Chương 21

DỪNG LẠI HAY TIẾP TỤC!!!
Một mình với căn phòng trống rỗng và tối tăm, em ngồi một mình đối diện với sự thật hiện tại, em đã không có nhỏ bên cạnh. Có thể em không là gì của nhỏ thiệt hoặc em cũng chỉ là người thay thế hoặc giữa em và nhỏ chỉ là một mối quan hệ không rõ rang.


Em suy nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra. Và chắc mọi giả thuyết đều đúng. Và em phải chấp nhận sự thật rằng em không có là gì với nhỏ cả… Mọi thứ chỉ là do em tự vẽ nên, tự tưởng tượng nên, cứ nghĩ mọi thứ là màu hồng, nhưng thực tế là một màu xám. Màu xám như bầu trời sắp chuyển sang cơn mưa.


Và em cũng mong có một cơn mưa, đổ ào xuống để xóa hết đi thực tại. Và muốn quên hết đi những chuyện về nhỏ. Để đơn thuần giữa em và nhỏ chỉ là một mối quan hệ công việc giữa người thuê và người bị thuê. Giữa ô sin cấp cao và con gái sếp tổng thôi.


Mọi chuyện có lẽ nên có điểm dừng, và đây có lẽ là thời điểm thích hợp.
- “chị ngủ ngon, cảm ơn chị về tất cả.”
Nằm trên giường mà chỉ mong đến sáng ngày mai,
Chưa bao giờ muốn trốn chạy khỏi Thái Lan như lúc này…


Sáng sớm hôm sau, em cảm thấy lòng nhẹ nhàng thanh thảng hơn tối hôm qua, nhưng ẩn sâu trong đó, vẫn có chút gì đó nhỏi đau. Nhưng dù sao cũng đã quyết định rồi. Hy vọng sẽ nhanh chóng cắt đứt được mối quan hệ với nhỏ.
- Em: Chào chị, good morning
- Nhỏ: uhm, chào, cậu chuẩn bị đồ xong hết chưa?
- Em: dạ xong rồi..


- Nhỏ: vậy xem chuẩn bị đồ đạc đi rồi lên xe.
- Em: dạ.
Rồi xong mọi chuyện, xem cũng chào tạm biệt mọi người trong gia đình nhỏ, người làm trong gia đình nhỏ và mọi người trong công ty. Em và nhỏ lên xe, nhỏ đưa em ra sân bay. Chuẩn bị kết thúc một chuyến đi đáng nhớ, nhưng cũng đáng để quên.


available on google playdownload on app store


Suốt thời gian chạy xe từ nhà nhỏ ra sân bay. Em muốn nói chuyện với nhỏ, nhưng đành kìm nén lại, và quay mặt qua hướng khác để ngắm nhìn đường phố Bangkok. Mắt ngắm nhìn đường phố Bangkok nhưng tâm trí thì để lại phía sau lưng. Và chính em đang cố tạo nên một bức tường vô hình để dứt điểm mối quan hê hiện tại. chỉ muốn tốt cho cả hai.


- Nhỏ: giận gì chị hả? hay hôm nay mặt chị không xinh, không thấy quay mặt về phía chị?
- Em: dạ có đâu. Chị lúc nào cũng xinh hết. tại em muốn nhìn đường phố hơn thôi
- Nhỏ: uhm. Mà cậu không giận chị thiệt chứ?
- Em: dạ, thiệt mà, chả có gì để mà phải giận chị cả.
- Nhỏ: uhm, vậy thì tốt rồi.


Rồi cũng tới sân bay. Nhỏ đỗ xe rồi cùng em vào trong sân bay. Làm thủ tục check in xong,
- Em: xong xuôi hết rồi. chắc chị về được rồi, bây giờ em vào phòng chờ.
- Nhỏ: uhm,..
- Em: dạ.
- Nhỏ: chuyện tối hôm qua, em không giận chị chứ?


- Em: dạ, em hiểu mà. *thực chất em vẫn không hiểu, nhưng thôi, chuyện cũng đã qua, quá khứ rồi*
- Nhỏ: uhm, hiểu thì tốt. Mà bữa sau có nói xạo thì nói cho khéo ngen.
- Em: dạ.
Chắc nhỏ cũng biết là em đang nói xạo, nhưng đành vậy, em cũng không muốn nhắc tới nữa. chỉ khiến tim thêm đau thôi.


Rồi nhỏ tạm biệt em quay lưng lại em rồi đi vè, em quay lưng đi thẳng vào phòng chờ.


Một chút gì đó luyến tiếc trong giây phút đó, nhưng dù sao cũng đã kết thúc, những chuyện xảy ra ở Thái xem như là một kỉ niệm đẹp, và em sẽ cố giữ sâu ở một góc nhỏ trong trái tim. Sẽ cố để không đào lại những gì được cho là quá khứ.


Nhưng rồi em đã không làm được. Nhưng kĩ niệm cùng nhỏ trong khoảng thời gian ngắn ngủi bên Thái cứ dần dần được tái hiện trong suy nghĩ của em, phút giây lần đầu được gặp nhỏ ở sân bay, ngồi cùng xe với nhỏ trên khắp các nẻo đường Bangkok Pattaya, những giây phút hạnh phúc, những giây phút hờn ghen của nhỏ, những cái ôm xiết chặc, những nụ hôn trao cho nhau. Những kỉ niệm ấy cứ ùa về, rồi bất chợt khiến em mỉm cười.


Dù sao mọi chuyện cũng sẽ nên được dừng lại tại đây. Tất cả chỉ là quá khứ. Tạm gác lại…
Cảm giác giữa gặp gỡ và chia ly nó hoàn toàn trái ngược nhau, khi gặp vui biết bao nhiêu thì lúc chia tay, cảm giác cảm thấy trông vắng.
Tạm biệt Bangkok, tạm biệt nhỏ.


Lên máy bay rồi, máy bay cũng đã cất cánh. Đất nước Thái Lan ngày một nhỏ lại, Mọi thức cứ dần nhỏ lại. và bao phủ lên đó là gió mây và cả mưa nữa. Và cũng đang có một lớp mây vô hình đang che cách giữa em và nhỏ


Về đến sân bay, cũng gần trưa trưa rồi, cảm giác mang vác hành lý va ly các thứ, chỉ có mình ênh, thấy hụt hẫng và chênh vênh kinh khủng. Lúc bên Thái đi đâu cũng có cặp có đôi có nhỏ bên cạnh, giờ đây chỉ có một mình, lòng lại thêm nhớ tới nhỏ.


Xác hành lý về tới phòng, mệt quá, dọn dẹp hành lý nằm nghỉ ngơi tính ngủ một phát cho lấy lại sức, thì nhận được tin nhắn Line
- “Đi qua Thái rồi trốn luôn bên đó hả? ở đó cắt chim chuyển giới luôn rồi hả? sao nhắn tin không thấy trả lời? Trả lời đê!!! Alô chim sẻ gọi đại bàng con”


Đang buồn hết sức mà đọc tin nhắn đầy hơi hướng cà chớn của H* mà cười phun cả nước miếng. Đúng là lúc ở Thái, nhóc H* ngày nào cũng nhắn tin Line, nhưng em không trả lời, lúc đó em đang sống trong men tình, xung quanh toàn màu hồng, nên không để ý đến những tin nhắn của H*, bây giờ đọc lại mới thấy tin nhắn của H*.


Em qua Thái bao nhiêu ngày, thì mỗi ngày đều nhận được tin nhắn của H*.( không có tin nhắn nào của bé T* cả )
- Qua Thái tới nơi chưa?
- Ăn đồ Thái nhiều chưa?
- Bên Thái đẹp hông?
- Mua quà cho em chưa?
- Anh ăn cơm trưa chưa? Em đang ăn nè.
- Ê, giỡn mặt hả? sao nhắn tin mà không chịu trả lời?


- Muốn bị ăn đòn hả?
- Trời ơi, sao muốn cắn người quá điiiiii
- Haizzz, chắc đang bị cắt chim chuyển giới rồi hả?
- Hú hú
- Khi nào anh về Việt Nam?
- Anh mà không trả lời tin nhắn này, về em phá trinh anh cho coi.
- Vậy là muốn được phá trinh nên không trả lời tin nhắn của em chứ giề?


- Haizzz. Khi nào về, nhắn tin hay điện thoại cho em. Bye bye.
Và cuối cùng là tin nhắn lúc nãy.
- “Đi qua Thái rồi trốn luôn bên đó hả? ở đó cắt chim chuyển giới luôn rồi hả? sao nhắn tin không thấy trả lời? Trả lời đê!!! Alô chim sẻ gọi đại bàng con”


Đọc hết một lượt tin nhắn của nó, mà em cười muốn rụng rún. Không hiểu sao nó có bồ được. à, mà nó với bồ nó tuần trước cãi nhau, không biết bây giờ hết giận nhau chwua nữa. Hay vẫn còn đang giận.
Em nhắn tin lại cho ẻm.
- Mới về tới nơi nè, anh đang ngủ, mất sức quá.


- Cắt chim chuyển giới, mất máu nhiều hả? hay sao mất sức? nó lếu láo nhắn tin lại
- Đạp cho phát giờ. Không quà cáp gì nữa hết. Đi ngủ đây.


- Thôi mà, em nói giỡn á, anh đẹp trai nhất quả đất luôn, chuẩn men Cao Thái Sơn luôn. Quà em đâu Anh mua quà gì cho em vậy? (haha, cái đồ trơ tráo, trơ trẽn nhất quả đất, mới nãy shock xỉa không nể mặt, bây giờ còn bày đặt, đúng là chỉ có nó mới nói chuyện cà khịa vậy thôi.)


- He he, nói xạo không biết xấu hổ.
- Thoai mà, tối nay quán cũ, mình gặp nhau ngen.
- Uhm, thôi anh ngủ đây. *lúc này buồn ngủ lắm rồi, nên ừ đại rồi đi ngủ*
- Ngủ ngoan anh trai đập chai. ^^
Lúc nào cũng vậy., nhắn tin với nó chỉ hại não với bao hài thôi.
Rồi ngủ một giấc để quên hết đi mọi thứ.


Nằm đánh một giấc tới khoảng 5 giờ chiều. ngủ dậy còn cà ngơ mơ ngủ, thì nhớ có hẹn với H* nên tắm rửa thay đồ sạch sẽ thơm tho, chạy con ngựa sắt tới gặp nó trả món nợ ân tình (gửi quà) cho xong.
Tới gặp nó, nhìn từ xa là thấy nớ đứng đợi rồi. Nhìn thấy em, ẻm cười tươi như hoa.


- H*: hế lô anh trai, đi Thái về đẹp trai dzữ.
- Em: khỏi nịnh, anh biết là anh đẹp trai rồi.
- H*: sao đi Thái mà em nhắn tin không thèm trả lời
- Em: anh bận công việc, ngập đầu luôn. Không có thời gian. Em ngụy biện
- H*: xạo, bận chuyện gì mà không có thời gian nhắn tin cho em một tin.
- Em: anh bận thiệt mà, bận lựa mua quà cho em nè.


- H*: chứ không phải muốn bị phá tờ rinh đời trai hả?
- Em: đạp cho phát giờ. Muốn giề?
- H*: quà đâu? –nhỏ xìa tay ra.
- Em: nè, không được chê ngen.(em mua cho nhỏ lọ nước hoa của Thái, chả biết thơm không nữa)
- H*: thank you anh trai,


- Em: em gửi cái này cho T* luôn. Em nhờ H* gửi quà giúp bé T*. dù gì 2 đứa nó cũng là bạn thân.
Bỗng chốc, em thấy mặt H* khựng lại một xíu và hình như có chút gì đó không vui. Chỉ trong một tích tắc nhỏ. Không biết có phải không. Hy vọng em đoán sai.
- H*: sao anh không tự đi mà đưa cho T*.


- Em: anh hơi bận công việc, thì sẵn tiện em đưa giúp luôn.
- H*: ok, được thôi. * trông có vẽ hơi miễn cưỡng* nhưng cuối cùng cũng nhận.
Vậy là xong chuyện quà cáp.


- H*: giờ mình đi chơi đi. mấy ngày hôm nay không có anh. Em chả biết chơi với ai, buồn muốn khóc. – rồi nhỏ giả bộ làm mặt buồn, y như mấy đứa con nít vậy.
- Em: em muốn đi đâu?
- H*: đi ăn uống gì đó rồi đi lòng vòng dạo mát cũng được.
- Em: vậy mình đi ăn hủ tiếu rồi đi lòng vòng khu quận 7 ngen.


- H*: ô cê. Đi đâu cũng được, miễn là đi với anh là em vui rồi.
Em tính nói: “Người yêu đâu? Sao không đi, nhưng sợ nó với thằng người yêu còn giận nhau, nên thôi”


Dù gì cũng đang rảnh, với lại cũng muốn đi với H* để giải tỏa stress, muốn kiếm chuyện gì đó vui vui để quên đi hết mọi chuyện ở Thái Lan. Nên đi với H*thì chắc chắn là sẽ bao vui, bao hài với cái miệng của nó.


Rồi em với nó đi ăn uống, rồi chở nó đi vòng vòng khu quận 7, chụp hình ảnh ọt các thứ. Làm phó nháy cho nó. Công nhận ẻm làm siêng chụp hình thiệt. rồi nói chuyện, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, cười muốn banh nhà lồng.


Cảm giác đi với H*, lúc nào cũng vui vẻ như thế, đi với H*, đầu óc mình lúc nào cũng được thư giản, không phải suy nghĩ nhiều, không cần toan tính hay suy nghĩ những chuyện khác. Một cảm giác thoải mái mà không phải lúc nào cũng có được. H* luôn là người như vậy, lúc nào cũng ngây thơ, vui tươi, vui vẻ, luôn khiến cho người đối diện một cảm giác nhẹ nhàng, không phải áp lực hay có khoảng cách gì cả, và lúc ở bên H*, H* biết cách làm cho người khác mỉm cười.


Nhưng hình bóng nhỏ xuất hiện trong tâm trí của em. Em vẫn chưa thể quên được nhỏ… đúng là cố quên lại càng thêm nhớ…
Xong xuôi, em đưa H* về nhà. Kết thúc ngày đầu tiên, sau khi trở lại Việt Nam.
Cũng không đến nỗi tệ lắm.
Tâm trạng cũng đã tốt hơn.


Về đến nhà, tâm trạng đã tốt hơn, Nhớ lại mấy câu nói của H* mà thấy hài hài không chịu nổi. và cũng nhớ đến những phút giây ở bên Thái cùng nhỏ. Đúng là nói dễ nhưng làm thì khó.


Một bên là nhỏ, người lúc nào cũng khiến cho em như muốn phát dại. lúc nào cũng khiến cho em phải lo lắng, lúc nào cũng sợ mất nhỏ. Và đôi lúc cũng khiến cho em cũng hơi áp lực mỗi khi ở bên cạnh nhỏ.
Một cảm giác không an toàn…






Truyện liên quan