Chương 91. Mục Tử Y
Xuất hiện trước mắt Sở Hưu là một mỹ nhân dung mạo tuyệt mỹ nhưng lại hết sức kỳ quái.
Nữ nhân trước mắt xem ra mới khoảng hai mươi tuổi, dung mạo tuyệt mỹ, mặc bộ váy áo màu tím, mái tóc trên đầu bị làn sương trong rừng núi làm cho ướt nhẹp, kề sát bên gương mặt tái nhợt bệnh tật của nàng, khiến người ta có cảm giác cực kỳ yếu ớt, một khắc sau nàng sẽ ngã xuống.
Khiến người ta chú ý nhất là đôi mắt của nàng, mặc dù thân thể nàng có vẻ đã cực kỳ mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn bừng lên ngọn lửa hừng hực, đó là ngọn lửa thù hận tới cực hạn. Hận ý kinh người tới mức ngay Sở Hưu cũng không khỏi kinh ngạc.
“Ngươi là sát thủ do Thanh Long Hội phái tới à?”
Cô gái kia mở miệng, giọng nói khàn khàn, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ lại có vẻ rất không hợp.
Đồng thời trên gương mặt cô gái vẫn không có bất cứ biểu cảm nào, Sở Hưu thấy trong mắt cô chỉ có hận ý, hận ý vô biên vô tận!
Chậm rãi sửa sang lại tấm mặt nạ cùng mũ chùm, Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Là ta!”
Cô gái kia cười khổ một tiếng, cúi đầu lẩm bẩm: “Tiền thuê của ta còn chưa đủ rồi, Thanh Long Hội chỉ phái một võ giả Nội Cương cảnh, nhưng võ giả Nội Cương cảnh không giết được đám người Nhạc gia.”
Sở Hưu gõ gõ mũ chùm trên đầu mình, thản nhiên nói: “Có diệt được Nhạc gia hay không là vấn đề của ta, nếu ta đã nhận nhiệm vụ của ngươi đương nhiên có cách hoàn thành nó. Cho nên việc cô nương cần làm bây giờ là giao hết tư liệu của Nhạc gia cho ta.
Đương nhiên ta cũng hơi hiếu kỳ, rốt cuộc ngươi với Nhạc gia có thù hận gì? Có điều cái này ngươi không muốn nói cũng được, Thanh Long Hội không có thói quen tìm hiểu chuyện riêng của cố chủ, đây chỉ là chút hiếu kỳ của ta mà thôi.”
Cô gái kia cúi đầu thản nhiên đáp: “Cái này không tính là riêng tư gì, chỉ cần ngươi đi hỏi thăm đôi chút ở Bắc Lăng Phủ . Rất nhiều người biết chuyện của ta, kể cho ngươi cũng không sao.”
Nói xong cô gái kia kể lại chuyện của bản thân cho Sở Hưu.
Cô gái này là đại tiểu thư của Mục gia Bắc Lăng Phủ, Mục Tử Y. Hơn nữa còn là vị hôn thê của Nhạc Lư Xuyên, song phương đã đến mức chuẩn bị tiến hành lễ đính hôn.
Bắc Lăng Nhạc gia chính là bá chủ của cả Bắc Lăng Phủ, thậm chí là một trong những thực lực lớn nhất Lâm Trung Quận.
Còn thực lực của Mục gia lại kém hơn so với Nhạc gia một chút, nhưng cũng không quá nhiều, hai bên đều ở Bắc Lăng Phủ, hoặc đối địch xung đột, hoặc liên thủ, chỉ đơn giản vậy thôi.
Cho nên cuối cùng sau khi Nhạc gia và Mục gia thương lượng, hai bên quyết định thông gia, như vậy có thể tránh được những xung đột không cần thiết, giúp thực lực cả hai nhà được tăng cường.
Lúc đầu chuyên thông gia này rất bình thường trên giang hồ, Nhạc Lư Xuyên là con trai trưởng của chi chính Nhạc gia, mặc dù không bước vào Long Hổ Bảng nhưng cũng có thực lực cảnh giới Tiên Thiên, cũng coi là không tệ.
Về phần Mục Tử Y trước mắt, dung mạo tuyệt mỹ, không nói Bắc Lăng Phủ cho dù đặt ở toàn bộ Lý Thanh Phong cũng hiếm ai sánh được. Hơn nữa thiên phú của Mục Tử Y cũng không tệ, giờ cũng đã đạt tới Tiên Thiên, hai người xứng đôi vừa lứa.
Có điều vấn đề lại là, cách đây không lâu Nhạc Lư Xuyên tới đất Yến Nam du lịch.
Sở Hưu cũng từng gặp Nhạc Lư Xuyên, tiểu tử này mặc dù hơi kém cỏi nhưng tướng mạo lại cực kỳ tuấn tú, có bảo hắn chỉ được cái mặt cũng là đánh giá thấp dung mạo hắn.
Khi du lịch tại Yến Nam, không ngờ Nhạc Lư Xuyên lại câu dẫn được con gái của ‘Thần Cơ Bách Biến’ Yến Hoài Nam, chưởng môn Thần Vũ Môn, một trong Thất Tông Bát Phái.
Một bên là con gái chưởng môn Thần Vũ Môn trong Thất Tông Bát Phái, một bên là con gái gia tộc nhỏ Mục gia ở Bắc Lăng Phủ, nên chọn ai, vậy còn phải nghĩ sao?
Lúc đầu nếu Nhạc gia chỉ muốn bám càng Thần Vũ Môn, trực tiếp từ hôn với Mục gia là được, cùng lắm là thanh danh không được tốt mà thôi.
Nhưng nào ngờ Nhạc gia cũng là kẻ tâm địa độc ác, vì bảo tồn danh tiếng bản thân, lại ham sản nghiệp Mục gia, không ngờ lại cố tình gán tội cho Mục gia, nhân lúc Mục gia chưa kịp phản ứng, trực tiếp ra tay diệt môn!
Khóe mắt Mục Tử Y lóe lên ý hận nhưng gương mặt lại không chút biểu cảm, thậm chí giọng điệu đều không hề thay đổi.
“Nhạc Lư Xuyên muốn bám chân Thần Vũ Môn, ta không trách hắn. Hắn muốn từ hôn thì từ hôn, ta với hắn vốn chẳng có tình cảm gì. Nhạc gia thế lớn, sau đó Mục gia ta cũng đâu dám nói gì. Nhưng vì sao cuối cùng Nhạc gia lại muốn tiêu diệt Mục gia ta?
Ta vĩnh viễn cũng không quên được ngày hôm đó. Nhạc gia mượn cớ bàn bạc chuyện đính hôn bước vào Mục gia ta, trực tiếp ra tay đánh lén, chỉ trong giây lát trong Mục gia máu đã chảy thành sông!
Nếu không nhờ Hứa bá quản gia của Mục gia ta liều ch.ết dẫn ta bỏ trốn, chắc ta cũng đã ch.ết ở đó.
Đương nhiên giờ ta cũng chẳng khác gì đã ch.ết. Vài hôm trước Hứa bá đã trọng thương không chữa nổi, ra đi rồi. Trước khi ch.ết ông ấy kể cho ta mấy chỗ để tài sản bảo vật của Mục gia, đề phòng có chuyện bất ngờ.
Hứa bá bảo ta rời khỏi Lâm Trung Quận, rời khỏi Bắc Yên, tới nơi khác sống.”
Nói đến đây, trong mắt Mục Tử Y đã đỏ rực như máu: “Nhưng không nhìn thấy người của Nhạc gia ch.ết sạch, ta không cam tâm!”
Sở Hưu nghe vậy nhíu mày, Nhạc gia này hành xử cũng thật điên cuồng, trước còn đang thương lượng chuyện thông gia, chớp mắt sau đã ra tay diệt cả nhà người ta.
Đương nhiên theo Sở Hưu, hành động này của Nhạc gia thật ngu ngốc, cho dù làm vậy kiếm được nhiều lợi ích nhất, nhưng cuối cùng thứ mất đi lại là thanh danh của chính bọn chúng.
Đừng nghĩ giang hồ ai cũng ngu ngốc, chuyện ở Mục gia rốt cuộc ra sao, ai sáng suốt vừa nhìn là hiểu.
Tướng ăn này của Nhạc gia thật quá khó coi, chân trước vừa cấu kết với Thần Vũ Môn, chân sau đã lập tức diệt môn gia tộc chuẩn bị thông gia với mình, chuyện này nói thì dễ chứ rất khó nghe.
Chuyện khác không nói, tối thiểu các thế lực trong Bắc Lăng Phủ chắc chắn sẽ không còn hảo cảm gì với Nhạc gia, khi hợp tác với Nhạc gia sẽ càng cẩn thận.
Đương nhiên có thể bản thân Nhạc gia không quan tâm tới chuyện này, theo bọn chúng thấy bản thân đã đu được lên bắp đùi Thần Vũ Môn, giờ diệt cả Mục gia, nhận được sản nghiệp của Mục gia, thực lực tăng tiến, việc gì phải để ý tới cái nhìn của những kẻ khác?
Sở Hưu gõ gõ mũ chùm trên đầu nói: “ch.ết sạch cả nhà? Yên tâm, ngươi sẽ thấy. Hơn nữa giết người tru tâm, lần này Nhạc gia sẽ thấy có một số việc còn kinh khủng hơn cả cái ch.ết.
Đúng rồi, đưa tư liệu Nhạc gia cho ta. Nếu ngươi đã hận Nhạc gia như vậy, ta tin ngươi cũng có tư liệu tỉ mỉ của Nhạc gia rồi.”
Mục Tử Y giao tin tức về Nhạc gia cho Sở Hưu, quả thật rất tỉ mỉ, tỉ mỉ tới mức khiến người ta rùng mình. Ngay cả tin tức và tính cách của một số đệ tử chi thứ Nhạc gia cũng xuất hiện trong đó, hơn nữa bên trong còn có tài liệu cặn kẽ về thực lực của Nhạc gia tại Bắc Lăng Phủ cùng quan hệ của họ với các nhà khác vân vân.
Sau khi lão bộc duy nhất bảo vệ mình ch.ết đi, có trời mới biết Mục Tử Y rốt cuộc làm cách nào thu thập được thông tin tỉ mỉ như vậy.
Có điều với Sở Hưu mà nói, tài liệu này giúp ích rất lớn cho y, khiến kế hoạch của y càng thêm ổn định thỏa đáng.
Sở Hưu đứng dậy ra khỏi miếu hoang, không quay đầu lại thản nhiên nói: “Thời gian tới ngươi không cần ở lại đây, cứ giấu mình xung quanh Bắc Lăng Phủ là được. Trong vòng một tháng ta cam đoan ngươi sẽ nghe được tin tức ngươi muốn.”
Nhìn thân ảnh Sở Hưu biến mất, Mục Tử Y ngẩng đầu, hận ý trong mắt tạm thời biến mất, lộ ra chút mịt mờ.
Nàng biết thực lực Nhạc gia, kết quả giờ một võ giả Nội Cương cảnh lại nói với nàng chỉ dùng một tháng sẽ diệt sạch Nhạc gia, chuyện này thật sự có thể ư?
Có điều trước mắt sát thủ Thanh Long Hội này đã là hy vọng duy nhất của nàng. Nàng đã tìm hết tất cả tài sản Mục gia đặt bên ngoài, nhưng tối đa cũng chỉ mời được sát thủ cấp bốn của Thanh Long Hội.
Có điều lúc này Mục Tử Y cũng đã quyết định, nếu người của Thanh Long Hội không diệt được Nhạc gia, nàng sẽ đích thân xuất thủ, cho dù không cách nào giết sạch Nhạc gia, nàng cũng phải giết Nhạc Lư Xuyên, phải đồng uy vu tận với hắn!
Bắc Lăng Phủ nằm bên rìa Lâm Trung Quận, không thuộc khu vực trung tâm. Hơn nữa Bắc Lăng Phủ tên là Bắc Lăng Phủ là do nơi này vốn là một tòa lăng mộ trên núi. Có điều mặt phía nam núi non quá dốc, không thể xây dựng công trình kiến trúc gì, cho nên mọi người dựng một châu phủ ở phía bắc, tên là Bắc Lăng Phủ.
Do được xây dựng trên núi nên thật ra đường đi lối lại của Bắc Lăng Phủ cũng không được thuận tiện, chỉ có một con đường núi ở phía bắc, phía nam là cách núi cheo leo. Hơn nữa xung quanh con đường núi này rừng cây rậm rạp, không khá hơn đường tắt ở Thương Mang Sơn Ngụy Quận bao nhiêu?
Theo lý mà nói với vị trí như vậy Bắc Lăng Phủ chỉ là một tiểu châu phủ bình thường mà thôi, không hề thịnh vượng gì. Nhưng trên thực tế Bắc Lăng Phủ lại cực kỳ phồn hoa, số lượng võ giả còn nhiều hơn châu phủ bình thường, cũng mạnh hơn châu phủ bình thường.
Nguyên nhân là sao, thật ra rất đơn giản, Bắc Lăng Phủ mặc dù là tòa thành trên núi đi lại không tiện, nhưng nơi này phong thủy không tệ, thiên địa nguyên khí nồng đậm, cực kỳ thích hợp cho võ giả tu hành, thậm chí không kém hơn một số núi non nổi danh.
Nhạc gia có thực lực như hiện tại cũng nhờ vị trí tốt, khiến cho đời sau mạnh hơn đời trước. Từ một tiểu gia tộc chỉ có võ giả Tiên Thiên phát triển thành đại tộc danh chấn Lâm Trung Quận.
Mà lúc này, đêm xuống, Sở Hưu mặc một bộ áo đen như dung nhập vào trong màn đêm, lẻn vào trong Bắc Lăng Phủ.
Dấu tay máu
Hết chương 91.