Chương 5. Khoái đao rời vỏ, Tụ Lý Thanh Long!
Ngoài xe ngựa, hơn trăm tên cướp tay cầm binh khí sắc mặt hung ác bao vây xung quanh. Mười mấy thủ hạ của Sở Hưu ai nấy vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng.
Bọn họ đều là hạ nhân bình thường của Sở gia, chỉ biết một ít công phu quyền cước khó khăn lắm mới đạt tới cảnh giới Thối Thể. Những hạ nhân này đánh nhau một chọi một với những tên cướp giàu kinh nghiệm thực chiến đã rất khó khăn, nói chi tới chuyện giờ phải đối mặt với hơn trăm người.
Sở Hưu bước xuống xe ngựa, thản nhiên nói: “Chư vị hảo hán nếu chư vị muốn cướp tiền chỗ ta còn mấy ngàn lượng bạc, các vị cứ việc lấy đi. Còn lại thì các vị cũng đã thấy rồi đấy, bên ta không phải đội buôn, không có đồ gì tốt.”
Thủ lĩnh toán cướp là một gã cao to đầu tóc rối bù, tay cầm một thanh hổ đầu đoạt kim đao tạo hình dữ tợn. Thân đao rất lớn bị hắn kéo trên mặt đất, phần đầu hổ trên chuôi đao đầy vết máu. Hiển nhiên thanh đao này đã uống không ít máu tươi.
“Mấy ngàn lượng bạc đúng là không ít. Đáng tiếc tính mạng của ngươi còn đáng giá hơn mấy ngàn lượng ấy nhiều. Tiểu tử, nói đi, ngươi muốn ch.ết ra sao?”
Sở Hưu nhìn thủ lĩnh toán cướp, hết sức bình tĩnh nói: “Dẫu sao cũng là dùng tiền mua mạng. Có người dùng tiền mua mạng của ta, vậy giờ ta cũng có thể dùng tiền mua mạng mình chứ.
Ngươi đã biết thân phận của ta, giờ tránh ra, tương lai muốn bao nhiêu bạc cứ nói ra là được.”
Thủ lĩnh toán cướp vẫn kéo đao bước tới, cười ha hả nói: “Ai cũng nói con tria thứ hai của Sở gia là đồ bỏ đi, nhưng giờ ta thấy ngươi to gan phết. Đáng tiếc ngươi nói chậm mất một bước rồi. Ông đây đây tuy là giặc là cướp nhưng vẫn coi trọng chữ tín. Cho nên ngươi cứ an tâm lên đường đi!”
Sở Hưu lắc đầu thở dài nói: “Dù sao cũng là dùng tiền, nếu không mua được mạng của ta, vậy chỉ có thể mua mạng của các ngươi thôi!”
Sắc mặt tên thủ lĩnh trầm xuống, có điều không đợi hắn nói tiếp lời nào, Sở Hưu đã lao thẳng tới như chuẩn bị bắt giặc bắt vua trước.
“Đi ch.ết đi!”
Ánh mắt tên thủ lĩnh lóe lên vẻ tàn nhẫn, chém thẳng hổ đầu đoạt kim đao trong tay ra, thế đao bá đạo, tiếng xé gió ầm ầm!
Hắn là võ giả xuất thân dân dã, chỉ học được một số ngoại công thô thiển tôi luyện gân cốt, thậm chí không biết đao pháp nghiêm chỉnh.
Tuy vậy hắn có sức mạnh thiên bẩm, tay cầm binh khí nặng như hổ đầu đoạt kim đao mà vẫn múa vù vù. Đao này chém xuống cho dù có mặc áo giáp cũng bị chẻ thành hai nửa.
Cùng là cảnh giới Thối Thể, giữa các võ giả có chênh lệch rất lớn
Lý Thông mà Sở Hưu gặp ở Nguyên Bảo Trấn cũng ở cảnh giới Thối Thể. Hắn còn là chi thứ của Lý gia, tu luyện nội công của Lý gia, tuy nhiên kinh nghiệm chiến đấu lại rất ít ỏi.
Còn tên thủ lĩnh giặc cướp này không có chút nội lực nào trong người, nhưng ra tay lại cực kỳ quả quyết tàn nhẫn. Nếu đổi thành Lý Thông giao thủ cùng hắn rất có thể bị hắn cho một đao chém thành hai nửa.
Nhưng Sở Hưu không phải Lý Thông. Đối mặt với chiêu đao đầy uy lực này, Sở Hưu lại cực kỳ tỉnh táo. Sức mạnh của y không bằng tên thủ lĩnh này, nếu đối đầu với hổ đầu đoạt kim đao cực kỳ mạnh mẽ kia, e rằng y không đỡ nổi một đao.
Cho nên khi đao kia chém tới, Sở Hưu đột nhiên hành động. Chân khí Tiên Thiên Công trong cơ thể lưu chuyển, tuy chỉ có một luồng rất mỏng tác dụng không lớn, nhưng chí ít có vẫn hơn không. Tối thiểu Sở Hưu mới tu luyện vài ngày nhưng tổng lượng chân khí còn nhiều hơn Hãn Hải Tâm Pháp mà y tu luyện nhiều năm.
Sở Hưu đấm thẳng tới, nắm đấm đánh vào thân đao to dày, khiến hổ đầu đoạt kim đao hơi lệch sang, lướt sát qua bên cạnh Sở Hưu.
Ánh mắt tên thủ lĩnh thoáng hiện vẻ kinh ngạc, có vẻ hắn không ngờ tên công tử rác rưởi này lại thoát được một đao của mình.
Có điều sau đó tên thủ lĩnh giặc cướp này trực tiếp vận sức cổ tay, đổi chém thành quét ngang, vung vào giữa người Sở Hưu. Nhưng Sở Hưu lại thuận thế lăn một vòng, nhìn như chật vật,\ song vẫn tránh được đòn quét ngang vừa rồi.
Tiếp tục giao thủ, mặc dù tên thủ lĩnh đánh rất hung ác, Sở Hưu né tránh cũng cực kỳ chật vật, nhưng trên thực tế y không hề chịu thương tổn gì lớn.
Mười mấy chiêu qua đi vẫn không làm gì được đối phương, tên thủ lĩnh đã hơi nóng nảy. Không phải hắn sợ không giết được Sở Hưu mà thấy mất mặt.
Đang có rất nhiều thủ hạ chứng kiến vậy mà hắn thậm chí không làm gì được một tên công tử rác rưởi, thế chẳng phải là mình còn rác rưởi hơn cả rác rưởi?
Trong lòng hắn đã loạn, động tác tay cũng loạn theo. Hắn tấn công cực kỳ điên cuồng, bỏ qua cả phòng ngự.
Song đúng lúc này, ánh mắt Sở Hưu lại bừng sáng, sau khi né được một đao, y trực tiếp cúi thấp người, đột nhiên áp sát tên thủ lĩnh toán cướp. Một luồng sáng bạc lóe lên từ tay áo y, vạch thẳng tới cổ tên thủ lĩnh toán cướp kia.
Khoái đao rời vỏ, Tụ Lý Thanh Long!
Tên thủ lĩnh lũ cướp cũng là kẻ thân kinh bách chiến. Ngay khi chứng kiến ánh đao màu bạc, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, một cảm giác nguy hiểm tới cực hạn xộc thẳng lên đầu. Thân thể hắn cưỡng ép vặn mình, lui lại phía sau, tránh né nhát đao tất sát của Sở Hưu.
Nhưng ai ngờ đao thế của Sở Hưu lại biến đổi, uốn lượn như du long, chém thẳng xuống dưới. Một đao này chém lên vai hắn, thiếu chút nữa chặt đứt cánh tay hắn.
Tên thủ lĩnh che lấy cánh tay đầy máu lui lại phía sau, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Nếu hắn né tránh nhanh, một đao vừa rồi sợ rằng đã khiến hắn mất mạng!
Sở Hưu tay cầm đoản đao đứng yên tại chỗ, không hề có cảm giác gì. Y biết mình nhận được Tụ Lý Thanh Long chưa lâu, chưa được luyện tập đầy đủ. Nếu cho y thêm vài ngày làm quen chắc chắn tên thủ lĩnh kia đã không thoát khỏi đao vừa rồi.
Ánh mắt tên thủ lĩnh lũ cướp lộ vẻ hung ác nói: “Giết! Lên hết đi, giết sạch bọn chúng cho ta!”
Chữ ‘giết’ vừa ra khỏi miệng, một loạt tiếng hô hào đã vang lên, có điều lại không phải bên lũ cướp mà bên nhóm người khác.
Nhóm người kia chỉ có vài chục, số lượng chỉ bằng nửa lũ cướp, nhưng ai nấy xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, vừa xuất hiện đã chém gục vài người.
Thủ lĩnh của đám người vừa xuất hiện là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, sắc mặt vàng như nến. Vóc dáng hắn không thấp nhưng lại khá gầy. Tay hắn kéo theo một thanh kiếm to, cực kỳ đối lập với hình thể của hắn.
Lúc này Cao Bị không biết từ đâu chui ra đi tới bên cạnh Sở Hưu. Hắn thận trọng nói: “Công tử, tiểu nhân không tới chậm chứ?”
Sở Hưu quan sát chiến trường vừa lơ đãng đáp: “Cũng được, vừa vặn.”
Mặc dù Sở Hưu chỉ vừa nhập môn võ đạo nhưng dẫu sao y cũng là người trong thế gia võ đạo, kiến thức cao hơn đám võ giả xuất thân dân dã một chút. Chỉ từ bộ pháp kéo kiếm bước đi của gã đàn ông mặt vàng có thể nhìn ra người này tuyệt đối không như tên thủ lĩnh toán cướp, không xuất thân dân dã. Hắn là võ giả có truyền thừa võ đạo chính tông!
Thủ lĩnh lũ cướp chứng kiến cảnh tượng này, hai mắt đỏ bừng tức giận hét lớn: “Mã Khoát! Con mẹ nó, ngươi định làm gì?”
Mã Khoát nhếch môi cười lạnh nói: “Làm gì? Đương nhiên là làm thịt ngươi rồi! Liên lão tam, ngươi luôn giữ chặt cái Thương Mang Sơn này, đã mấy lần đoạt mối làm ăn của ông đây rồi. Giờ ông đây đến tiễn ngươi tới gặp Diêm Vương!”
Dứt lời thanh kiếm lớn trong tay Mã Khoát ầm ầm chém xuống. Từ giậm chân, kéo kiếm, nhấc kiếm, chém, từng động tác liên tiếp liền mạch, mọi hành động đều phát huy kình lực tới cực hạn.
Chỉ là một nhát chém thẳng bình thường, một phần lực lượng lại được hắn phát huy thành ba phần, quả thật mạnh hơn tên thủ lĩnh giặc cướp xuất thân dân dã kia nhiều.
Một kiếm này đánh xuống, bả vai tên thủ lĩnh đã bị Sở Hưu làm bị thương, hắn không thể cầm đao bằng hai tay. Thanh hổ đầu đoạt kim đao bị nhát kiếm chém bay. Tên thủ lĩnh định bỏ trốn nhưng thân pháp Mã Khoát cực kỳ linh hoạt, nhanh chóng đuổi theo. Một kiếm chém ngang bồi thêm chặt đứt người hắn.
Vẩy vẩy máu tươi trên thân kiếm, Mã Khoát quay đầu lại nhìn Sở Hưu, đột nhiên cười một tiếng. Cao Bị bên cạnh Sở Hưu bị cảnh tượng Mã Khoát chém kiếm chia người thành hai nửa dọa cho hoảng sợ, thấy nụ cười này thậm chí run lên cầm cập.
Sở Hưu lại chỉ chắp tay với Mã Khoát nói: “Đa tạ hảo hán xuất thủ tương trợ lần này!”
Mã Khoát kéo thanh kiếm lớn tới gần nói: “Tiểu tử, ngươi không sợ ta giở trò đen ăn đen à?”
Sở Hưu nhún vai nói: “Mã trại chủ chắc cũng biết thân phận ta. Trại chủ cũng đã biết điều kiện ta hứa rồi đó. Giết ta cùng lắm trại chủ chỉ lấy được vài ngàn lượng bạc, nhưng không giết ta các ngươi sẽ nhận được đủ loại khoáng thạch tinh luyện. Ít nhất cũng giúp đám thủ hạ của trại chủ đổi đống đồng nát sắt vụn trong tay đi.”
Trước đó Nguyệt Nhi cố ý bảo Sở Hưu tới Nguyên Bảo Trấn, lúc đó y đã đoán ra mọi chuyện. Vị nhị nương kia ra tay cũng thật tàn nhẫn. Cho dù y là đứa con thứ gần như không thể kế thừa vị trí gia chủ, bà ta cũng không hề lưu tình, không muốn y trở lại Sở gia.
Cho nên trước đó Sở Hưu đã bảo Cao Bị tới Thương Mang Sơn một chuyến. Nhị nương của y có thể dùng tiền thuê lũ giặc cướp tới giết y, vậy Sở Hưu cũng có thể thuê lũ cướp này bảo vệ mình. Dù sao cũng là dùng tiền mua mạng.
Chỉ có điều Sở Hưu không mang theo nhiều bạc cho nên y chỉ hứa với đám cướp sẽ cho chúng một ít khoáng thạch tinh luyện. Đây là đặc sản của Sở gia tại khu hầm mỏ, cũng là một chút quyền lực ít ỏi tới đáng thương mà Sở Hưu đang nắm giữ.
Mã Khoát hồ nghi nói: “Ngươi không lừa ta đấy chứ? Theo ta được biết Sở gia các ngươi cũng chỉ khai thác được đôi chút khoáng thạch tinh luyện mà thôi, ngươi nỡ bỏ ra cho ta?”
Làm giặc làm cướp cũng phải có trang bị, dưới tay hắn có không ít binh khí, nhưng hầu hết chỉ là đao kiếm bình thường do thợ rèn chế tạo. Còn những khoáng thạch tinh luyện tại khu mỏ Nam Sơn lại thật sự là trân phẩm, cực kỳ thích hợp để rèn đao rèn kiếm.
Lý do hắn ra tay lần này ngoại trừ vì kẻ tới giết Sở Hưu là đối thủ lâu năm của mình, còn là bởi điều kiện Sở Hưu đưa ra quả thật khiến hắn động tâm.
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Mã trại chủ, chắc ngươi cũng biết vì sao hôm nay những người này lại tới giết ta. Trong Sở gia có người muốn giết ta như vậy, việc gì ta phải tiếc thay cho Sở gia?”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp lấy một tờ giấy ra giao cho Mã Khoát: “Đây là giấy lệnh của ta, bên trên có con dấu do ta đóng. Mã trại chủ phái người cầm nó tới khu mỏ Nam Sơn. Đến đó ngươi có thể dùng giá thấp mua một ít khoáng thạch tinh luyện. Đương nhiên ngươi phải làm nhanh lên. Giờ ta vẫn còn là quản sự của khu mỏ Nam Sơn, nhưng không khéo đến lúc nào đó lại không phải nữa đâu.”
Nhận được thứ này Mã Khoát mới hài lòng gật đầu, lẩm bẩm: “Đám đại tộc các ngươi rõ lắm chuyện xúi quẩy. Có điều tiểu tử nhà ngươi cũng thật quả quyết. Sau này có chuyện tốt như vậy lại có thể tìm ta. Dẫu sao cũng là giết người, Kỳ Liên… Mã Khoát ta có rất nhiều thuộc hạ, ai ai cũng là người nhanh nhẹn giết người lưu loát.”
Nói xong câu đó, Mã Khoát trực tiếp kéo theo thanh kiếm lớn, gọi những người đang truy sát lũ cướp kia trở lại rồi nhanh chóng bỏ đi.
Sở Hưu đứng phía sau nhìn bóng lưng Mã Khoát, ánh mắt trầm tư. Kỳ Liên? Giặc cướp? Có lũ cướp nào có võ công truyền thừa?
Một lát sau, Sở Hưu đột nhiên nghĩ ra điều gì. Có vẻ y đã biết thân phận của đối phương. Tiểu tử Cao Bị này cũng thật may mắn, bảo hắn tùy tiện mời một lũ cướp tới, không ngờ kẻ hắn mời tới lại có lai lịch không nhỏ.
Đợi đám người Mã Khoát đi khuất, Sở Hưu mới đưa mắt nhìn sang phía xe ngựa, khóe miệng nở một nụ cười khiến người ta khiếp sợ.
Hết chương 5.