Chương 28. Kế hoạch
Trong phòng nghị sự Sở gia, bầu không khí trầm trọng áp lực, Sở Tông Quang nhíu mày, hắn ghét nhất là chuyện như vậy. Hắn biết tâm tư của Sở Hưu, nhưng nếu mẹ con Sở Sinh thật sự làm ra việc như vậy, hắn cũng tuyệt đối không thể tha thứ.
Sở Tông Quang nhìn sang phía mẹ con Sở Sinh nói: “Các ngươi làm vậy thật ư?”
Nhị phu nhân đứng dậy giả bộ ủy khuất nói: “Đương nhiên là không rồi, người khác không tin thiếp, chẳng lẽ lão gia ngài cũng không tin thiếp ư? Sao thiếp lại làm chuyện tổn hại lợi ích Sở gia như vậy được? Chỗ khoáng thạch đó đúng là thiếp bán, nhưng thiếp bán cho phụ thân thiếp mà.”
Sở Tông Quang cau mày nói: “Vậy rốt cuộc vì sao đống khoáng thạch đó lại chạy tới chỗ Lý gia?”
Nhị phu nhân đáp: “Võ quán Khai Sơn của phụ thân thiếp cần một lượng binh khí, toàn bộ Thông Châu Phủ chỉ có binh khí Lý gia tốt nhất, nhưng những binh khí tam chuyển trở lên của Lý gia đều trực tiếp chế tạo bên Thanh Nguyên Trấn của Yến Quốc, đó mới là trân phẩm. Lại có liên quan tới cả thiếp nữa nên cho dù Lý gia có một số binh khí trân tàng, họ cũng sẽ không bán cho phụ thân thiếp.
Cho nên phụ thân thiếp chỉ có thể nghĩ cách khác, bán chỗ khoáng thạch đó cho Lý gia, như vậy mới khiến Lý gia đồng ý giúp ông ấy rèn binh khí.
Có điều thiếp là người của Sở gia, cho dù Đinh Khai Sơn là phụ thân thiếp, thiếp cũng không làm tổn hại lợi ích của Sở gia.”
Nói xong, nhị phu nhân trực tiếp lấy ngân phiếu ra, giao năm vạn năm ngàn lượng bạc tới tay Sở Tông Quang rồi lại ra vẻ ủy khuất nói: “Năm vạn hai ngàn cân khoáng thạch, bán theo giá cao nhất trên thị trường cũng chỉ được năm vạn ba ngàn lượng, nhưng nơi này lại thêm vào ba ngàn lượng, còn nhiều hơn giá cao nhất bên ngoài rồi.
Khoáng thạch Sở gia ta mặc dù đem tới Yến Quốc sẽ bán được nhiều hơn, nhưng lượng khoáng thạch này đủ để đội buôn đi một lượt, thiếp bán cho phụ thân thiếp, thương đội bớt được thời gian, như vậy chẳng tốt sao?
Huống hồ lão gia cũng đừng quên, lúc trước khi Sở gia vừa tới Thông Châu Phủ, phụ thân thiếp cũng giúp-đỡ Sở gia không ít. Không có công lao thì cũng có tốn công tốn sức chứ?”
Nhìn nhị phu nhân bày trò nơi đó, Sở Hưu lập tức cau mày.
Xem ra nhị phu nhân không phải không có chuẩn bị, bà ta đã nghĩ rất cẩn thận.
Chỉ có điều bà ta có kiếm cớ thế nào cũng không thay đổi được sự thật chỗ khoáng thạch kia đã rơi vào tay đám người Lý gia, Sở Tông Quang chẳng lẽ lại coi như không thấy?
Nhưng kết quả lại là đám trưởng lão Sở gia khi chứng kiến chỗ ngân phiếu lại im lặng không lên tiếng, dẫu sao lần này Sở gia cũng không thua thiệt gì.
Còn Sở Tông Quang bên kia lại chỉ nhíu mày, nhị phu nhân lôi Đinh Khai Sơn ra thật sự khiến hắn khó xử.
Dù sao lúc trước Sở gia đặt chân được tại Thông Châu Phủ cũng dựa khá nhiều vào Đinh Khai Sơn.
Mặc dù về sau Sở gia cũng bồi dưỡng lại Đinh Khai Sơn rất nhiều, nhưng Sở Tông Quang không thể đánh mất thể diện đi trách mắng vị nhạc phụ của mình được.
Cho nên hắn chỉ hừ lạnh hai tiếng rồi nói: “Được rồi, chuyện này ngừng ở đây. Sở Hưu, ngươi cũng đừng nhìn chăm chăm vào chuyện này nữa.”
Sở Tông Quang nói với Sở Hưu xong lại chuyển ánh mắt sang phía nhị phu nhân, thản nhiên nói: “Cả ngươi cũng thế, đừng tưởng ta không biết ngươi có ý đồ gì.
Lý gia cùng Sở gia chúng ta dẫu sao cũng không phải người cùng đường, chuyện này coi như thôi, nếu sau này các ngươi lại có liên hệ gì với Lý gia, ta sẽ không dễ dàng tha thứ đâu!”
Sau khi nói xong, Sở Tông Quang lại giải tán đám người, bản thân cũng trực tiếp rời đi.
Hai mẹ con Sở Sinh thản nhiên rời khỏi, khi qua trước mặt Sở Hưu còn mỉm cười đắc ý với y, nhưng sắc mặt Sở Hưu vẫn lạnh băng không đổi.
Quyết định của Sở Tông Quang hôm nay khiến Sở Hưu thật muốn chửi thề.
Tư thông với địch mà cũng có thể bỏ qua, cứ như Sở gia này thật sự chẳng phải của Sở Tông Quang.
Sau khi rời khỏi đại trạch Sở gia, Sở Hưu trở về. Mã Khoát thấy Sở Hưu về bèn cười ha hả: “Sở công tử, cha ngươi phạt nặng hai mẹ con kia chưa?”
Sở Hưu lắc đầu khiến Mã Khoát sửng sốt, không dám tin nói: “Chuyện thế này mà cha ngươi cũng mặc kệ, rốt cuộc hắn nghĩ gì vậy?”
Ngay cả người thô kệch như Mã Khoát còn biết chuyện hai mẹ con Sở Sinh làm là tối kỵ.
Có thể nội đấu, đừng nói loại gia tộc nhỏ như Sở gia, những đại gia tộc đỉnh phong trên giang hồ còn nội đấu ác liệt hơn, người thừa kế mỗi đời trừ phi có năng lực vượt xa tất cả những kẻ khác, còn không đều là đời đời thấy máu.
Nhưng vấn đề là nội đấu có một điều kiện tiên quyết, đó là không được phép làm tổn hại lợi ích nhà mình.
Cách làm của hai mẹ con Sở Sinh mặc dù dùng lời ngụy biện cùng ngân phiếu chứng minh mình không làm tổn hại lợi ích Sở gia, nhưng lại tổn hại lợi ích Sở Hưu.
Lợi dụng người ngoài để lừa người mình, Sở Hưu chẳng lẽ không phải người của Sở gia?
Sở Hưu sắc mặt âm trầm nói: “Giờ ta cũng không hiểu nổi rốt cuộc vị phụ thân đại nhân kia nghĩ thế nào nữa. Có điều chuyện này tuyệt đối chưa dừng lại ở đây đâu. Cho người chuẩn bị một chút, ta muốn ra tay với tên Lý Chiêu kia!”
Mã Khoát nghi ngờ nói: “Để Hàn lão đại xuất thủ à?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không, chúng ta tự xuất thủ! Lần này không chỉ ra tay với Lý Chiêu, càng phải bức ép Lý gia, nếu không cứ theo trình tự bình thường ta tuyệt đối không thể trở thành người thừa kế gia chủ Sở gia.”
Hiện giờ Sở Hưu cũng đã nhìn ra Sở Tông Quang rất không thích bản thân, cho dù đứa con hắn yêu thích nhất là Sở Thương đã tàn phế, Sở Tông Quang vẫn không ưa bản thân mình.
Đám người trong Sở gia cũng chỉ là những kẻ ánh mắt thiển cận, chỉ biết nhìn lợi ích trước mắt.
Sở Hưu đã không còn kiên nhẫn chơi với họ nữa, y muốn dùng tốc độ nhanh nhất nhận lấy vị trí này. Như vậy hoặc lập tức xử lý lão đại Sở Khai cùng lão tam Sở Sinh, hoặc lập công lao lớn đến mức không người nào vượt qua được, chỉ có thế y mới nắm được vị trí người thừa kế.
Lý gia trước mắt chính là một cơ hội như vậy, ra tay với Lý Chiêu chỉ là bắt đầu, diệt Lý gia mới là mục tiêu chân chính của Sở Hưu!
Ngày trước Lý gia cùng Sở gia có nhiều khúc mắc như vậy, nếu Sở Hưu hoàn toàn hủy diệt Lý gia, vậy công lao này ai mà sánh được?
Mặc dù thực lực cá nhân y không thể so với Lý gia, nhưng Sở Hưu lại có lòng tin thông qua chuyện này kích động toàn bộ lực lượng Sở gia.
Mã Khoát đứng bên cạnh nhún vai, dù sao giờ bọn họ cũng nhận bạc của Sở Hưu, làm việc cho Sở Hưu, đương nhiên y nói gì mình làm nấy.
Huống hồ giờ bọn họ hợp tác với Sở Hưu cũng không tệ, nếu Sở Hưu có thể ngồi lên vị trí người thừa kế gia tộc, quyền lực trong tay cũng càng lớn, lợi ích cho bọn họ cũng càng nhiều.
“Đúng rồi, Sở công tử, ngươi có biết tuyến đường của đội buôn Lý gia không? Nếu không thám thính ra thì để ta báo với Hàn lão đại một tiếng, để bọn họ lưu ý giúp ngươi.”
Sở Hưu lắc đầu, ánh mắt lóe lên sắc lạnh: “Không cần, chuyện này ta tự có cách.”
Nói xong Sở Hưu gọi Cao Bị tới nói: “Giúp ta để ý tình huống tên Lý Kinh của Lý gia, thuật lại tin tức của hắn cho ta.”
Trước đó nếu Lý Chiêu không nhắc lại chuyện này, Sở Hưu suýt nữa cũng quên mất chuyện xảy ra ở Nguyên Bảo Trấn.
Nhưng giờ Lý Chiêu đã nhắc, Sở Hưu lại đột nhiên nghĩ ra cách.
Tại Lý gia, Lý Kinh chỉ là một nhân vật nhỏ, mặc dù hắn được Lý Chiêu tán thưởng nhưng dẫu sao cũng chỉ là một hạ nhân, thậm chí không phải là quản sự, tình huống hành tung của hắn đều không là bí mật gì.
Lúc này Lý Kinh đang ngồi uống rượu trong một quán rượu nhỏ.
Trong Lý gia, những người như Lý Kinh nếu uống rượu trong quán của bản thân Lý gia mở đương nhiên sẽ được ưu đãi. Có điều giờ hắn lại cố tình tránh những nơi này, chọn một quán rượu nhỏ do thương nhân mở, ý định tránh những hạ nhân khác của Lý gia thấy mình, coi hắn như trò cười, chế giễu hắn.
Lý Kinh là người có dã tâm, từ nhỏ đã vậy.
Mặc dù hắn là hạ nhân của Lý gia, nhưng hắn lại không cam tâm làm hạ nhân cả đời như vậy.
Rất nhiều người có chí khí như vậy, nhưng đại đa số lại chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng Lý Kinh lại không như vậy, hắn là người có can đảm bắt tay vào làm, cho nên trong Lý gia hắn rất khắc khổ, rất chăm chỉ.
Mặc dù hắn không muốn làm hạ nhân, nhưng nếu cả hạ nhân cũng không làm được, vậy làm sao trở thành người trên người?
Ôm suy nghĩ này, Lý Kinh dùng thời gian rất ngắn bộc lộ hết tài năng trong số các hạ nhân, được Lý tam công tử tán thưởng, nhưng chuyện ở Nguyên Bảo Trấn lại như cơn ác mộng, trực tiếp phá hủy mọi thứ của hắn.
Quản sự Lý gia, Lý Thông do hắn mà bị Sở Hưu làm nhục, cho nên khi trở lại Lý gia bèn giận chó đánh mèo, trút hết căm phẫn lên hắn.
Lý tam công tử cũng vì chuyện này nói hắn làm việc không đủ trầm ổn, khiển trách hắn một hồi, mặc dù chỉ là răn dạy nhưng thực tế lại mang ý rằng hắn đã bị tam công tử chán ghét. Cho nên thời gian vừa qua trong Lý gia, Lý Thông không hề lưu tình làm khó hắn, toàn bộ Lý gia không ai chịu ra mặt cho hắn.
Giờ Lý Kinh cũng không biết bản thân nên đi hận ai.
Nên hận Sở Hưu làm nhục hắn; hay hận Lý Thông chỉ biết sợ mạnh hϊế͙p͙ yếu, không dám gây sự với Sở Hưu lại chỉ trút giận lên hắn; hay hận Lý Chiêu không hề lưu tình vứt bỏ bản thân mình?
Ngay lúc Lý Kinh uống đã hơi say, một người đột nhiên đi tới bên cạnh hắn: “Lý Kinh, công tử nhà ta mời ngươi qua một chuyến, nhỏ giọng chút, đừng to tiếng.”
Nói xong, người kia trực tiếp đặt tay lên vai Lý Kinh, lực lượng đó khiến Lý Kinh lập tức minh bạch bản thân không thể phản kháng nổi.
Chuyện này khiến Lý Kinh nhanh chóng tỉnh rượu, hắn nhỏ giọng nói: “Công tử nhà ngươi rốt cuộc là ai? Ta chỉ là một tiểu nhân vật không ra hồn, hắn tìm ta làm gì?”
“Ngươi đi thì biết!”
Người kia trực tiếp ném một khối bạc vụn ra, cưỡng ép Lý Kinh rời khỏi quán rượu. Có điều cả hai không đi xa, hắn bị dẫn lên tầng hai một gian khách sạn.
Đẩy cửa phòng bước vào, trong phòng chỉ có một công tử trẻ tuổi mặc áo cẩm bào màu vàng kim, trên bàn đặt một thanh Nhạn Linh Đao, một đĩa lạc cùng một bình hoàng tửu.
Ngay khi thấy người này, ánh mắt Lý Kinh phủ đầy kinh hãi.
“Sở Hưu! Lại là ngươi!”
Phản bội
Hết chương 28.