Chương 38: Anh đã tỉnh thật rồi
"Liêu tổng... A..."
Người phụ nữ xinh đẹp quỳ sấp trêи giường chịu đựng sự cuồng dã của người đàn ông phía sau.
Liêu Thần Duệ thô bạo đâm vào cơ thể cô ta, ánh mắt lạnh lẽo không chút lửa tình. Hắn điên cuồng đi tìm kɧօáϊ cảm tình ɖu͙ƈ trước đây, càng lúc lại càng tăng lực.
Lauren trước đây là thư ký của Liêu Thần Duệ, cũng đã từng làʍ ȶìиɦ nhân trêи giường của hắn một, hai lần nhưng mà lâu rồi hắn không hề gặp cô ta. Vậy mà hôm nay nửa đêm Lauren bị hắn gọi đến khách sạn.
Nhưng hôm nay người đàn ông cực kỳ mạnh bạo, hắn còn chẳng làm dạo đầu. Dù là đụng chạm hay hôn hít đều không có. Cứ như vậy bắt cô ta quỳ lên giường để hắn làm.
Sự ngang tàng của hắn làm cô ta sợ. Kɧօáϊ cảm đã bắt đầu chuyển dần sang đau đớn. Lần đầu tiên Lauren sợ hãi đến mức phải cầu xin.
"Ah... Đau quá... Liêu tổng... Chậm lại..."
Nhưng người đàn ông giống như cầm thú xem cô ta như một món đồ để phát tiết.
Sự thô rát bên dưới cùng với sự va chạm thô bạo khiến Lauren không thể chịu đựng được. Liêu Thần Duệ tăng tốc điên cuồng ra vào bên trong cô ta.
Người phụ nữ hét lên một tiếng rất lớn.
Người đàn ông cuối cùng cũng chịu rút ra khỏi người cô ta nhưng cô ta lại phát hiện người đàn ông chưa đạt đến cao trào. Laurent âm thầm kinh ngạc.
Hắn chưa lên đỉnh được sao?
Liêu Thần Duệ gỡ bao cao su trống rỗng ra khỏi phân thân đã sớm mềm nhũng của mình. Hắn lạnh lùng vứt vào thùng rác.
Bộ dạng làʍ ȶìиɦ của hắn ngày hôm nay khiến Lauren thật kinh sợ. Bên dưới của cô ta đau đớn đến cùng cực.
Người đàn ông liếc nhìn cô ta ngồi rúc trêи giường, gằn giọng nói.
"Cút ra ngoài."
Lauren biết mình đêm nay không thể thoả mãn hắn lại sợ hãi dáng vẻ của Liêu Thần Duệ, ngay lập tức nhặt quần áo lên rời khỏi phòng ngủ của khách sạn. Để lại người đàn ông trong căn phòng u ám.
Người đàn ông khoả thân ngồi trêи giường, ánh mắt thật điên cuồng. Hắn không biết rốt cuộc mình đang bị cái gì nữa. Chỉ cảm thấy mình gần như sắp thành phế nhân rồi.
Trong lồng ngực hắn có một dòng nước sôi sùng sục muốn làm bỏng rát hết trái tim người đàn ông. Hình ảnh Niên Vân Ni cùng Viên Triều khiêu vũ cứ hiện lên trong đầu khiến hắn chỉ muốn bóp nát tất cả.
****************
Sau khi dư luận đã tạm thời bị áp chế thì bỗng dưng không biết từ đâu ra trêи mạng nổi lên tin đồn những tình tiết trong cuốn tự truyện là do nhà văn Violet cố tình viết sai lệch để trả thù Liêu Thần Duệ vì anh ta không đáp lại tình cảm của mình. Nghe mọi người truyền tai nhau rằng tin này là từ chính quản lý cũ của Violet nói ra.
Và thế là làn sóng dư luận quay sang chỉ trích nhà văn Violet là kẻ bỉ ổi. Họ cho rằng nếu đã từng là quản lý của Violet chắc chắn sẽ không nói sai. Mọi người bắt đầu kêu gọi tẩy chay loại nhà văn như cô và cả sách của cô.
Niên Vân Ni đang ngồi uống trà trong vườn thì nghe thấy Leo báo cáo tin tức này cho mình. Ngay lập tức cô mở máy tính bảng ra kiểm tr.a sự việc.
Chuyện này là thế nào đây?
Niên Vân Ni liền nói với Leo.
"Anh ngay lập tức điều tr.a cho tôi tài khoản gốc tung tin đồn này ra. Còn có điều tr.a xem Tô An có dính líu gì đến chuyện này không?"
"Vâng thưa chủ nhân."
Leo vâng lệnh sau đó rời đi.
Ngón tay người phụ nữ gõ nhanh trêи thành ghế. Chuyện này xảy ra sẽ ảnh hưởng đến Lục Ninh Thuần. Mà cô đã hứa với em ấy sẽ không làm tổn hại danh tiếng của Violet. Vậy mà giờ lại xảy ra chuyện này.
Niên Vân Ni đương nhiên không bị ảnh hưởng gì cả nhưng chuyện này có thể phá hủy sự nghiệp của Lục Ninh Thuần, cô cảm thấy vô cùng có lỗi. Cho nên Vân Ni không thể để yên chuyện này được.
Liệu có phải Liêu Thần Duệ nhúng tay vào chuyện này hay không? Nếu có, cô sẽ không tha cho hắn đâu.
Rồi Vân Ni cầm điện thoại của mình lên, gọi điện cho Lục Ninh Thuần. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
"Chị, em nghe đây."
Lục Ninh Thuần vốn đang ngồi trong phòng bệnh của Liêu Minh Hiên thì nhận được cuộc gọi của cô. Ngay lập tức đi ra ngoài bắt điện thoại.
"Em đã xem tin tức trêи mạng chưa?"
Cô lo lắng hỏi.
"Dạ rồi, em vừa đọc được."
Lục Ninh Thuần nhẹ giọng nói. Hiện tại, ngày nào cô cũng chỉ lo lắng cho Minh Hiên nên cũng không có tâm trạng để ý những tin tức như vậy.
"Xin lỗi em, lần này là lỗi của chị. Theo quy tắc trong hợp đồng chị đã vi phạm rồi nên chị sẽ bồi thường cho em."
Giọng người phụ nữ mạnh mẽ vang lên.
"Không cần phải như vậy đâu chị. Em không sao đâu. Số tiền mà chị cho em trước đây đủ để em sống cả đời rồi. Đây là chuyện không lường trước được, cũng không phải hoàn toàn lỗi của chị đâu. "
Lục Ninh Thuần muốn từ chối. Niên Vân Ni đã luôn đối tốt với cô, trả nợ cho em trai cô, còn cho cô một số tiền khổng lồ nữa.
Với lại khả năng viết lách của Ninh Thuần đã không còn như trước.
"Dù thế nào đi nữa chị vẫn sẽ chuyển khoản bồi thường cho em. Còn chuyện tin đồn đó cứ giao cho chị, chị sẽ giải quyết kẻ đã tung tin."
Niên Vân Ni nói thêm vài câu liền gác máy.
Ninh Thuần thở dài bỏ điện thoại vào trong túi quay trở lại phòng bệnh. Cô lại ngồi xuống bên cạnh Liêu Minh Hiên, cầm sách lên đọc cho anh nghe. Trước đây anh đã nói với cô, anh thích nhất là đọc tiểu thuyết của cô.
Bây giờ anh không thể tự mình đọc thì Ninh Thuần cô sẽ đọc cho anh nghe mỗi ngày.
Sau khi đọc sách xong, Ninh Thuần gấp quyển sách lại cất vào trong túi xách. Cô nắm lấy tay Minh Hiên đang đặt trêи bụng, khẽ nói.
"Em về đây, ngày mai em sẽ lại đến thăm anh. Anh phải đợi em đó nhé."
Ninh Thuần mỉm cười nhìn gương mặt anh đang ngủ say rồi xoay người. Nhưng khi tay cô vừa định buông ra thì mấy ngón tay của người đàn ông đột nhiên cử động như muốn giữ tay cô lại.
Lục Ninh Thuần sững sờ quay đầu nhìn kỹ lại thì thấy tay của Liêu Minh Hiên đang cử động. Cô kinh ngạc gấp gáp nhào đến gần anh.
"Minh Hiên, anh nghe em nói chứ? Anh mau tỉnh lại đi. Mau mở mắt ra nhìn em đi"
Giống như nghe thấy lời cô, đôi mắt người đàn ông từ từ mở ra. Con ngươi khẽ chuyển động rồi chạm vào gương mặt người con gái thanh tú. Trêи khoé mắt cô chậm rãi rơi xuống một giọt lệ.
Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Thật sự đã tỉnh rồi.
**************
- Văn phòng tổng giám đốc -
Liêu Thần Duệ ngồi trêи bàn làm việc rơi vào trầm mặc. Trêи tay hắn là một tờ tài liệu ghi rõ thông tin lý lịch của Niên Vân Ni. Niên Vân Ni tốt nghiệp trường đại học Kỹ Thuật Quốc Gia Bauman ở Mát-xcơ-va. Đây là trường đại học khó nhằn nhất nước Nga, họ rất ít khi nhận sinh viên ngoại quốc, vài ngành học còn cấm sinh viên ngoại quốc vì liên quan đến vấn đề an ninh quốc gia. Vậy mà Niên Vân Ni chính là một trong những sinh viên ngoại quốc xuất sắc nhất trong lịch sử của ngôi trường này.
Ngay từ khi là một sinh viên cô đã tham gia chế tạo rất nhiều vũ khí tối tân và đại giải nhất ở các cuộc thi vũ khí trong trường. Sau khi cô tốt nghiệp, chính phủ Nga từng ngỏ ý muốn giữ cô lại làm việc cho họ. Nhưng Niên Vân Ni đã khéo léo từ chối, trở về nước làm việc cho tập đoàn gia đình mình. Làm kỹ sư vũ khí được hơn một năm thì cô đột nhiên bỏ việc, không biết là vì nguyên nhân gì.
Bất thình lình, tiếng gõ cửa vang lên. Trương Luân tiến vào phòng làm việc, gấp gáp đi tới trước mặt hắn.
"Liêu tổng..."
"Có chuyện gì?"
Nhìn bộ dạng khẩn trương của anh ta, Liêu Thần Duệ có chút cảm thấy kỳ lạ.
Trương Luân ngay lập tức mở miệng.
"Liêu tổng, nhị thiếu gia đã tỉnh rồi."
Người đàn ông trong tích tắc đứng bật dậy, kϊƈɦ động mở lớn đôi mắt. Sau đó lớn tiếng nói.
"Chuẩn bị xe."