Chương 8
Đêm ấy, nằm trên giường, cô cắn chặt một góc mền, như thể dốc hết sự cô tịch của mình vào nỗi bực dọc ấy.
Cô nhớ mình đã từng nằm trong đôi tay đầy sức mạnh và ấm cúng của Tư Trình, cảm gíac tình yêu nóng bỏng dung hoà với thú tính đã đốt cháy cô tan nát từ lúc nào rồi. Quá trình đó thực sự là tỏ hợp của tình cảm êm ái và đầy kích thích, nó là sự kết tinh của lãng mạn và kỳ diệu lạ lùng.
Minh Quân không sao loại hình ảnh Tư Trình ra khỏi đầu óc cho đến khi cô chìm vào cơn mộng mị.
Buổi sáng có hội nghị liên tịch, do Vi Tử Nghĩa chủ trì, kế đến là Tả Tư Trình đến dự.
Khi anh ta xuất hiện, Minh Quân đối diện với ý nghĩ phút chốc, lòng bỗng dưng rộn ràng, lo lắng, có thể nào anh ta sẽ nói lời nào đó làm cô khó chịu, khiến mọi người chăm chú nhìn cô mất mặt? Hoặc anh ta đề xuất công việc nan giải để gây áp lực cho cô?
Hàng ngàn hàng vạn sự có thể sẽ tùy thời, tùy lúc nẩy sinh, làm cho Minh Quân càng lo lắng, sợ hãi!
Nếu sáng nay Tư Trình không đến họp, thì hoàn cảnh cũng không phải là đã dễ chịu, cứ mong anh ta đến, ít ra thì cũng đàng hoàng gặp gỡ, còn như trông y đừng đến, không muốn nhìn thấy nhau - nó cũng làm cho Minh Quân lo lắng nghĩ ngợi.
Trong cuộc tiếp xúc bàn bạc công tác hôm đó, các đồng sự nói nhau:
− Anh thấy ý kiến ông Tả thế nào?
− Ông Tả liệu việc như thần, ông rất hiểu rõ thương trường.
Hôm ấy, cái tên Tả Trư Trình được nhắc đến hàng trăm nghìn lần.
Sự cảm thọ ấy thật dễ hình dung, nó pha lẫn đủ mọi hương vị cay, chua, ngọt, mặn.
Hoạt cảnh ấy kéo dài đến trưa, các đồng nghiệp ở các bộ phận hẹn nhau đi ăn trưa. Vừa ngồi xuống, gọi thức ăn, họ bàn nhau về các quản lý trong công ty có thể thay đổi.
Quản lý Liêu Tín Phân - Phụ trách bộ phận đồ chơi, nói:
− Tư Trình là người rất siêng năng, tôi nghe một người bạn làm với ông ta bên công ty địa sản nhận định như vậy. Không chỉ là người có đầu óc, ông ấy còn liều lĩnh, chịu đụng chạm cũng như sẵn sàng chịu đựng, tinh lực hầu như là vô tận, không phải là hạng tầm thường đâu.
− Trừ công việc, còn phải phục vụ con gái Tạ gia, sợ không đủ sức đấy chứ! - Phan Minh Huy thuộc bộ phận tài vụ xen vào.
− Lòng dạ hắc ám! - Vài đồng nghiệp nữ kêu lên.
− Sao lại hắc ám chứ? Mấy bà không hắc ám sao? Tôi nói đây là nói thực, ai không biết cô gái họ Tạ ấy rất khó chịu, nổi tiếng là ớt hiểm thì phải biết - đâu dễ gì chiều chuộng. Nhiều người đụng phải rồi, không vừa đâu. Tôi thấy giám đốc Tả nhà ta phải dốc hết sức mới nên việc được!
− Nói chung, kiếm cái ăn là khó lắm.- Châu Phát - bộ phận công trình nói.
− Vậy Tạ gia có bao nhiêu trai gái? Gả con cho Tư Trình, lão Tạ Thư Thâm vừa lòng chứ? - Liêu Tín Phân hỏi.
Mọi người nhìn Vi Tích Linh - quản lý văn thư.
− Tích Linh, ông là người biết rõ mọi chuyện trong thiên hạ, hãy nói nghe xem!
Tích Linh hớp ngụm trà, chậm rãi, đáp:
− Vợ chính của Tạ Thư Thâm là Phạm Thị Đản có một trai một gái, người gả cho Tư Trình là Tạ Thích Nguyên, con của bà Quan Thị - vợ kế, vì hai vợ chồng Tạ - Quan cưng con gái quá nên cô ta muốn mưa được mưa muốn gió được gió.
− Anh đã gặp qua cô ấy chưa? - Một người hỏi.
Tích Linh gật đầu.
− Bộ dạng thế nào?
− Ngoại trừ gia đình giàu có thì đức hạnh chẳng có gì hay lắm.
Moị người cùng ồ lên, Tín Phân nói:
− Hèn chi chẳng ai ưa gì, thiếu cả tế nhị.
Tín Phân cười nói:
− Tôi quên cả nguy hiểm mà kể cho qúy vị nghe, vây mấy người phải nuôi tôi đấy. Cứ một truyền mười, mười truyền trăm, chén cơm tôi ắt bể mất, ai thương cho chứ.
Tuy là câu nói đùa, nhưng đó là sự thực. Trên đời có biết bao khó khăn, nguy hiểm, ai lại dám khinh suất phạm phải.
Minh Quân chẳng nói gì, bữa ăn như một cuộc tr.a tấn, cô hết sức khó chịu.
Những người quanh cô, bỗng chốc biến thành âm binh qủy quái, báo cho cô nghe những điều thật đáng ghet".
Có lúc cô định đưa tay lên bịt tai lại, không muốn nghe.
Cô chỉ mong rời xa con người, tiếng nói, tên họ, tất cả những gì liên quan đến Tư Trình, mới mong có phần yên tĩnh tâm hồn mình.
Nhiều ngày nay, Minh Quân không hề yên giấc.
Gặp đêm về không có ác mộng là đã may lắm rồi.
Có một lần, cô mơ thấy dẫn Gia Huy đến văn phòng làm việc.
Cô ngồi duyệt công văn, đứa bé chăm chú học bài. Hai mẹ con đều yên lặng.
Trong khoảnh khắc yên ổN ấy, cửa phòng chợt mở, đứa bé ngẩng đầu lên nhìn, đoạn nó reó lên:
− Ba ba! Ba Ba!
Sau đó nó chạy đến bên cha. Tư Trình bế đưá bé lên, hôn khắp mặt nó:
Gia Huy quay đầu lại, gọi:
− Mẹ, mẹ đến đây, mẹ đến đây.
Minh Quân dừng công việc, định đứng lên thì từ ngoài cửa, một người đàn bà không rõ mặt đã chạy ập vào giằng lấy bé Gia Huy.
Gia Huy sợ hãi khóc thét lên, đôi chân nó liên tục giãy giụa kêu lên:
− Mẹ, mẹ cứu con!
Minh Quân xông tới người đàn bà định bế lấy con, nhưng, Tư Trình bất ngờ đã ngăn cô lại.
Tư Trình, đấy là con tôi mà!
Minh Quân cố gạt Tư Trình qua bên để đuổi theo người đàn bà kia.
Cô sợ hãi đến ngồi bật dậy trên giường, mồ hôi ướt cả mặt, chiếc áo ngủ mỏng dán chặt vào lưng khiến cô thấy lạnh run lên.
Khi bình tĩnh lại, cô đi nhanh đến phòng đứa bé, mở đèn đầu giường, nhìn thấy đứa bé đang say ngủ, cô nhè nhẹ xoa đầu, mặt, tay chân nó - đấy mới là thực tại. Minh Quân thở phào nhẹ nhõm.
Cơn ác mộng như thế làm cho cô mất ngủ.
Chỉ có chính mình mới cảm nhận được thời gian nặng nề trôi qua.
Đối với tình riêng, Minh Quân dịu dàng và mềm yếu như mặt hồ phẳng lặng, nhưng trong công việc, cô luôn đặt lợi ích công ty lên hàng đầu.
Gần đây, công ty đã quyết định tu sửa lại nhiều cửa hàng mới. Ở vai trò quản lý kinh doanh, Minh Quân có toàn quyền đứng ra hợp tác với các nhà cung ứng. Các bộ phận khác muốn nhận hàng phải báo qua cô.
Thực ra mà nói, vai trò đứng ra mua hàng của Minh Quân rất quan trọng, chỉ cần cô gật đầu một cái là hàng hoá tức khắc sẽ đổ đến, kèm theo đó là những khoản riêng tư hậu hĩnh - lợi lộc biết dường nào.
Cho nên, Minh Quân biết công việc thành bại là ở mình.
Cô biết giá trị của chính mình nên hết sức cẩn thận, hạn chế tối đa giao du riêng tư với cách nhà cung ứng, mới được cô dùng bữa cũng khó như bay lên trời vậy.
Cô chỉ hợp tác với những ai có hàng thực sự giá trị, giữ đúng lấy nguyên tắc của mình, các bạn hàng đều đã quen với tác phong ấy của cô, thậm chí họ còn truyền tụng cho nhau.
Thực ra thì mọi sự tình đều có nhân mới có quả, và lòng trung thành chính trực của Minh Quân đã được Tử Nghĩa trọng dụng.
Do các cửa hàng của tập đoàn được tân trang, nên Minh Quân rất bận bịu tuyển chọn hàng hoá trong suốt tuần lễ đó.
Có một công ty chuyên môn làm đồ trang sức cung ứng trên thị trường đã đến gặp Minh Quân, họ muốn thuê một góc trong cửa hàng để giới thiệu sản phẩm.
Đấy là ý tưởng làm ăn mới mẻ, khách hàng có thể sẽ mang những thứ vụn vặt linh tinh trong nhà như dây thắt lưng da, khuy áo, các đồng tiền nước ngoài..giao cho cô thợ, cô ta sẽ nhanh chóng làm ra một món trang sức, tiền công rất rẻ - công việc ấy sẽ làm cho cửa hàng đông khách hơn.
Minh Quân cảm thấy đề nghị ấy rât" có ý nghĩa. Vả lại, ý tưởng chế tạo đồ trang sức ấy là của một thiếu nữ trẻ - tên Tuyền Thủ Di. Tinh thần sáng tạo của cô ta khiến Minh Quân rất đắc ý.
Truyền Thủ Di độ 25, 26 tuổi, đầu tiên cô đứng bán hàng trong cửa hàng Nhật Bản, mỗi ngày quan sát các món trang sức trên tóc, trên áo của các phụ nữ mà chợt nẩy sinh ý kiến. Cô trở về nhà gom nhặt các thứ vụn vặt và mày mò biến chúng thành các món đồ xinh xắn. Cô thực sự có năng khiếu, các món trang sức tự tạo ấy đem đến công ty cho các đồng nghiệp xem, họ rất khen ngợi.
Lần thứ nhì, khi mang các trang sứ đến cửa hàng cho đồng nghiệp thưởng thức, gặp lúc có khách hàng, họ muốn mua lại. Điều đó càng khuyến khích Thủ Di thêm hưng phấn.
Thủ Di tập họp các bạn và vài đồng nghiệp cùng bỏ công sức nghiên cứu. Sau đó, Thủ Di xin nghỉ việc, bắt đầu thành lập cơ sở. Cô có thời gian công tác trong cửa hàng Nhật nên cũng có kinh nghiệm về nghiệp vụ bách hoá; do đó, cô tự mình đến gặp Minh Quân.
Cô nói với Minh Quân:
− Tôi là người có trách nhiệm, thích sự tiến bộ. Trước mắt, công ty chúng tôi không lớn, nhân sự ít, nhưng họ là những người có sáng ý, có óc thẩm mỹ; cho nên, tôi chỉ hy vọng thuê ba quầy trong cửa hàng bách hoá để chúng tôi trưng bày hàng buôn bán, có được không?
Minh Quân cũng là người từ dưới đi lên, cô tôn trọng những người tay trắng dựng nghiệp, đương nhiên, cô rất muốn tạo cơ hội cho Thủ Di.
Điều kiện hợp tác thật rõ ràng, mỗi tháng Thủ Di sẽ trích 30% lợi tức trả cho Kiến Hoàng mặt khác, phía đối tác còn phải ấn định giá trị kinh doanh tôí thiểu để đảm bảo tiền thuê hàng tháng. Thủ Di liền nhanh chóng đáp ứng yêu cầu đó.
Minh Quân cho sắp xếp lại cửa hàng bách hoá, nhưng chỗ cho thuê, sau đó cô báo cáo lại Vi Tử Nghĩa.
Kế hoạch được thông qua dễ dàng, Tử Nghĩa là người nhiều khinh nghiệm, ông rât" yên tâm với đề xuất của Minh Quân.
Nhưng, ba ngày sau đó, Tử Nghĩa vội vàng gọi Minh Quân đến, ông lo lắng hỏi:
− Cô đà ký hợp đồng cho thuê chưa?
− chiều nay.
Tử Nghĩa thở dài:
− Hãy ngưng thôi!
− Tại sao thế? Tuy chưa ký, nhưng đã nhận lời rồi, nay phải ăn nói sao chứ?
− Tôi hiểu - Tử Nghĩa gật đầu - Nhưng mệnh lệnh cấp trên, ba quầy hàng đó để trưng bày hàng mỹ phẩm.
− Lão Tổng, ông quên rồi sao, hàng mỹ phẩm đang bày biện rât" nhiều trong cửa hàng, ngoài ra còn cung cấp cho nhiều nơi khác nữa, ngạch kinh doanh mặt hàng đó cũng đã ổng định, sao chúng ta lại phí đi cơ hội tận dụng đất tấc vàng này!
Tử Nghĩa đằng hắng một tiếng, nói:
− Minh Quân, cô tranh biện sai đối tượng rồi.
Câu nói giản đơn - như tiếng chuông sáng sớm đánh thức cô chợt tỉnh.
Quyền lực nắm trong tay, muốn biết ai ban hành quyết định, thật dễ biết.
Minh Quân chợt tỉnh ra, cô thảng thốt kêu lên:
− Là Tả Tư Trình sao?
Tử Nghĩa không đáp, ông ta đứng lên, rút thuốc lá châm lửa đốt, đoạn rít mấy hơi dài liên tục, như thể ông đang vấp phải vấn đề nghiêm trọng.
Thực tế, thái độg của ông cũng đã bộc lộ cho Minh Quân biết sự tình như thế nào rồi.
Ngoại trừ Tư Trình ra, không còn ai có năng lực; có tư cách, có suy nghĩ cản trở kế hoạch doanh nghiệp của cô.
Taị sao thế?
Do bất đồng quan điểm sách lược thương nghiệp? Do ý kiến khác nhau? Hay còn cái gì khác?
Đấy là vấn đề khổ não của Tử Nghĩa mà Minh Quân biết chắc - ông ta khổ tâm vì chẳng biết phải nói sao.
Minh Quân đâm ra ngán ngẫm. Nếu đối phương có thành ý vì công việc, ít ra anh ta phải có cuộc họp thảo luận, trao đổi ý kiến. Đằng này, anh ta chỉ báo qua Tử Nghĩa, không cần bàn bạc, mà tùy ý hạ lệnh