hôm qua, em đều nhớ. Tại sao em lại bên cạnh nhỏ. Tại sao nhỏ lại đối xử với em như vậy.
**
Trở lại khuya tối hôm qua. Sau khi tắt điện rồi nhỏ lên giường. Em quay lại sofa, trai chưa vợ, gái chưa chồng. Thực sự lúc đó em rất căng thẳng. bức rức tay chân. Không biết phải làm thế nào cả. Em nằm lăn qua lăn lại, đếm cừu, đếm chim, đủ các thể loại động vật, nhưng vẫn không ngủ được.
- Em: Chị ngủ chưa?
- Nhỏ: Ngủ rồi.
- Em: vậy ai đang trả lời vậy, hehe.
- Nhỏ: Ai vậy ta Nhỏ trả lời.
- Em: Còn ai vào đây nữa. Con gái sếp tổng chứ ai.
- Nhỏ: Thế cậu thấy con gái sếp tổng dễ thương không?
- Em: dạ, dễ thương nhất thế giới.
- Nhỏ: xạo.
- Em: Em nói thiệt mà. Hè hè. Mà sao có người nói ngủ rồi mà.
- Nhỏ: thì bây giờ ngủ rồi nè.
- Em: Chị ngủ ngon.
- Nhỏ: goodnight. ^^
Sau cuộc trò chuyện ngắn khoảng 5 phút, em vẫn không ngủ được. em ra ngoài ban công đứng ngắm nhìn thành phố về khuya. Cảnh tượng thành phố về khuya thật yên tĩnh, tĩnh lặng. Khiến cho con người ta có nhiều suy nghĩ. Và người em nhớ tới lúc này, trong đầu em chỉ toàn hiện lên hình ảnh của người đó thôi. Mặc dù người đó đang ở kế bên. Nhỏ! Sao nhỏ lại cứ đối xử với anh như vậy?
Bỗng từ đâu, một vòng tay xuất ôm choàng lấy em.
Em quay lại, và cũng ôm lấy nhỏ. Em nhìn thẳng vào mắt nhỏ. Như muốn hét lên vì sung sướng và quá hạnh phúc. Em ôm lấy nhỏ. Và rồi. em và nhỏ cũng đã có nụ hôn đầu tiên. Là nụ hôn có thể đánh dấu một mối quan hệ xa hơn bây giờ, hoặc chí ít cũng làm cho em và nhỏ gần lại nhau hơn. Em bế nhỏ vào phòng và đưa lên giường.
Nếu như không có gì thay đổi, thì chuyện gì đến cũng sẽ đến. Nhưng nhỏ nói với em.
- Nhỏ: Đừng. Mình chỉ dừng lại thế này thôi nhé.
- Em:…
- Nhỏ: Mọi chuyện nên có giới hạn của nó.
- Em: dạ. Em được phép ôm chị chứ.
- Nhỏ:… *không trả lời*
Và rồi em ôm chặt lấy nhỏ. Cảm giác ôm người mình yêu. Có cảm tình với mình thật hạnh phúc. Mọi thứ xung quanh dường như không còn ý nghĩa gì với mình. Chỉ còn em và nhỏ, một thế giới riêng. Của 2 người.
**
Bây giờ, khiến cho mọi việc trở nên rối. phức tạp.
- Em: Chị coi tắm rửa, soạn đồ đạc đi rồi lát ra sân bay với em.
- Nhỏ: Uhm, cậu đợi tí, sắp xong rồi.
- Em: dạ,
Trong thời gian ngồi đợi, em nhận được tin nhắn của số lạ.
- “Anh rảnh không? Lát nữa đi uống café”.
- Xin lỗi, ai vậy ạ? *nhắn tin trả lời*
- Em T* nè, hôm qua mình mới gặp nhau đó.
Nhớ rồi. Thì ra là bé T* bạn của nhỏ H*, gặp hôm qua ở quán bar. Thế là em hẹn nhỏ khoảng 10 giờ. Lúc đó thì đảng rảnh, nên chắc không sao. Không biết nhỏ gặp mình có chuyện gì
Rồi cuối cùng nhỏ cũng tắm xong. Đồ đạc cũng chuẩn bị xong hết rồi.
- Em: Chị còn quên gì ở đây nữa không?
- Nhỏ: Chắc xong hết rồi.
- Em: Có quên trái tim tại Việt Nam thì cũng không sao, có người chăm sóc rồi.
- Nhỏ: đỏ mặt. quên cậu thì có.
Trước khi ra khỏi phòng. Em hỏi nhỏ
- Em: Chị có thích em xíu xìu xiu nào không?
- Nhỏ:… sao tự nhiên hỏi vậy?
- Em: em muốn biết, chị trả lời em đi.
- Nhỏ: có thì sao? mà không có thì sao?
- Em: chị trả lời đi, không chơi câu giờ. Chị mà không trả lời. em đè chị ra hun nữa bây giờ.
- Nhỏ: cậu dám!!!
- Em: Thế giờ chị có trả lời không?
- Nhỏ: Không!!!
Em vứt đồ đạc xuống nền. tiến xát lại nhỏ. Em đẩy nhỏ vào tường, miệng em tiến xát lại miệng nhỏ. Thở gấp gáp như chuẩn bị “xử” nhỏ
- Em: Có trả lời không? Hay thích được hun?
- Nhỏ: Trả lời thì trả lời. Làm gì ghê vậy. Nhỏ phụng phịu như con nít.
- Em: thế có thích em xíu nào không?
- Nhỏ: có!!! Xíu xìu xiu thôi.
- Em: Vậy là có thích đúng không. Chị thích em đúng không. Yeahhhhhhhhhhh
- Nhỏ: còn chữ xíu xìu xiu của chị đâu
- Em: không biết, thích xíu xìu xiu thì cũng là thích, hehe.
- Nhỏ: Thế cậu thích chị đúng không?
- Em: KHÔNG!
- Nhỏ:…..
- Em: Em yêu chị mất rồi. Như vậy có gọi là tỏ tình không
Rồi nhỏ im lặng, đỏ mặt, chắc lúc đó, em cũng đỏ mặt không kém. rồi tự nhiên cả 2 im lặng. Lúc này cả 2 vẫn còn đứng xát nhau, môi đã gần kề môi lắm rồi.
Em nhẹ nhàng tiến xát lại thêm xíu nữa. Nhỏ lúc này cũng đã nhắm mắt lại rồi. Và đặt nhẹ lên đôi má ửng hồng của nhỏ một cái kiss. Nhỏ mở mắt ra. Vội vàng đẩy em ra và nói:
- Nhỏ: Cậu có vội vàng quá không? Cậu chưa hiểu hết con người chị đâu.
Nói rồi đưa tay ra dấu hiệu im lặng không cho em nói tiếp.
- Nhỏ: Nhanh lên. Sắp tới giờ bay rồi.
- Vâng. Em nhìn nhỏ và trả lời.
Ra tới sân bay, vội vàng đưa nhỏ vào khu vực bên trong check in và đưa vào phòng chờ bên trong. Và lòng tự nhiên chợt thấy buồn. Một cảm giác chia tay một người mà mình có tình cảm, thật không dễ dàng xíu nào.
Và rồi nhỏ cũng vào phòng chờ. Em thất thểu đi ra ngoài và đi về. lòng cảm giác trống trải lạ thường.
Chia tay nhỏ xong, em vội phi tới quán café mà đã hẹn với bé T*. Tới nơi, em thấy bé T* đã ngồi chờ sẵn từ lúc nào.
Và cảm giác của em khi gặp bé T* sao mà có cảm giác thân quen đến như thế. cứ như là nhỏ đang ngồi trước mặt mình vậy. giống nhau đến bất ngờ. Từ cách đi đứng, ăn mặc, trang điểm, cách nói chuyện… Sao lại giống nhỏ đến thế.
- Em: Xin lỗi em, anh đến hơi trễ một xíu.
- T*: Không sao. Em cũng mới đến thôi.
- Em: Hôm bữa em về mấy giờ? Có mệt lắm không?
- T*: về cũng sớm, không mệt lắm, em uống ít mà.
Thú thật, ngồi nói chuyện với nhỏ T*, nhưng lòng em chỉ nghĩ tới nhỏ thôi.
Nhưng rồi dần dần cuộc trò chuyện của em và bé T* cũng ngày càng có nhiều điểm tương đồng. em nhận thấy giữa em và nhỏ có rất nhiều sở thích chung. Nhỏ thích Arsenal, em cũng thích Arsenal, thích xem đá banh giống em. Thích màu trắng và màu đen giống em, thích…. Nhiều điểm tương đồng mà chính em và nhỏ cũng bất ngờ.
- Em: Thế mục đích của cuộc hẹn hôm nay là gì vậy?
- T*: *Nhỏ đỏ mặt một tẹo, quay đi chỗ khác* Thì gặp thôi, chứ không có mục đích gì
Bất chợt, em lại thấy tim đập mạnh. Cảm giác ấy. chính là cảm giác mà mỗi khi em gần nhỏ, là cảm giác em đã trải qua cùng nhỏ, khi ở bên cạnh nhỏ. Và giờ đây, em lại rung động thêm một lần nữa với bé T*, lần đâu tiên (chính xác là lần thứ 2) mà em gặp mặt. Một hình bóng thân quen, cảm giác thân quen lại xuất hiện.
Bé T*, đừng xuất hiện vào trái tim anh. T_T