Chương 92: Tôi có thể giúp cô
Sau khi dùng bữa trưa cùng Niên Vân Ni xong, Thần Duệ lái xe đưa cô đến biệt thự của Hàn gia. Lúc nhìn thấy hai người bước vào cửa nhà, Hàn Vệ Quân đã vội vàng bước ra chào hỏi.
"Liêu tổng, sao cậu lại đến đây?"
Đây là lần đầu tiên Liêu Thần Duệ bước chân đến nhà của ông ta. Hơn nữa còn đi cùng một người phụ nữ lạ mặt. Hàn Vệ Quân không nhịn được nhìn qua cô.
"Tôi nghe nói Hàn tiểu thư đã trở về rồi?"
Người đàn ông rất nhanh vào thẳng vấn đề, hỏi người đối diện.
Hàn Vệ Quân nghe hắn hỏi đến con gái, vẻ mặt bất chợt có chút trở nên ảo não đáp.
"Đúng vậy, con gái tôi đã về nhà rồi nhưng từ đêm qua đến giờ, nó cứ nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai. Dù vợ tôi có gặng hỏi cách mấy nó cũng không chịu hé răng nửa lời về chuyện mình đã đi đâu."
Khuya đêm qua, Hàn Nhiễm đột ngột lái xe trở về nhà. Cả ông và vợ đều rất kinh ngạc và mừng rỡ vì con gái mình cuối cùng cũng trở về. Ông cứ tưởng rằng con gái mình đã bị bắt cóc rồi. Nhưng khi ông nhìn thấy Hàn Nhiễm...
Liêu Thần Duệ nghe vậy, cảm thấy hiếu kỳ hỏi.
"Hàn tiểu thư không có vấn đề gì chứ?"
Hàn Vệ Quân liên tục lắc đầu, trong đôi mắt già nua hiện lên vẻ lo lắng.
"Đêm qua khi nhìn thấy Hàn Nhiễm bước vào nhà tôi và vợ đã rất lo lắng. Mặt mũi con bé phờ phạc, trên miệng còn xuất hiện vết bầm. Giống như có ai đó đã đánh con bé. Tôi đã hỏi Hàn Nhiễm nhưng nó chỉ nói mình bị ngã rồi bỏ lên lầu. Tôi có cảm giác không phải như vậy."
Hắn ngay lập tức nhíu mày, trầm tư vài giây lại lãnh đạm mở miệng.
"Tôi có thể lên thăm Hàn tiểu thư một chút được chứ?"
"Vâng, tất nhiên rồi. Để tôi đưa Liêu tổng lên."
Ông ta mừng thầm trong bụng. Nghĩ rằng Liêu Thần Duệ đang rất để tâm đến con gái mình, còn lo lắng cho con bé.
"Không cần, tôi muốn nói chuyện riêng với Hàn tiểu thư một chút được chứ?"
Liêu Thần Duệ lạnh lùng từ chối.
"À vâng, vậy để tôi nói với quản gia chỉ phòng của Hàn Nhiễm cho Liêu tổng."
Hàn Vệ Quân nhanh chóng đáp.
Nhưng rồi đột nhiên Hàn Vệ Quân nhìn thấy hắn nắm lấy tay của người phụ nữ bên cạnh, đưa cô ta đi theo cùng mình lên lầu, ông ta đã âm thầm cảm thấy vô cùng sửng sốt. Ông ta tự hỏi người phụ nữ đó là ai mà Liêu Thần Duệ lại mang đến tận đây.
Liêu Thần Duệ cùng với cô theo chân quản gia lên phòng của Hàn Nhiễm. Đợi sau khi người quản gia lui đi, Liêu Thần Duệ mới bước tới gõ cửa phòng hai tiếng. Bên trong liền vọng ra tiếng cáu gắt của Hàn Nhiễm.
"Con đã nói đừng làm phiền con rồi kia mà, con muốn nghỉ ngơi."
Niên Vân Ni ở phía sau cảm thấy tâm trạng của người bên trong không được tốt liền nói với hắn.
"Anh vào trước đi. Em sẽ đợi ở bên ngoài."
"Được rồi."
Liêu Thần Duệ nghe cô nói vậy cũng không ý kiến gì. Đưa tay gõ cửa thêm hai tiếng nữa, thấp giọng nói.
"Là tôi đây." Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Người bên trong nghe thấy giọng nói quen thuộc của Liêu Thần Duệ, không nhịn được kinh ngạc. Thần Duệ nghe thấy bên trong đột nhiên trở nên im lặng. Vài giây sau, cánh cửa phòng bất ngờ mở ra.
Hàn Nhiễm xuất hiện phía sau cánh cửa, sững sờ nhìn hắn. Cô ta không nghĩ rằng hắn đến tận đây gặp mình. Đã rất lâu rồi cô ta không được gặp hắn. Trong ánh mắt trực chờ cảm xúc uất nghẹn muốn tuôn trào.
"Thần Duệ, sao anh... lại ở đây?"
Liêu Thần Duệ nhìn thấy trên gương mặt cô ta có vài vết bầm tím đúng y như những gì cha cô ta nói.
Hàn Nhiễm vội vàng che vết bầm trên mặt mình lại xoay người đi vào trong phòng. Cô ta đã không hề để ý thấy rằng Niên Vân Ni đang có mặt ở gần đó.
Liêu Thần Duệ cũng bước vào phòng theo sau Hàn Nhiễm. Hắn nhìn bóng lưng trốn tránh của cô ta, nhướng mày hỏi.
"Tôi nghe giám đốc Hàn nói cô đã mất tích mấy hôm nay. Cô đã đi đâu?"
Đôi tay Hàn Nhiễm ôm lấy cơ thể mệt mỏi của mình, nặng nề mở miệng.
"Em đi đâu thì có liên quan gì đến anh chứ?"
Không khó để nghe ra sự giận dỗi trong giọng nói của cô ta. Hàn Nhiễm cảm thấy rất ủy khuất, rất đau khổ khi nhớ lại thái độ lạnh lùng bạc bẽo của Liêu Thần Duệ ngày hôm đó.
Liêu Thần Duệ không để tâm đến thái độ giận dỗi của cô ta, chỉ hờ hững hỏi tiếp một câu.
"Có phải những ngày qua cô đã ở nhà của Vu Nhuệ Thiên?"
Hàn Nhiễm ngay lập tức thì xoay đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng chớp mắt nhìn hắn.
"Sao... sao anh lại biết?"
Hàn Nhiễm thực sự đã bị giam giữ tại nhà Vu Nhuệ Thiên cả tuần nay.
Từ lúc hắn ta có được clip nóng kia ở trong tay, Hàn Nhiễm bắt buộc phải trở thành nô lệ phục vụ ȶìиɦ ɖu͙ƈ của hắn ta. Vu Nhuệ Thiên đã làm đủ mọi trò biến thái trên cơ thể cô ta, từ đánh đập đến rẩy tàn thuốc lên người Hàn Nhiễm.
"Vết thương đó là của hắn ta gây ra?"
Liêu Thần Duệ khẽ nhìn vết thương trên miệng cô ta, lại nhìn xuống vết cắn nơi cần cổ.
Có vẻ như Vu Nhuệ Thiên đã giở những trò thú tính của mình trên giường với Hàn Nhiễm trong thời gian qua.
Hàn Nhiễm uất hận nhìn người đàn ông trước mắt mình.
"Còn không phải là vì anh sao? Tất cả là tại anh mà em mới bị Vu Nhuệ Thiên trả thù như thế này..."
Cô ta đau khổ muốn khóc nấc lên. Từ trước tết, thái độ của Vu Nhuệ Thiên đã vô cùng kỳ lạ, hắn ta càng ngày càng hung bạo hơn giống như muốn trút bỏ toàn bộ sự phẫn nộ lên người Hàn Nhiễm. Cả tuần vừa qua hắn ta liên tục hành hạ cô ta đủ kiểu trong căn biệt thự của mình. Mà Hàn Nhiễm vì clip nóng đáng xấu hổ kia phải cắn răng chịu đựng tên cầm thú đó.
Tuy rằng Liêu Thần Duệ không cảm thấy chút thương xót nào với cô ta nhưng hắn cũng không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến tính mạng Hàn Nhiễm. Dạo gần đây Vu Nhuệ Thiên liên tiếp bị hắn tấn công trong giới xã hội đen khiến cho việc làm ăn của Vu Nhuệ Thiên trở nên khó khăn hơn. Chắc hẳn hắn ta đang rất ghi hận Liêu Thần Duệ cho nên mới dùng Hàn Nhiễm làm chỗ trút giận.
Liêu Thần Duệ lãnh đạm nhìn cô ta, định mở miệng nhưng Hàn Nhiễm ở trước mắt đã thảng thốt nhìn ra bên ngoài.
"Cô... Cô ta sao lại ở đây?"
Niên Vân Ni bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng ngủ của cô ta khiến Hàn Nhiễm kinh ngạc, vẻ mặt không giấu nổi sự khó chịu.
Niên Vân Ni chậm rãi bước vào trong, đứng bên cạnh người đàn ông. Liêu Thần Duệ cũng có chút ngạc nhiên khi cô lại đi vào đây nhưng ánh mắt vẫn rất dịu dàng dán chặt lên gương mặt người con gái.
"Ni Ni..."
Hàn Nhiễm nhìn qua Thần Duệ bắt gặp ánh mắt đó của hắn. Sâu thẳm trong tâm can vừa kinh ngạc vừa cảm thấy đau đớn. Cô ta chưa từng nhìn thấy hắn dùng ánh mắt dịu dàng như thế để nhìn ai bao giờ.
Là Niên Vân Ni đi cùng hắn tới đây ư?
"Có thể để em nói chuyện riêng với Hàn Nhiễm một chút được không?"
Niên Vân Ni nhẹ giọng nói với người đàn ông.
Liêu Thần Duệ khẽ nhướng mày nhìn cô, tò mò không biết cô định làm gì.
Nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì Hàn Nhiễm đã hung hăng mở miệng.
"Tôi không muốn nói chuyện cùng với cô. Cô ngay lập tức rời khỏi phòng tôi ngay!"
Cô ta không muốn để Niên Vân Ni nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này của mình.
Liêu Thần Duệ nhìn vẻ kích động của Hàn Nhiễm đắn đo không muốn để cô ở lại vì hắn không muốn cô phiền lòng những chuyện lặt vặt này.
Nhưng Niên Vân Ni khẽ nắm lấy cánh tay hắn, điềm tĩnh nói.
"Không sao đâu, cứ để em. Em có thể nói chuyện với cô ấy."
Liêu Thần Duệ nắm lấy bàn tay cô, thấp giọng mở miệng.
"Được rồi, vậy anh sẽ ở ngoài đợi em."
Người đàn ông luyến tiếc buông tay cô ra xoay người rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Hàn Nhiễm ở bên cạnh hắn đã bao năm cũng chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ thâm tình của Liêu Thần Duệ. Trong mắt hắn chỉ toàn là hình bóng của Niên Vân Ni.
Cô ta căm tức nhìn người phụ nữ đối diện.
"Cô muốn nói cái gì hả?"
So với vẻ kích động của Hàn Nhiễm, cô vẫn rất bình tĩnh nói cho cô ta biết.
"Tôi biết chuyện Vu Nhuệ Thiên đang dùng clip nóng tập thể kia để đe doạ cô."
Hàn Nhiễm kinh ngạc trước lời nói của cô. Trong lòng có chút căng thẳng.
"Là Thần Duệ nói cho cô biết?"
"Tôi biết từ chỗ của anh ấy một phần, phần còn lại tôi có thể tự đoán ra."
Niên Vân Ni nhanh chóng đáp.
Hàn Nhiễm siết chặt lòng bàn tay mình lại, có thể nhìn ra sự xấu hổ được che giấu phía sau ánh mắt giận dữ của cô ta với cô.
"Rồi sao? Cô định làm gì?"
Niên Vân Ni khoanh tay trước ngực, bình thản nhìn cô ta nói.
"Tôi có thể giúp cô thoát khỏi cơn ác mộng này."
Hàn Nhiễm nghe thấy lời cô nói không nhịn được chớp mắt liên tục. Một vài giây sau liền cảm thấy thật nực cười.
"Cô ư? Cô mà giúp được tôi?"
Cô nghiêng đầu, giọng nói vang lên vô cùng chắc chắn.
"Đúng vậy. Tôi có thể giúp cô tìm và xoá sạch chiếc clip gốc đó."
Cô ta ngay lập tức ngờ vực, vẻ mặt không có chút tin tưởng nào nhìn cô.
"Sao cô có thể xoá được chứ? Tôi còn chẳng thể động vào máy tính của Vu Nhuệ Thiên."
Thời gian qua ở bên cạnh Vu Nhuệ Thiên, không phải cô ta chưa từng muốn tìm chiếc clip gốc đó để xoá nó đi nhưng toàn bộ máy tính và điện thoại của hắn ta đều cài mật khẩu. Hơn nữa Vu Nhuệ Thiên đã từng nói cho cô ta biết hắn ta đã sao chép và lưu một bản trên một trang web lưu trữ trực tuyến. Có đằng trời Hàn Nhiễm cũng không thể tìm ra và xoá hết.
Nhưng bộ dạng của Niên Vân Ni lại vô cùng tự tin đáp lại cô ta.
"Chuyện này cô không cần biết. Nếu tôi thực sự có thể xoá sạch clip gốc giúp Hàn tiểu thư, vậy thì cô tính thế nào?"
Nghe thấy lời nói chắc nịch của cô, Hàn Nhiễm không nhịn được nhíu chặt lông mày.
"Cô muốn cái gì?"
Niên Vân Ni tiến lên một bước, bất chợt cong miệng đáp.
"Tôi không muốn bất cứ thứ gì từ cô hết. Xem như là lần này tôi có lòng muốn giúp cô."
Hàn Nhiễm ngạc nhiên. Cô ta không tin là cô lại không có mục đích gì.
Niên Vân Ni đương nhiên là có mục đích để làm như vậy. Cô không muốn Liêu Thần Duệ phải suy nghĩ về chuyện của Hàn Nhiễm và cảm thấy có lỗi với cô ta. Chi bằng cô giúp hắn giải quyết nhanh gọn lẹ.
Hàn Nhiễm đột nhiên cười lạnh.
"Cô cho rằng tôi sẽ thèm nhận sự giúp đỡ của cô sao?"
Sự kiêu ngạo của Hàn Nhiễm không cho phép cô ta nhận lấy sự ban ơn của Niên Vân Ni. Hơn nữa cô ta cũng không tin Vân Ni giúp được mình, cho rằng cô đang ra vẻ gạt người.
Niên Vân Ni cũng không có vẻ gì là tức giận, nhún vai nói.
"Sao vậy? Cô xấu hổ khi nhận sự giúp đỡ của tôi sao? Vậy thì để tôi xuống nói cho cha cô biết rằng cô đã ở đâu mấy hôm nay."
Hàn Nhiễm ngay tức khắc kinh sợ, bước đến chộp tay cô lại.
"Không! Đừng! Không được!"
Nếu cha biết cô ta đã ở nhà Vu Nhuệ Thiên cả tuần qua, ông ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ tr.a hỏi thêm. Đến lúc đó lỡ như kéo theo nhiều chuyện bị lộ ra, cha biết được vụ clip nóng đó, ông ấy sẽ giết ch.ết cô ta mất.
Niên Vân Ni nhìn xuống bàn tay đang níu kéo cánh tay mình, lãnh đạm gỡ tay cô ta ra.
"Nếu không muốn phải sống trong nơm nớp lo sợ như vậy thì cứ nhận sự giúp đỡ của tôi là được rồi, như vậy không phải tốt hơn sao? Tại sao Hàn tiểu thư cứ phải sĩ diện rồi lại chịu thiệt thân để làm gì?"
Cô ta không muốn nhận sự giúp đỡ từ người phụ nữ đáng ghét này. Nhưng chính bản thân lại đang rơi vào vũng bùn không thể thoát ra. Cô ta thật sự không còn cách nào khác.
Cuối cùng, Hàn Nhiễm chỉ đành cúi gầm mặt, cắn răng nói.
"Vậy thì xin nhờ cô, Niên tiểu thư."