Chương 82: Cha của đứa bé

Mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra giữa cô và Jasper nhưng Thẩm Tử Vi vẫn đồng ý để hai người nói chuyện riêng. Jasper đưa cô vào văn phòng làm việc phía sau quán rượu của mình để tiện nói chuyện.
Niên Vân Ni ngồi đối diện anh ta trên ghế sofa khẩn trương hỏi.
"Anh nói anh là bạn của Vivian sao?"


Jasper ngay lập tức gật đầu.
"Nhưng sao tôi chưa từng gặp anh bao giờ?"
Cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Người đàn ông hơi cụp mắt, giọng nói cũng hơi thấp đi.
"Thật ra, chúng tôi cũng không hẳn là bạn bè thân thiết. Tôi gặp Vivian ở Mỹ, vào khoảng thời gian một tháng trước khi cô ấy mất."


Vừa nghe anh ta nói, cô đã ngạc nhiên hỏi.
"Vậy hai người gặp nhau thế nào?"


"Chín năm trước, lúc đó tôi đang làm pha chế cho một quán bar ở New York. Vivian là khách quen của quán bar đó. Gần như tối nào cô ấy cũng đến đó để uống rượu, Vivian thường ngồi bên cạnh quầy bar và nói chuyện với tôi. Khoảng thời gian đó trông cô ấy rất buồn bã, chỉ biết uống rượu đến khi bất tỉnh mới thôi. Tôi thường phải gọi cô ấy dậy để đóng cửa quán. Tôi đã không hề biết đến chuyện cô ấy muốn tự sát. Nếu không tôi đã đến gặp cô ấy sớm hơn."


Gương mặt Jasper hiện lên vẻ ưu thương, anh nhớ về mảnh ký ức ngắn ngủi xa xăm.
"Vậy sao bây giờ anh lại biết chuyện chị tôi tự sát?"
Năm đó chuyện Đắc Vi tự sát được gia đình cô dùng rất nhiều tiền và quan hệ để ém nhẹm đi. Người bên ngoài không thể nào biết được.


Jasper ngước mắt nhìn cô, trầm tư một lúc mới nói.
"Khoảng hơn một tháng trước có một người đàn ông đến tìm tôi. Anh ta đã nói chuyện Vivian tự sát cho tôi biết."
"Người đó là ai?"
Niên Vân Ni cau mày, khẩn trương hỏi. "Anh ta nói mình tên là Victor."
Vừa nghe thấy cái tên cô đã rất bất ngờ.


available on google playdownload on app store


Là Liêu Thần Duệ ư?
Sao hắn lại đến tìm anh ta chứ?
"Đột nhiên có một ngày Victor đến tìm tôi và hỏi tôi có quen Vivian không, sau đó còn hỏi tôi vài câu khá kỳ lạ."
Jasper nhớ đến người đàn ông cao lớn xuất hiện trước mặt mình khi đó.
"Anh ta đã hỏi anh câu gì?"
Cô nhanh miệng hỏi.


"Anh ta đã hỏi tôi có từng phát sinh quan hệ với Vivian chưa?"
Jasper nhớ lại.
Niên Vân Ni ngay tức thì sửng sốt.
"Vậy anh đã trả lời thế nào?"
Người đàn ông nhìn lên cô thẳng thắn đáp.
"Có."
"Tôi đã từng lên giường cùng Vivian."


Câu trả lời của anh ta làm đôi lông mày của Niên Vân Ni nhấc lên rất cao. Mất một lúc sau cô mới lại hỏi tiếp.
"Chuyện đó phát sinh thế nào?"


"Khoảng một tuần sau khi quen biết nhau, tối hôm ấy Vivian cũng đến uống rượu như mọi ngày, còn khóc lóc kể với tôi rằng mình đã bị bạn trai bỏ. Cô ấy uống rất nhiều đến mức bất tỉnh. Lúc chuẩn bị tan làm, tôi gọi hoài nhưng cô ấy không dậy nên đành đưa cô ấy về nhà mình. Sau khi về nhà tôi, Vivian đã tỉnh rượu nhưng sau đó chúng tôi..."


Giọng nói của anh ta tự dưng nhỏ dần.
Jasper chỉ kể đến đây nhưng cô đã hiểu chuyện gì phát sinh tiếp theo.
Nhưng mà nếu hai người đã lên giường thời điểm đó thì chẳng phải trùng khớp thời gian mang thai của Đắc Vi sao?


Đột nhiên nét mặt của Jasper trở nên khổ sở, ngữ giọng càng ngày càng nặng nề hơn.
"Tôi đã không biết rằng Vivian đã mang thai. Nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ không để cô ấy tự sát..."
Lời nói của Jasper làm cho cô cảm thấy kinh ngạc. Liêu Thần Duệ cũng đã nói cho anh ta biết chuyện này ư?


Trong lòng cô đột nhiên có chút rối bời. Chẳng lẽ hắn thực sự không phải cha của đứa bé trong bụng chị cô sao?
Theo như lời của Jasper đã nói, Đắc Vi đã đến quán rượu đó vào thời điểm một tháng trước khi mất.


Đắc Vi không phải là một người thích say xỉn. Nếu không phải có chuyện buồn chị ấy chắc chắn sẽ không tìm đến rượu. Có nghĩa là khoảng thời gian đó, Liêu Thần Duệ đã chia tay chị cô.


Niên Vân Ni rời khỏi quán rượu trong tâm trí nặng nề, phức tạp. Bầu trời đêm bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa, sấm chớp đùng đùng.


Trong làn mưa mịt mờ, hình ảnh người đàn ông hiện lên trước mặt cô. Niên Vân Ni nhớ đến gương mặt của Liêu Thần Duệ khi đó. Khi cô nói rằng mình chưa từng nghĩ đến hắn. Ánh mắt của người đàn ông khi đó cô độc lạnh lẽo, giống như một con thú đang bị thương.


Niên Vân Ni đã muốn mình tàn nhẫn hơn, triệt để cắt đứt với hắn. Hai người đối diện nhau chỉ có thể làm tổn thương nhau thôi.
Cô đã nghĩ sai sao?
***************


Dạo gần đây, xung quanh thành phố A xuất hiện những cuộc hỗn chiến của các băng đảng xã hội đen giành giật địa bàn trong thành phố vào ban đêm khiến cho cảnh sát phải đau đầu nhức óc. Một tổ chức Phiêu Ma ở phía Nam thành phố đang dần lớn mạnh, chiếm đoạt lấy người và địa bàn của các băng đảng khác. Chỉ trong vòng hai tuần Phiêu Ma đã chiếm lĩnh hơn nửa thành phố.


Người đàn ông ngồi trên ghế sofa bên cạnh cửa sổ dáng người cao lớn, gương mặt anh tuấn góc cạnh nghiêng sang một bên để lộ góc nghiêng hoàn hảo cương nghị. Hắn ngậm lấy điếu thuốc, rít vào trong một ngụm khói.


"Các băng đảng còn lại đang cố gấp rút mua súng của bên Vu Nhuệ Thiên để đối phó với chúng ta. Anh định thế nào tiếp theo đây?"
La Đồng Vĩ ngồi gần đó khẽ lên tiếng hỏi.


Ở đất nước này dân thường bị cấm sử dụng súng đạn và vũ khí. Các băng đảng xã hội đen ở đây muốn mua súng đều phải tìm những nguồn chợ đen phi pháp để mua. Nếu mua cũng chỉ mua được các loại súng ngắn thường. Các loại vũ khí cao cấp của Thịnh Thế hay của Papillon chỉ có thể mua được các mặt hàng loại cũ nhưng giá lại rất cao.


Bên Vu Nhuệ Thiên lại vừa xây dựng một nhà máy sản xuất vũ khí bí mật, sao chép lại những loại súng trên thị trường để đem bán cho những băng đảng xã hội đen nhỏ, với giá thành rẻ hơn rất nhiều so với hàng thật mà chất lượng lại không thua kém bao nhiêu.


Làn khói trắng mờ ảo bao vây lấy cơ thể cao lớn người đàn ông, Liêu Thần Duệ vẩy tàn thuốc xuống gạc tàn, chậm rãi mở miệng.
"Cứ để bọn chúng thoải mái đi. Tôi sẽ cung cấp cho bọn cậu một lượng lớn đồ chơi mới."


Hắn không tin trong một thời gian ngắn như vậy, Vu Nhuệ Thiên có thể chế tạo ra một loại súng chất lượng.
"Đồ chơi mới sao?"
La Đồng Vĩ ngạc nhiên hỏi.
Người đàn ông chỉ nhếch khoé môi, không đáp.


Hắn đã sớm chuẩn bị từ trước. Dù chưa có được vũ khí của Papillon nhưng ở lần phiên chợ đen vừa rồi, hắn cũng đã mua một số lượng súng đạn tương đối nhiều từ các hãng súng khác. Tuy rằng so với Papillon công nghệ không thể sánh bằng nhưng chúng vẫn là những loại súng tối tân nhất. Bản thân hắn cũng có trữ một số ít súng đạn cao cấp của Papillon.


Liêu Thần Duệ lại hút thuốc, tao nhã phun ra một luồng khói nhạt nhòa. Đôi mắt âm trầm như mặt biển sâu không thấy đáy. La Đồng Vĩ quan sát bộ dạng của hắn, đột nhiên tò mò hỏi một câu.
"Sao dạo này anh hút thuốc nhiều vậy?"


Trước đây La Đồng Vĩ rất hiếm khi thấy hắn động đến thuốc lá. Nhưng dạo gần đây y để ý thấy hắn hút thuốc liên tục.
"Tôi hút để tập trung hơn trong công việc mà thôi."


Thời gian gần đây tâm trí Liêu Thần Duệ như đã trôi lạc về phương trời nào đó. Hắn cần đến thuốc lá để bản thân có thể tỉnh táo và tập trung vào công việc hơn.
La Đồng Vĩ không nghĩ đến một người như Liêu Thần Duệ lại cần đến thuốc lá để giúp bản thân tập trung hơn.


Y cảm thấy hắn gần đây có chút gì đó thay đổi, không giống như trước kia. Tuy rằng bề ngoài vẫn lạnh lùng cao ngạo như trước nhưng tính cách Liêu Thần Duệ dường như đã trở nên lãnh đạm hơn. Bao quanh hắn luôn là một bầu không khí tĩnh lặng, cách biệt với tất cả mọi người xung quanh.


Nhưng y cũng không biết hắn có chuyện gì. Lòng dạ Liêu Thần Duệ thâm sâu như vậy, y có muốn đoán cũng không đoán được gì.






Truyện liên quan