Chương 87. Kinh ngạc
Đối mặt với lời mời chào của vị đà chủ Thanh Long Hội này, Sở Hưu cũng không hề kháng cự, giờ y cũng chẳng có tư cách kháng cự.
Có điều nghe được đối phương là đà chủ, hai mắt Sở Hưu thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Thấy vẻ kinh ngạc của Sở Hưu, cao thủ Thanh Long Hội chỉ cái mặt nạ bằng sắt đen của mình, thản nhiên đáp: “Thanh Long Hội có ba mươi sáu phân đà Thiên Cương, ta chính là đà chủ phân Đà Thiên Tội, có gì mà ngạc nhiên?”
Sở Hưu lắc đầu, hiện giờ thì không có gì ngạc nhiên nhưng trong trí nhớ của y lại có chút tin tức liên quan tới vị đà chủ này.
Nếu tiếp đó phân đà Thiên Tội không đổi chủ, vậy vị trước mắt chính là người làm dấy lên sóng gió không nhỏ tại toàn bộ đất Bắc Yên này.
Trước mắt Sở Hưu không chạy khỏi Lâm Trung Quận nổi, không đồng ý lời mời của vị cao thủ trước mắt cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể chịu đuổi giết không ngừng không nghỉ. Nhưng giờ Sở Hưu lại đang cần thời gian tu dưỡng nghỉ ngơi, Thanh Long Hội cũng là một lựa chọn, về phần lựa chọn tốt hay xấu, giờ Sở Hưu cũng không dám chắc.
Quan trọng nhất là Sở Hưu biết vị đà chủ phân đà Thiên Tội của Thanh Long Hội này tương lai làm dấy lên sóng gió không nhỏ tại Bắc Yên. Nếu mình theo sau lưng hắn không khéo lúc đó cũng được chia một chén canh.
Sở Hưu lại đột nhiên hỏi: “Nhưng nếu ta tiết lộ bí mật của Thanh Long Hội hay thoát ly Thanh Long Hội thì sao?”
Đà chủ Thanh Long Hội hỏi ngược lại: “Cảm giác bị đuổi giết có dễ chịu không?”
Sở Hưu lắc đầu.
Đà chủ Thanh Long Hội thản nhiên nói: “Phản bội Thanh Long Hội, kết cục còn khó chịu hơn cảm giác đó gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.”
Sở Hưu cúi đầu xuống, khẽ nhíu mày. Nếu hắn thực sự phản bội Thanh Long Hội, khi đó thực lực y sẽ cao hơn hiện tại tận mười lần, thậm chí gấp trăm lần.
Sở Hưu chắp tay với đà chủ Thanh Long Hội nói: “Xin hỏi nên xưng hô với đà chủ đại nhân ra sao?”
Đà chủ Thanh Long Hội tùy ý khoát tay nói: “Trong Thanh Long Hội phần lớn mọi người không có tên, chỉ có danh hiệu. Ta là đà chủ phân đà Thiên Tội, nếu ngươi ở dưới tay ta thì cứ trực tiếp gọi ta đà chủ là được. Tương lai nếu ngươi gặp được đà chủ của phân đà khác, vậy cứ thêm tên của phân đà bọn họ vào trước đà chủ là được.”
Nhìn qua thi thể xung quanh, Thiên Tội đà chủ lắc đầu nói: “Không cần giết nữa, đi theo ta, nhưng người kia không tìm thấy ngươi đâu.”
Sở Hưu đi theo sau lưng Thiên Tội đà chủ rời đi, cảm nhận khí tức trên người đối phương, Sở Hưu dám khẳng định đối phương chắc chắn đã tụ Tam Hoa, ngưng Ngũ Khí, cuối cùng đạt tới cảnh giới đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất.
Trên Ngự Khí Ngũ Trọng là Ngưng Thần Tam Cảnh. Đến Ngưng Thần Tam Cảnh đã là cấp bậc tông sư, mà cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất chính là cường giả tối cường bên dưới tông sư, xứng danh đại cao thủ. Người như vậy lại mới chỉ là một đà chủ Thanh Long Hội, mà Thanh Long Hội có tới ba mươi sáu phân đà Thiên Cương, như vậy cấp bậc đà chủ cũng ít nhất phải ba mươi sáu người.
Đương nhiên tính thêm người của tổng bộ Thanh Long Hội, số người như vậy chắc chắn nhiều hơn con số ba mươi sáu, Sở Hưu cũng coi như hiểu sơ về thực lực Thanh Long Hội.
Mặc dù giờ Sở Hưu gia nhập Thanh Long Hội là bị ép, nhưng trên thực tế đây chưa chắc đã không phải đường ra tốt cho y.
Thực lực Thanh Long Hội mạnh mẽ như vậy, cho dù chỉ là một phân đà cũng đủ cho Sở Hưu an toàn một thời gian.
Thiên Tội đà chủ có cảnh giới thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất, khả năng cảm giác cực kỳ cường đại, nhẹ nhàng dẫn Sở Hưu vòng qua những võ giả giang hồ đuổi giết y, đi thẳng tới phía nam Lâm Trung Quận, Đại Sơn Quận. Nơi đó chính là phân đà Thiên Tội.
Lúc này đám người đại phái đang tìm kiếm Sở Hưu cũng lần lượt nghe được tin tức của y từ miệng đám võ giả trốn khỏi quán rượu, cũng biết có bốn võ giả Nội Cương cảnh đang truy kích Sở Hưu, cho nên bọn họ rất thoải mái, vì lần này chắc chắn Sở Hưu không thoát nổi.
Cho nên bọn họ không gấp gáp chạy tới mà trước tiên báo cho Nhiếp Đông Lưu rồi mới lên đường.
Đám người đi dọc theo con đường đã bị nước mưa tẩy rửa không còn vết tích gì, đi sâu vào trong rừng. Có điều vừa vào rừng không lâu, bọn họ đã thấy có màu đỏ máu chảy qua.
Ban đầu bọn họ chẳng mấy để tâm, còn tưởng rằng Sở Hưu bị người của họ đánh bị thương, thậm chí giết ch.ết. Có điều càng chạy bọn họ càng cảm thấy không đúng, sao lại nhiều máu như vậy?
Bốn người kia không phải biến thái, không phải họ đem thi thể Sở Hưu chém thành muôn mảnh đấy chứ? Nếu không sao lại nhiều máu như vậy?
Nhiếp Đông Lưu nhíu mày, hắn cảm giác có điểm không đúng, lập tức mang người chạy về phía trước. Cảnh tượng xuất hiện trước mắt bọn họ không phải thi thể Sở Hưu mà là ba thi thể cùng một đống thịt nát khiến người ta ghê tởm.
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người ngây dại, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Bốn cao thủ Nội Cương cảnh liên thủ chém giết Sở Hưu, cuối cùng lại bị Sở Hưu giết ngược?
Nhiếp Đông Lưu không ngạc nhiên như bọn họ mà sắc mặt trầm xuống, phái người dò xét thi thể. Người kia sau khi xem xét thì thầm vào tai Nhiếp Đông Lưu vài câu. Hắn trầm giọng nói: “Trong bốn người này có một bị Sở Hưu chém giết. Ba người khác tuyệt đối không phải Sở Hưu ra tay.
Một người trong đó bị kiếm khí xuyên ngực mà ch.ết, một người khác bị cương khí cường đại bóp nát, người còn lại bị cương khí sắc bén chém đầu.
Ba người tất cả đều một chiêu mất mạng, hiển nhiên người xuất thủ cao hơn họ không chỉ một cảnh giới. Đối phương có thể là tụ Tam Hoa, ngưng Ngũ Khí, thậm chí là đại cao thủ cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!”
Mọi người xung quanh hai mặt nhìn nhau, cao thủ cấp bậc này đã không phải hạng vô danh trên giang hồ rồi, tới đâu cũng có thể khai tông lập phái. Thậm chí không phải loại môn phái nhỏ bé không đáng nhắc tới kia mà là đại phái thật sự.
Căn cứ theo điều tr.a của bọn họ, Sở Hưu này xuất thân dân dã, không có quan hệ bối cảnh gì, rốt cuộc là ai giết người của bọn họ, cứu Sở Hưu này đi?
Nhiếp Đông Lưu nhíu mày, giờ hắn đã có cảm giác mọi chuyện thoát khỏi sự khống chế của mình.
Nhìn đám người trước mắt, Nhiếp Đông Lưu trầm giọng nói: “Chư vị còn phải tiếp tục truy nã hành tung của Sở Hưu, có điều cần thay đổi một chút, từ truy bắt đổi thành điều tra, tạm thời không cần động thủ.”
Mọi người xung quanh gật đầu lia lịa, xảy ra chuyện như vậy có bảo bọn họ ra tay họ cũng chẳng dám.
Ngay lúc đám đại phái bên Lâm Trung Quận đang nghi hoặc không thôi, Sở Hưu lại đi theo Thiên Tội đà chủ tới một ngọn núi hoang trong Đại Sơn Quận. Lên núi, vào một hang động chẳng hề bắt mắt, Thiên Tội đà chủ tùy ý gõ gõ vài cái lên vách tường, thực ra cái gõ này có quy luật riêng, lập tức khiến vách tường lộ ra một cánh cửa.
“Vào đi, nơi này là phân đà Thiên Tội của ta.”
Sở Hưu theo Thiên Tội đà chủ đi xuống, trong cửa có không gian khác, bên trong là một địa cung không nhỏ.
Xuống tới tầng chót địa cung, chính giữa có một diễn võ trường, chừng hơn trăm võ giả mặc y phục võ sĩ màu đen. Có điều không biết có phải vì lúc này đang trong phân đà hay không, đám người này không đội mũ rộng vành bằng sắt mà vác sau lưng, mặt nạ sắt cũng được treo bên hông.
Thấy Thiên Tội đà chủ trở về, gần trăm người kia lập tức chắp tay chào: “Tham kiến đà chủ!”
Thiên Tội đà chủ gật đầu, hỏi một lão già hơn sáu mươi tuổi gương mặt có hai nhúm râu dê rất buồn cười: “Quỷ Thủ Vương, đã giải quyết xong ba nhà Lưu gia, Tào gia, Nghiêm gia chưa?”
Quỷ Thủ Vương gật dầu: “Đã giết hết toàn bộ, không để lại một ai.”
Thiên Tội đà chủ gật nhẹ đầu, chỉ Sở Hưu bên cạnh: “Dư nghiệt ba nhà bọn chúng cũng đã bị ta giải quyết. Đây là Sở Hưu mà ta vừa mời chào vào phân đà. Giao cho ngươi dẫn đường, cho hắn nghỉ ngơi một thời gian, giảng giải chút quy củ sau đó cấp cho hắn một nhiệm vụ, để hắn xác định đẳng cấp.”
Sau khi nói xong, Thiên Tội đà chủ trực tiếp quay người rời đi.
Sau khi Thiên Tội đà chủ đi khỏi, những người còn lại chỉ quan sát Sở Hưu đôi chút rồi người thì rời khỏi, người đi chấp hành nhiệm vụ, người lại trực tiếp luyện công trên diễn võ trường hoặc trở lại phòng của mình tu luyện.
Đổi thành nơi khác, người do đà chủ tự mình mời chào ắt sẽ khiến mọi người chú ý. Nhưng trong phần đà Thiên Tội này lại rất bình thường, bởi tám phần mười số người ở đây thật ra đều do Thiên Tội đà chủ tự mình mời chào vào Thanh Long Hội.
Sở Hưu vừa mới đến, biểu hiện rất khiêm tốn, y trực tiếp chắp tay với Quỷ Thủ Vương trước mặt nói: “Xin ra mắt tiền bối.”
Tuổi tác Quỷ Thủ Vương này lớn hơn y, hơn nữa thực lực còn đạt tới Nội Cương cảnh, quan trọng là Sở Hưu cảm giác được chút áp lực từ người hắn.
Cùng là Nội Cương cảnh nhưng trong số Nội Cương cảnh mà Sở Hưu từng thấy, thực lực Quỷ Thủ Vương này là mạnh nhất.
Quỷ Thủ Vương nhìn Sở Hưu, ánh mắt lộ vẻ hứng thú: “Sở Hưu? Sở Hưu bị Tụ Nghĩa Trang truy nã hả? Chậc chậc, thật không đơn giản. Bị Tụ Nghĩa Trang truy nã, bị nhiều thế lực võ lâm Lâm Trung Quận truy sát như vậy mà vẫn sống được đến giờ. Thật không phải người thường.”
Sở Hưu lắc đầu: “Bị người ta đuổi giết có gì đáng khoe, huống hồ nếu không nhờ đà chủ đại nhân xuất thủ, có lẽ ta đã bị ép tới bước đường cùng rồi.”
Quỷ Thủ Vương khoát tay áo nói: “Không cần nhiều lời, có bản lĩnh là có bản lĩnh. Phân đà Thiên Tội ta mặc dù giờ rất thiếu người nhưng đà chủ đại nhân không mang những kẻ vớ vẩn về phân đà đâu. Nếu không làm mất thể diện của Thanh Long Hội, bên trên trách tội xuống đà chủ đại nhân cũng mất mặt.
Ngươi mới tới phân đà, tạm thời không cần nhận nhân vật, để ta giảng chút về Thanh Long Hội chúng ta. Hay nên nói là ta sẽ giảng cho ngươi quy củ cùng những điều cần chú ý của phân đà Thiên Tội chúng ta.”
Quy củ
Hết chương 87.