Chương 39. Cao thủ
Từ Ngưng Huyết tới Tiên Thiên là một bình cảnh nhỏ, không có đủ tài nguyên hay thiên phú khó lòng bước qua nổi.
Thối Thể là rèn luyện nhục thân gân cốt, Ngưng Huyết là cô đọng khí huyết bản thân, còn Tiên Thiên lại là hợp nhất cả hai, khí huyết gân cốt hòa thành một thể, triệt để tẩy luyện thân thể đạt tới mức cơ thể không chứa chút tạp chất nào, cảnh giới Tiên Thiên như hài nhi.
Thối Thể cùng Ngưng Huyết chỉ có thể coi là người giang hồ bình thường, chỉ có đạt tới Tiên Thiên, mặc dù trên giang hồ vẫn không coi là cao thủ nhưng tối thiểu cũng có chút số má.
Thậm chí tại Thông Châu Phủ nho nhỏ này, một võ giả Tiên Thiên như Sở Tông Quang cũng có thể thành lập một gia tộc, có thể thấy cảnh giới này đại biểu cho điều gì.
Kẻ có thiên phú đương nhiên không cần lo tới cảnh giới này, nhưng không có thiên phú vậy chỉ có thể dựa vào ngộ tính và nghị lực bản thân liều mạng cố gắng.
Tu luyện võ đạo trong thời gian dài như vậy, Sở Hưu cũng đã nhìn ra thiên phú của mình chỉ có thể tính là bình thường, không chênh lệch lắm so với đám huynh đệ Lý gia.
Ưu thế duy nhất của y là tu luyện Tiên Thiên Công, môn công pháp này coi như cải thiện căn cơ của Sở Hưu, khiến cơ sở của y trở nên cực kỳ vững chắc, tốc độ tu luyện cũng nhanh chóng hơn nhiều so với võ giả cùng cấp.
Đương nhiên tốc độ nhanh chỉ là so với đám võ giả bình thường, nếu so với những thiên tài chân chính chắc còn chưa đủ nhìn.
Cho nên giờ Sở Hưu càng lúc càng nghi hoặc, vì sao thân thể này theo cốt truyện gốc lại có thể trở thành giáo chủ Ma Giáo họa loạn giang hồ? Rốt cuộc trong kiếp trước y nhận được cơ duyên gì mà đi được tới mức đó?
Những điều này Sở Hưu nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng chẳng buồn truy cứu nữa.
Người trong giang hồ, chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất.
Cũng như lúc trước y nói với Lý Trạch, thực lực không đủ, cho dù có tính toán ngàn vạn lần cuối cùng chỉ có thể làm lợi cho kẻ khác.
Sở Hưu đương nhiên sẽ không phạm sai lầm như vậy, giờ có Bích Ngọc Đan, y lập tức bế quan tu hành.
Phong vân biến đổi trên Thông Châu Phủ, người bình thường không cảm giác được nhưng đối với những võ giả lăn lộn trên giang hồ, hai ngày nay Thông Châu Phủ như dấy lên sóng cuộn ngập trời.
Lý gia cắm rễ tại Thông Châu Phủ trăm năm nay lại bị người ta tiêu diệt, hơn nữa còn là một mình lão nhị Sở gia ra tay, sao không khiến họ bất ngờ cho được.
Cho nên càng nhiều người vẫn cho rằng có lực lượng của Sở gia trợ giúp Sở Hưu. Thậm chí còn có kẻ nghĩ Sở Tông Quang chuẩn bị để Sở Hưu tiếp nhận vị trí gia chủ, cố ý an bài công lao cho y.
Người của Sở gia nghe được tin đồn này cũng không biết nói ra sao mới tốt, bọn họ ai cũng biết thái độ của Sở Tông Quang đối với Sở Hưu.
Chuyện ly kỳ nhất trong đó là cả Đinh Khai Sơn của võ quán Khai Sơn cũng bị giết, chuyện này khiến mọi người không cách nào hiểu được, đủ các lời đồn vang lên khắp nơi, có điều Sở gia chẳng ai để ý, dẫu sao thêm hai hôm cũng loãng hết.
Mà thực tế cũng là vậy, nửa tháng sau ngoài đường không còn ai thảo luận chuyện này nữa.
Nửa tháng sau, Sở Hưu cũng ngừng bế quan đi ra. Một bình Bích Ngọc Đan đã được y luyện hóa, hai bình khác y tạm thời không động vào.
Bế quan cũng phải tiến hành theo chất lượng, luyện hóa liền một bình Bích Ngọc Đan rồi, dẫu sao y cũng phải nghỉ ngơi một thời gian, tiêu hóa một chút mới được.
Luyện đao trong sân một hồi, khí huyết bành trướng, nhiệt lưu trong cơ thể dâng lên, Sở Hưu có thể cảm giác được chân khí trong cơ thể bản thân lớn mạnh hơn không ít.
Khác với lúc mới tu luyện, chân khí của y giờ đã khác biệt như dòng suối nhỏ so với dòng sông lớn.
Mã Khoát đẩy cửa bước vào tiểu viện, thấy Sở Hưu đang luyện đao bèn cười hắc hắc nói: “Sở công tử xuất quan rồi à? Tu vi lại tiến bộ rồi.”
Sở Hưu nhìn Mã Khoát rồi nói: “Ngươi cũng không kém, xem bộ dáng chắc sắp bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết rồi nhỉ?”
Mã Khoát tùy ý chắp tay với Sở Hưu nói: “Cũng nhờ phúc của Sở công tử. Ở chỗ này của ngươi ta được ăn ngon ngủ tốt, còn được cung ứng đan dược. Lên tới Cảnh giới Ngưng Huyết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ngẫm lại đến lúc ta về sơn trại, mấy tên tiểu tử Phùng Nhất Đao chắc chắn sẽ hối hận muốn ch.ết, vì sao lúc trước Sở công tử ngươi không tìm bọn họ.”
Sau khi Sở Hưu bước vào Cảnh giới Ngưng Huyết, Ngưng Huyết Đan không còn tác dụng gì với y. Cho nên y đem Ngưng Huyết Đan mà Sở gia phát tới cho Mã Khoát, khiến thực lực Mã Khoát cũng tiến bộ rất nhanh.
Tán gẫu với Sở Hưu hai câu, Mã Khoát lại đột nhiên nói: “Đúng rồi, Sở công tử, gần đây Thông Châu Phủ có ba cao thủ tới, đều ở trong khách sạn của Sở gia ngươi. Hơn nữa bọn họ rất kỳ lạ.”
“Ồ? Cao thủ? Cao bao nhiêu?”
“Cụ thể ra sao ta không nhìn ra, nhưng chắc chắn trên cảnh giới Tiên Thiên!” Mã Khoát trầm giọng nói.
Sở Hưu nhíu mày, nếu cảnh giới cả ba người đều trên Tiên Thiên, vậy quả thật là cao thủ.
Cảnh giới nhập môn của võ đạo là Luyện Thể Tam Cảnh, theo thứ tự là Thối Thể, Ngưng Huyết, Tiên Thiên . Ba cảnh giới này chủ yếu tôi luyện nhục thân võ giả.
Còn trên Luyện Thể Tam Cạnh lại là Ngự Khí Ngũ Trọng. Tên cũng như ý nghĩa, Ngự Khí Ngũ Trọng không chủ tu nhục thân mà là chân khí bản thân.
Ngự Khí Ngũ Trọng bao gồm: tụ hợp khí Nội Cương Ngoại Cương, tụ Tam Hoa, ngưng Ngũ Khí, Thiên Nhân Hợp Nhất.
Đệ nhất trọng Nội Cương có thể nhìn được chân khí trong kinh mạch rõ rành rành, sau đó tu luyện thành khống chế nhục thân tới cực hạn.
Đệ nhị trọng Ngoại Cương, có thể luyện hóa chân khí thành cương khí phóng ra ngoài đả thương người, ngắn thì vài tấc dài thì vài trượng, kiếm mang đao cương, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Đệ tam trọng tụ Tam Hoa, tu luyện tinh khí thần của bản thân tới đỉnh phong, đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, khả năng khống chế khí lực lại gia tăng.
Đệ tứ trọng ngưng Ngũ Khí, tu luyện ngũ khí nội phủ, hội tụ tại đan điền dưới hạ thông, xông lên thức hải trên đỉnh đầu, đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, trên dưới thông thấu, nội lực tuần hoàn sinh sôi không ngừng.
Đệ ngũ trọng Thiên Nhân Hợp Nhất, tu luyện nhục thân và chân khí tới cực hạn, đạt tới cảnh giới trong ngoài thông thấu, dùng thần làm dẫn, lấy khí làm cơ sở, tiếp dẫn lực lượng thiên đại, đây mới là Thiên Nhân Hợp Nhất.
Đạt tới Ngự Khí Ngũ Trọng mới có tư cách tự xưng cao thủ trên giang hồ. Thông Châu Phủ mặc dù là đại châu phủ tại Ngụy Quận, nhưng Thông Châu Phủ bị kẹp giữa nam bắc Thương Mang Sơn, tương đối vắng vẻ, lúc bình thường không có cao thủ nào tới đây, bởi những cao thủ căn bản không sợ đám giặc cướp kia, một mình cưỡi ngựa đi ngang qua Thương Mang Sơn, không cần qua Thông Châu Phủ.
Giờ trong Thông Châu Phủ lại đột nhiên xuất hiện ba người ngoài, rất dễ khiến người ta để ý tới.
Có điều Sở Hưu lại chẳng mấy chú ý, y chỉ tùy tiện nói: “Có lẽ là võ giả bên Đông Tề hoặc Bắc Yên đi xuyên qua Thương Mang Sơn không muốn nghỉ trong núi hoang nên mới Thông Châu Phủ này nghỉ ngơi.”
Mã Khoát lắc đầu liên tục nói: “Tuyệt đối không phải. Ta chú ý tới bọn họ, nói bọn họ kỳ lạ là vì cả ba đều ẩn giấu cảnh giới của bản thân.
Nếu không phải lúc trước ta từng theo đại đương gia Bàng Hổ, cũng coi như gặp qua không ít cường giả, chắc ta cũng chẳng phát hiện nổi bọn họ đều đạt tới cảnh giới Ngự Khí Ngũ Trọng.
Hơn nữa ba người này chắc chắn không phải người đi ngang qua. Ta đã hỏi chưởng quỹ khách sạn, bọn họ thuê phòng vài ngày, ban ngày đều tản ra nghe ngóng tin tức từ các võ giả cấp thấp tại Thông Châu Phủ. Bọn họ dò hỏi Thông Châu Phủ có võ giả họ Trương nào tới từ Tề Quốc tu luyện môt loại nội lực thiên hướng bình thường nhưng chú trọng tích lũy, khi tu luyện đại thành nội kình như biển sâu.
Đám người này cũng thật thú vị, khi trước Ngụy Quận chính là Ngụy Quốc, còn Ngụy Quốc lại thiên hướng sang Tề Quốc, trước khi diệt quốc đúng là có không ít võ giả Tề quốc tới đây. Hơn nữa họ Trương vốn là thế gia vọng tộc, người nhiều như lông trâu. Còn về nội công mô tả mơ hồ như vậy, đám võ giả cấp thấp làm sao biết được.”
Có điều khi Mã Khoát nói xong những lời này, trong lòng Sở Hưu lại chấn động, võ công ba người này miêu tả rõ ràng là Hãn Hải Tâm Pháp của Sở gia y!
Có điều nội công khác với chiêu thức, đặc biệt là Hãn Hải Tâm Pháp của Sở gia, rất bình thường không có gì lạ, càng không có đặc điểm gì đặc biệt, còn chỉ truyền thụ cho chi chính như Sở Hưu.
Cho nên nếu dò hỏi như vậy, đừng nói người bên ngoài, cho dù trong nội bộ Sở gia cũng không mấy ai biết điểm đặc biệt của nội công Sở gia, thậm chí không biết cả tên.
Sở Hưu chắc tới chín thành nội công mà đối phương miêu tả chính là Hãn Hải Tâm Pháp. Hơn nữa Sở Hưu cũng từng nghe người ta nói, trước kia Sở gia ở bên Đông Tề, hơn hai mươi năm trước mới chuyển tới Thông Châu Phủ tại Ngụy Quận.
Có điều Sở Tông Quang không phải tới một mình mà mang theo toàn bộ Sở gia. Hơn nữa Sở gia trước giờ không hề đổi họ, vẫn luôn mang họ Sở, điều này có thể thấy được từ từ đường cùng các trưởng lão Sở gia.
Những điểm trùng hợp này gộp chung vào khiến Sở Hưu suy đoán rất có thể đối phương tới đây là vì Sở gia. Thậm chí y không khỏi nghĩ theo hướng biến cố của Sở gia.
Dù sao ba võ giả Ngự Khí Ngũ Trọng đủ để tạo thành phiền toái rất lớn đối với Sở gia.
“Dẫn ta đi xem ba võ giả đó.” Sở Hưu trầm giọng nói.
Thấy ánh mắt Sở Hưu có gì đó không đúng, Mã Khoát cũng như đoán ra điều gì. Có điều hắn không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu rồi dẫn Sở Hưu về phía khách sạn.
Mã Khoát vẻ ngoài thô hào nhưng thực tế lại là trong thô kệch có tinh tế, là người tâm tư tỉ mỉ, bằng không lúc trước Sở Hưu đã không chọn Mã Khoát tới giúp mình.
Sở Hưu cùng Mã Khoát đi vào trong khách sạn, hai người tìm một vị trí trên lầu hai ngồi xuống, chờ tận đến trưa Mã Khoát mới nói khẽ với Sở Hưu: “Sở công tử, chính là ba người bên kia đường.”
Sở Hưu nhìn theo ánh mắt Mã Khoát, chỉ thấy ba võ giả mặc áo vải thô, đeo theo bao hành lý đi về phía cửa khách sạn.
Ba người này tướng mạo bình thường, không có điểm gì đặc biệt, thậm chí tu vi bản thân cũng thu liễm tới cực hạn. Nếu Mã Khoát không nhắc Sở Hưu cũng tưởng lầm tu vi bọn họ cùng lắm cũng chỉ tới Cảnh giới Ngưng Huyết.
Điểm duy nhất của ba người này khiến người ta chú ý là một người trong đó có một vết roi cực kỳ dữ tợn, kéo từ đầu lông mày đến cằm, phủ khắp má phải.
Đây là vết roi tơ vàng, mặc dù đã khỏi hẳn nhưng vẫn để lại vết sẹo dữ tợn đáng sợ.
Nếu người này là cao thủ cảnh giới Ngự Khí Ngũ Trọng, vậy ai có thể quất roi cao thủ cấp bậc này? Làm vậy có thể gọi là vũ nhục rồi.
Nhược điểm của Sở Hưu
Hết chương 39.