Chương 23

KẾ HOẠCH VẠCH RA!


Nói về bé T* một chút, đúng là khoảng thời gian này, em ít khi liên lạc với T*, một phần vì không muốn nhớ tới nhỏ, mỗi khi nhìn thấy bé T*, em lại cảm thấy tim mình hơi loạn nhịp một xíu. Ngoại hình, tính cách cách ứng xử đều mang hình bóng của nhỏ – người mà em hết mực yêu quý. Và khi nghe tin là thằng D* đang cua T*, em cũng bất ngờ không kém gì H*. và cũng có chung tâm trạng với H*. Tại sao lại như vậy?


Thằng D* thì nhìn cái mặt ban đầu, em đã không ưa gì nó. Cộng thêm việc nó đối xử với nhỏ của em như vậy. Khiến em đã ghét, bây giờ còn càng ghét hơn nữa. Và chuyện nó bắt đầu cưa cẩm bé T*, thì nói thật ra cũng không liên quan gì tới em. Nhưng cuối cùng, em lại không thể mặc kệ được.


Em chủ động liên hệ với T*. và muốn gặp bé T*.


Gặp lần này, cũng là lần đầu tiên em gặp kể từ ngày em về Việt Nam sau lần đi Thái trước. trông bé T* có vẻ gầy hơn, ốm hơn trước. và có chút gì đó ít nói hơn trước, kiệm lời hơn trước, và một chút lạnh lùng hơn trước. chỉ có một điều là vẫn như cũ, và có phần hơn trước. là xinh và có phần đẹp hơn trước


Và lần gặp lần này, em có một chút gì đó hơi mất tự nhiên, hơi ngại ngùng, và hơi khó xử. em không thể nói chuyện tự nhiên với T* như trước kia. Và bé T* chắc có lẽ cũng như vậy. em chỉ ngồi vuốt tóc, bẻ ngón tay, nhìn xa xăm. Và em cũng chẳng khá hơn là mấy, chỉ ngồi nói chuyện, gãi tay, gãi chân, gãi đầu. xé vỏ khăn lạnh… cảm giác thật kì lạ.


available on google playdownload on app store


- Em: dạo này sao rồi? lâu không gặp em.
- T*: dạ. em cũng lâu rồi không gặp anh. À, cảm ơn món quà hôm trước tặng em ngen, đẹp không. – Nói rồi T* đưa bàn tay lên khoe, cái vòng tay em tặng.
- Em: đẹp, nhờ tay đẹp em. Chứ cái vòng xấu quắc.
- T*: đẹp thiệt mà.
- Em: uhm…


Rồi lại im lặng… em nữa muốn nói tới chuyện hẹn hò của T* và thằng D*, nhưng không biết mở lời như thế nào. và cũng không có tư cách gì để hỏi. Cả 2 cứ ngồi im lặng một hồi lâu. Rồi không biết phải nói chuyện gì nữa. cứ ngồi im lặng, thi thoảng cứ len lén nhìn nhau xem phản ứng của người đối diện như thế nào. Và thi thoảng ánh mắt của cả 2 bắt gặp nhau. Rồi lại ngại ngùng tránh nhau, rồi nhìn đi hướng khác, kèm theo một chút xấu hổ ngại ngùng.


Em không biết phải giải thích tâm lý hiện tại của em lúc bây giờ là gì nữa. chỉ biết là mọi thứ dường như thay đổi quá nhanh. Trước kia gần gũi thân quen đến dường nào thì giờ đây, sao mọi chuyện lại thay đổi nhiều đến như vậy. Và cuối cùng, để xóa tan bầu không khí hiện tại. Em liều mạng rủ đi bar, uống bia. Lần đầu tiên em chủ động rủ người khác đi bar, mặc dù việc bia rượu uống chất có cồn là việc em rất ghét, và không ủng hộ cho lắm. Nhưng em cũng không hiểu tại sao, em lại rủ T* đi như vậy. mà thôi kệ, dù sao cũng đi. Biết bao nhiêu người cũng đi bar, đi pub mà có ảnh hưởng tới kinh tế nhà ai đâu.


- Em: mình đi bar chơi đi.
- T*: bình thường anh có vào mấy chỗ đó đâu? Sao tự nhiên hôm nay lại rủ vào?
- Em: tự nhiên muốn đi thôi. Đi với anh ngen.
- T*: dạ, mà anh uống dở ẹt, mắc công uống vào lại say nữa.
- Em: chưa biết ai uống hơn ai à.
- T*: ^^.
- Em: thôi đi.


Rồi em và nhỏ đi, ghé vào quán bar cũ. Rồi như bị ai nhập. tôi chủ động gọi một chai rượu rồi rót cho cả 2. Rồi ngồi uống. Chắc T* thấy lạ lạ, nên chủ động lay vai tôi
T*: anh hôm nay bị sao vậy? hôm nay anh lạ lạ.
- Em : có gì đâu mà lạ, thì thèm rượu thì uống rượu thôi mà.


- T*: anh lạ thiệt mà. Bình thường anh ghét rượu bia gần ch.ết.
- Em : Nhìu lúc ghét nhưng vẫn phải đối mặt với nó. Xem như thế nào. Cứ ghét rồi chối bỏ nó, thì đâu biết được nó đáng ghét như thế nào.
- T*: anh nói chuyện khó hiểu.
- Em: anh bình thường. có em mới khó hiểu.
- T*: em khó hiểu gì?


- Em: thì em khó hiểu, khó hiểu nhiều chuyện.
- T*: chuyện em quen với D*?
- Em:…. (lúc này, em không nghĩ là T* lại có thể đi thẳng vào vấn đề một cách trực tiếp như vậy, nên có phần khựng lại, cộng thêm chút bia rượu vào, nên hơi chậm, khờ một chút.)


- T*: mọi chuyện đều có lí do của nó, em biết mình phải làm gì. Mà chuyện em quen với ai, có liên quan gì tới anh không?
- Em: …
- T*: không. Không liên quan đúng không? Anh đâu có liên quan gì đâu, anh chỉ hỏi vậy thôi đúng không?


- Em: thì anh chỉ hỏi cho biết vậy thôi. (Lúc này em chỉ biết chống chế, khan cự một cách yếu ớt.)
- T*: ANH THÌ LÚC NÀO CŨNG VẬY, chỉ hỏi cho biết thôi.
- Em: uhm, mà thật ra cũng là chuyện cá nhân của em, anh xin lỗi đã đi quá sâu vào chuyện cá nhân của em.
- T*:… – đến lượt T* không nói năng gì, chỉ ngồi im lặng.


Và Em cũng im lặng. Trong tiếng nhạc xập xình, cộng thêm một chút lâng lâng của rượu, và bầu không khí hiện tại. Có 2 con người ngồi trong bar, chỉ biết nhìn nhau, rồi quay mặt tránh mặt nhau.


Em không hiểu, tại sao bé T* lại có thể quen thằng D* như vậy. T* thừa biết là thằng này đang quen với H* mà, cả 2 đứa nó đang là người yêu của nhau. Thì tại sao lại làm cho mọi việc rối tung như vậy.


Và trong phút giây đó, trong đầu Em lóe lên một suy nghĩ mang đầy tính ích kỉ cá nhân của bản thân. Việc H* chia tay thằng D*, Em xem như là một chuyện đáng mừng. Vì Em tin rằng nó chỉ xem H* như một cuộc tình chớp nhoáng của nó thôi, chứ thật ra thằng D* cũng chả yêu thương gì H* đâu, và Em nghĩ, H* cũng không nên tiếc nuối gì thằng này. Và xem đó như là việc tốt. Và bây giờ, Em cũng không muốn thằng này quen T* một chút nào. có lẽ do tính ích kỉ hoặc do một nguyên nhân gì đó. Nên Em mới không muốn thằng này đụng vào T*. Chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Nhưng Em hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào suy nghĩ này. Hoặc có thể lúc đó, Em chỉ muốn trả thù việc thằng D* đã đối xử tệ với nhỏ.


Nên sẽ lên kế hoạch không để bé T* rơi vào tay thằng D*. Tất nhiên là chuyện của sau này, hiện tại lúc đó thì Em cũng không còn đủ tỉnh táo để mà lên kế hoạch hay kế hiếc gì được.


Ngồi một hồi, chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Bé T* vẫn cứ ngồi đó. Thi thoảng uống rượu, còn Em thì chỉ biết ngồi tu rượu, chắc có lẽ để cố không muốn đối diện với thực tại. Và suy nghĩ vẩn vơ là bé T* quen thằng D* là vì T* có cảm tình với thằng này thiệt, hay là bé T có mục đích gì khác. Hay tại sao? Câu hỏi thì nhiều vô số. Nhưng câu trả lời thì tuyệt nhiên không.


Rồi Em gục luôn lúc nào cũng không biết. Chắc tại tu rượu nhiều quá, nên bị “nốc ao” lúc nào không hay. Mà thế cũng hay, cứ uống rượu vào để quên hết mọi thứ cũng được. Không phải suy nghĩ gì thêm. (cũng nói thêm là tửu lượng của Em là kém, vô cùng kém,.)


Mở mắt ra, cũng là lúc em nằm trong phòng quen thuộc mà lần trước em đã nằm một lần. Phòng của T*. vội vội vàng thay quần áo, tắm rửa, để tranh thủ chạy thẳng tới công ty.


Thì em nhận được “mật thư” trên bàn. “Không cần vội vàng đâu, từ từ ăn uống đã, bánh mì em để trên bàn, có gì ăn lót bụng xíu đi rồi hãy đi làm (hoặc không đi làm thì tùy anh) nếu đi làm thì em đã chuẩn bị sẵn quần áo trên bàn, có gì cứ lấy mà thay. Còn nếu không đi làm thì ở phòng đó, đợi em về. ps: nhớ ăn bánh mì đó ^^”


Cứ tưởng những chuyện như thế này chỉ có ở trong mấy bộ phim Hàn Quốc lãng mạn sến xẩm, nhưng không ngờ cũng có ngày mình nhận được y như vậy. và cũng lãng mạn không kém. Cảm giác vui vui, hạnh phúc và có chút gì đó thích thú.


Cười một mình khoảng vài chục giây, rồi bay vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ, thơm tho rồi bay thẳng lên con ngựa sắt đi làm. Cả ngày hôm đó, vừa làm việc, rồi thi thoảng nhắn tin với T*. Cảm giác vui không thể tả.
- T*: sáng nay anh dậy mấy giờ?
- Tôi: 7 giờ là dậy rồi. à, bánh mì ngon ghê.


- T*: ^^ thôi, anh coi làm việc tiếp đi, để sếp la bây giờ.
- Tôi: ok baby
- T*: nói chuyện sau ngen.
- Tôi. Yes, madam.
Rồi lại hăng say lao động làm việc, chưa bao giờ lại làm việc một cách hăng say và thích thú đến như vậy. chắc là đang có chuyện vui nên mới làm viêc hăng máu đến như vậy.


- Tôi: hù!!! Đang làm gì đó?
- T*: hết hồn. em đang làm báo cáo, còn anh đang làm gì đó.
- Tôi: đang thở. He he.
- T*: ờ vậy thở tiếp đi, biết vậy, tối hôm qua em bỏ lại quán, cho tắt thở luôn!!! >”
- Tôi: độc ác. Thế sao không bỏ lại quán luôn đi, đưa về làm gì?
- T*: thôi, em làm báo cáo đây.


- Tôi, ô cê. ^^
Cứ thỉnh thoảng lại nhắn tin qua nhắn tin lại như thế, niềm vui sáng ngày hôm đó chỉ như vậy thôi, cũng khiến cho bản thân cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.


Rồi để gây bất ngờ với T*: Em đã tranh thủ xin phép sếp về sớm 30 phút, và chạy thẳng về phòng T*. chuẩn bị nấu nướng đồ ăn các thứ thay lời cảm ơn T*, tối hôm đó đã đưa tôi về. (thật ra lúc đó chỉ là viện cớ lý do vậy thôi, chứ thật ra tại sao lại về sớm, rồi chuẩn bị các thứ như vậy, bản thân cũng không hiểu sao nữa…)


Và lúc đó, Em cũng quên mất rằng T* đang quen với thằng D*. và cũng vì lý do đó mà cả 2 mới khó xử. lúc đó hầu như Em không không nghĩ tới chuyện bé T* đang có người khác theo đuổi. và đang quen người khác.


Về tới phòng, tôi chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị bếp núc để chuẩn bị nấu bữa. Thì Em nghe tiếng của T* về. Em vội vàng nấp vào cửa, để hù bé T* gây bất ngờ. cửa được mở ra.
- Em : hù!!!!!!


Đúng là T* giật mình thiệt, nên la qué qué lên, rồi ngã nhào về phía em. em cũng bất ngờ, không nghĩ là T* lại giật mình đến như vậy. rồi ngã chồng lên tôi. Mọi chuyện bắt đầu nằm ngoài sự kiểm soát.


Bối rối, là tâm trạng của Em lúc đó. Và chắc T* cũng bối rối, nên vội vàng tách ra nhau. Em tiếp tục làm công việc của em. còn bé T* thì vội vàng chạy thẳng vào phòng. Thay đồ mặc ở nhà.


Lúc T* bước ra ngoài, ai cũng cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng một chút. Nên cũng chưa ai dám mở miệng trước. nên em nam nhi, phải mở miệng trước vậy.
- Em: em về sớm nhỉ? Anh đnag cuẩn bị nấu gì đó ngon ngon để cảm ơn em, tối hôm đã đưa anh về.
- T*: cảm ơn gì trời. không sao đâu.


- Em: anh muốn cảm ơn thiệt àm, để anh nấu món gì đó ngon ngon, trổ tài làm bếp cho em xe,.
- T*: anh mà cũng biết nấu ăn hả?
- Em: chuyện nhỏ. Hôm nay sẽ nấu lẩu Thái phục vụ em.
- T*: biết nấu không đó?
- Em: biết àm, ngồi đó, để anh phục vụ tận răng.
- T*: được.


Cũng đã xóa tan được sự ngại ngùng lúc nãy. Em lao vào nấu ăn, T* cũng phụ em lặt rau các thứ. Nhìn cái bếp trở nên nhộn nhịp và rộn ràng ghê. Có không khí gia đình, lâu rồi em không cảm giác được. vừa nấu vừa trò chuyện, người làm việc này, người làm việc kia.
Một cảm giác hạnh phúc.


Rồi cũng xong được nồi lẩu. chắc cũng được 8/10 điểm cho nồi lẩu.
2 đứa dọn ra chuẩn bị xơi thì điện thoại em rung chuông. Đúng là trời đánh còn tránh miếng ăn. Nên em cần điện thoại ra khỏi phòng nghe máy. Là số điện thoại của H*:
- H*: Alo, anh *T, anh đang làm gì đó?


- Em: anh đang ở công ty, còn đang làm tăng ca…
Không hiểu lúc đó tại sao em lại nói xạo như vậy, và mọi chuyện còn tệ hại hơn. Đúng lúc em trả lời thì T* mở cửa phòng bước ra…
____
- Chắc em chớt…
Sẽ sớm rì viu sớm cho mấy bác. Hy vọng nhận được nhiều comment và yêu thích từ mấy thím mấy bác.






Truyện liên quan