Chương 80: Chưa bao giờ nghĩ đến hắn
"À mà hồi nãy anh tới nói chuyện với ai vậy, trông có vẻ là một mỹ nhân nha."
Ben khẽ dò hỏi, lúc nãy hắn ta đã nhìn thấy một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp trong bữa tiệc, vốn cũng có ý định lại gần bắt chuyện.
Jake nhả ra một làn khói trắng, có chút cảnh cáo nhìn hắn ta.
"Đừng có mà dại dột tới gần. Người phụ nữ đó không phải loại người mà cậu có thể tùy tiện làm quen đâu."
Người bên cạnh ngạc nhiên, tò mò hỏi.
"Sao anh lại nói vậy?"
"Cô ấy là Niên Vân Ni, là con gái út của chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế, là thành viên của gia tộc họ Niên lừng lẫy đấy."
Jake khẽ nói.
Ben ngay lập tức thảng thốt. Không nghĩ đến mỹ nhân xinh đẹp kia lại có gia thế khủng khiếp như vậy.
"Nhưng mà Niên tiểu thư đó đúng là xinh đẹp hút hồn thật, cơ thể cũng rất quyến rũ."
Jake đột nhiên cười một tiếng phóng đãng. Lại nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp lúc nãy, thật muốn lên giường với cô ta một lần.
Những gì hai tên đàn ông đó nói cùng nhau đều bị cô và người bên cạnh nghe thấy hết sạch. Đáy mắt Liêu Thần Duệ bỗng dưng trở nên u ám dị thường.
Cơ thể to lớn như bức tường thép đột ngột đè ép mạnh cô vào trong tường.
"Uh..."
Đôi môi mỏng hung hăng chà đạp cánh môi ánh đào. Cô kinh ngạc cảm nhận được sự thay đổi của hắn, động tác liên tục chèn ép chiếm lấy hơi thở của cô không chút buông lỏng.
Liêu Thần Duệ không vui. Nếu có thể hắn chỉ muốn ra ngoài đó móc mắt của tên đàn ông kia ra.
Hắn thô bạo đẩy lưỡi mình vào trong khuôn miệng nhỏ, quấn quýt lấy chiếc lưỡi thơm tho rồi ma sát gắt gao. Nụ hôn quá mức cuồng nhiệt của hắn khiến cô không nhịn được rên rỉ khe khẽ trong họng.
Vân Ni bị hắn hôn đến mức không thể thở nổi. Cố gắng chống đỡ sự hung hãn của hắn.
Liêu Thần Duệ siết cô vào trong người mình, cúi đầu cắn ʍút̼ mãnh liệt đến mức đầu lưỡi tê dại.
Niên Vân Ni vừa nghe thấy hai người đàn ông ngoài kia rời khỏi. Cô cuối cùng cũng không thể chịu thêm được nữa, tức giận cắn phập một cái.
Người đàn ông ngay lập tức buông lỏng môi cô ra, đôi lông mày anh tuấn nhíu chặt thành một đường.
Liêu Thần Duệ có thể cảm nhận được mùi vị của máu tanh đang lan ra trong khoang miệng mình. Hơi thở hắn vẫn còn nặng nề nhuốm đầy lửa tình.
Niên Vân Ni cuối cùng cũng có thể hô hấp bình thường, lúc nãy cô tưởng chừng như mình sắp tắt thở đến nơi rồi.
Người đàn ông đưa ngón tay cái lên quệt đi vết máu trên môi mình. Âm thầm cười giễu, con mèo nhỏ này cắn người thật là quá mạnh đi.
Hắn vẫn chằm chằm mãnh liệt nhìn cô. Đột nhiên lao đến lần nữa, tấn công cô điên cuồng.
"Um... Không..." Cơ thể cao lớn một lần nữa giam lấy người phụ nữ.
Cô trợn tròn mắt kinh ngạc. Sao hắn có thể điên cuồng như thế?
Liêu Thần Duệ lại hà hϊế͙p͙ cánh môi mềm, nhào nặn nó trong miệng mình. Trút toàn bộ giận dữ vào nụ hôn dành cho cô. Hắn giống như một kẻ đói khát, tham lam hút lấy nguồn nước mật ngọt từ cô.
Niên Vân Ni cảm thấy bản thân không thể chống đỡ nổi nữa liền đùng đùng nổi giận xô mạnh người đàn ông ra.
"Anh rốt cuộc là muốn cái gì hả Liêu Thần Duệ?"
Cô phẫn nộ nhìn tên đàn ông phóng túng không biết điểm dừng trước mặt.
Vì cái gì cứ phải bám lấy cô chứ? Cô một chút cũng không muốn nghĩ về hắn. Một chút cũng không muốn trái tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Liêu Thần Duệ lại đưa tay lên chùi đi chút son đỏ của cô còn dính ngay môi dưới của hắn, chất giọng trầm khàn vang lên.
"Em hiểu rõ tâm lý người khác như vậy, chắc hẳn phải biết rõ tôi đang muốn cái gì chứ."
Đáy lòng người phụ nữ dâng lên một loại cảm xúc đầy biến động. Vân Ni cố gắng giữ chặt trái tim mình nơi lồng ngực trái. Đôi mắt trở nên lãnh đạm, chậm chạp trả lời.
"Thứ mà anh muốn tôi không thể cho anh."
"Tại sao?"
Người đàn ông khẩn trương bước lên một bước, nặng nề hỏi.
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của người đàn ông.
"Vì anh là người mà Đắc Vi đã đem lòng yêu."
Con ngươi đen láy thâm thúy khẽ chuyển động ẩn nhẫn sự tức giận. Trong phút chốc, người đàn ông nắm lấy hai vai cô truy hỏi.
"Chẳng lẽ chuyện Vivian yêu tôi là lỗi của tôi sao chứ?"
Niên Vân Ni hít một hơi sâu nhìn sang một hướng khác, lảng tránh ánh mắt của hắn.
"Không phải lỗi của anh. Nhưng tôi không muốn làm tổn thương chị mình."
Bàn tay người đàn ông siết chặt lấy vai cô, hung hăng nhìn người phụ nữ trước mắt.
"Em lúc nào cũng Đắc Vi, Đắc Vi. Tôi biết cô ấy là chị em. Nhưng có bao giờ, em đã từng nghĩ đến tôi chưa? Dù chỉ là một chút."
Hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu mỗi khi cái tên Đắc Vi được thốt ra từ miệng cô. Cô suốt ngày chỉ nghĩ đến chị gái mình. Dùng Đắc Vi để lấy lý do tránh né hắn.
Cô bị ánh mắt nóng như lửa đốt của Liêu Thần Duệ dồn ép đến chân tường. Niên Vân Ni vẫn cố gắng bình tĩnh đối diện với hắn, lãnh đạm gỡ tay người đàn ông trên người mình xuống.
"Tôi, chưa bao giờ nghĩ đến anh hết."
Niên Vân Ni lạnh lùng khẳng định.
Người đàn ông buông lỏng tay mình xuống, đuôi mắt sắc bén chứa đầy hàn khí. Hắn không nói gì cả, chỉ âm trầm nhìn cô.
Niên Vân Ni thấy người đối diện không chút phản ứng, cô xoay người rời đi thoát khỏi sự giam lỏng của hắn. Bỏ lại bóng lưng cao lớn đứng dưới ánh trăng toát ra vẻ thê lương, tịch mịch.
***************
Cuốn tiểu thuyết của Lục Ninh Thuần cuối cùng cũng đã hoàn thành xong. Cô ngay lập tức gửi mail cho biên tập viên bên nhà xuất bản xem qua. Cô rất mong rằng cuốn sách lần này của mình sẽ được đánh giá tích cực bởi vì cô đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào nó.
Lục Ninh Thuần ngồi trên ghế ngửa đầu, xoa xoa cần cổ nhức mỏi của mình. Bống nhiên có hai cánh tay rắn chắc ôm lấy cô từ phía sau. Mùi hương của gỗ tuyết tùng bất chợt chiếm lấy không gian của cô.
Lục Ninh Thuần nghiêng mặt nhìn người đàn ông phía sau, có hơi đỏ mặt hỏi.
"Sao thế anh?"
Liêu Minh Hiên mỉm cười dịu dàng hôn lên má bánh bao của cô rồi nói nhỏ bên tai người con gái.
"Bữa tối anh nấu xong rồi."
"Ừm."
Trái tim của cô có chút rung động, bên má bị anh hôn cũng đã nóng lên.
Ninh Thuần bây giờ đã chính thức trở thành bạn gái của anh. Mối quan hệ của hai người cũng được nâng lên một mức cao hơn, gần gũi hơn, lãng mạn hơn.
Cô hiện tại cũng chưa thể tin được rằng mình và Minh Hiên đang hẹn hò.
Người đàn ông dẫn Ninh Thuần đến chỗ bàn ăn, lịch thiệp kéo ghế cho cô. Trước mặt Ninh Thuần là cả một bàn thức ăn nóng hổi thơm lừng.
Không biết từ lúc nào Liêu Minh Hiên đã trở thành đầu bếp của cô luôn rồi. Dù công việc rất bề bộn nhưng gần như tối nào anh cũng đến đây nấu cho cô ăn. Mà Minh Hiên có vẻ cũng rất thích việc này.
Cô cũng biết nấu ăn nhưng lại tự thấy bản thân chỉ có nướng bánh là giỏi còn nấu mấy món ăn bình thường cô lại không bằng Minh Hiên.
"Ngon không?"
Người đàn ông kế bên gắp thức ăn cho cô, cưng chiều hỏi.
"Ngon lắm."
Ninh Thuần gật đầu, thưởng thức món ăn trong miệng mình.
Liêu Minh Hiên nở nụ cười hài lòng sau đó lên tiếng hỏi cô.
"Ngày mai cuối tuần em có định làm gì không?"
"Ngày mai sao ạ?"
Cô ngẩng mắt nhìn anh, nhẹ giọng đáp.
"Chắc là em chỉ ở nhà đọc sách thôi."
"Vậy ngày mai đi với anh nhé."
Anh mỉm cười đề nghị.
Ninh Thuần hơi ngạc nhiên, hiếu kỳ hỏi.
"Đi đâu vậy anh?"
"Đi hẹn hò."
Liêu Minh Hiên đưa tay vén tóc cho cô, nói ra ba chữ.
Đôi mắt to tròn của Ninh Thuần bất chợt mở lớn. Sau đó nhu thuần đáp.
"Vâng."
Đây là lần đầu tiên cô đi hẹn hò đấy.
"Nhưng mà chúng ta hẹn hò ở đâu?"
Cô lại tò mò hỏi thêm.
Liêu Minh Hiên cong môi, kề sát lại gần gương mặt cô, thấp giọng nói.
"Ở nhà anh."
Anh biết cô không thích ra ngoài những nơi đông đúc. Anh cũng không thích có nhiều người dòm ngó cô nên hẹn hò tại nhà là hợp lý nhất. Hơn nữa ở nhà của Minh Hiên còn có rạp chiếu phim mini và cả hồ bơi, tha hồ chơi cả ngày.
Cô ngay tức thì kinh ngạc. Là căn biệt thự hôm trước cô bị nhốt sao?
Người đàn ông nhận ra chút e dè của cô, liền nâng mặt người con gái lên.
"Sao vậy? Anh sẽ không như lần trước nữa đâu."
Chỉ cần Ninh Thuần thuộc về anh, anh sẽ không lặp lại những hành động kia.
Nghe vậy, vẻ lo lắng trong mắt cô mới tan đi. Ninh Thuần cảm thấy mình nên có lòng tin với anh một chút. Dù gì anh cũng đã trao lòng tin của mình cho cô thì đáng lẽ cô cũng nên tin tưởng Liêu Minh Hiên.
Một mối quan hệ chỉ có thể bền chặt khi có sự tin tưởng của cả hai bên.
Ninh Thuần chạm vào tay người đàn ông đang ôm lấy mặt mình, mỉm cười dịu dàng.
"Em biết rồi. Quyết định vậy đi, mai chúng ta sẽ hẹn hò ở nhà anh."
"À mai em sẽ làm bánh ngọt cho anh nhé."
Bình thường toàn là Minh Hiên nấu cho cô ăn nên ngày mai cô muốn làm gì đó cho anh.
Anh nghe thấy lời đề nghị của cô thì ngay lập tuy mong chờ vui vẻ đáp.
"Được, anh cũng đang muốn ăn bánh em làm lắm đấy."
Hai người ăn tối xong thì Ninh Thuần giành rửa chén. Vốn dĩ Minh Hiên muốn rửa cho cô nhưng anh đã vất vả nấu ăn sao cô có thể để anh rửa nữa chứ.