Chương 23
Cả ngày, hai má của Tiêu Thỏ cứ gọi là đỏ rực lên, lại còn thỉnh thoảng giơ tay lên chạm khẽ vào môi, bộ dáng rõ ràng là tâm hồn treo ngược cành cây.
Buổi tối, nàng về phòng ngủ, Tương Quyên Quyên liền hỏi. « Tiêu Thỏ, không phải là cậu bị hồn của Quan Công ám ảnh chứ? »
« Hả? Gì cơ? » Tiêu Thỏ đầu óc mù mịt.
Tương Quyên Quyên thò tay lấy cái gương trên đầu giường nhét vào tay nàng. « Tự cậu soi gương xem, mặt cậu nhìn đủ để đi đóng giả làm Quan Nhị gia được rồi đấy! » (1)
Tiêu Thỏ nhìn gương một chốc, quả nhiên thấy mặt mình thực là đỏ bừng, nhưng ánh mắt nàng lại không dừng ở khuôn mặt của mình, mà lại không nén được nhìn xuống đôi môi kia. Trong nháy mắt khuôn mặt lại đỏ phừng phừng lên như bị lửa thiêu đốt vậy.
Đúng lúc đó, Âu Dương Mai bước vào phòng.
Nàng vừa tiến vào, Tương Quyên Quyên đã kêu lên. « Trời đất, gần đây có mốt bắt chước cổ nhân hay sao thế hả? Một vị Quan Nhị gia đã không tính, giờ lại thêm một ngài Bao Công trong phòng nữa là sao? » (2)
« Đừng nói nữa! » Âu Dương Mai ném túi sách phịch một cái lên giường, rồi ngồi đánh bịch một cái lên đầu giường, mặt xám xịt đen xì. « Tớ vừa đánh nhau với người khác! »
Một câu của Âu Dương Mai, khiến toàn bộ sự chú ý của Tương Quyên Quyên và Hà Điềm dồn hết qua đó. Quyên nhi hỏi. « Wow! Thần thánh phương nào may mắn được nắm đấm của Cửu cô nương ngài chiếu cố tới thế hả? »
« Còn ai vào đây nữa? » Âu Dương Mai nắm chặt tay lại, ánh mắt phẫn nộ đùng đùng nhìn sang Tiêu Thỏ.
« Sao thế? » Tiêu Thỏ kinh ngạc.
« Chính là gã sư huynh Võ Thừa Vĩ của cậu! » Âu Dương Mai nghiến răng nghiến lợi. « Tốt nhất hắn đừng nên xuất hiện trước mặt tớ lần nữa, nếu còn để tớ nhìn thấy hắn, thấy một lần, tớ sẽ đập một lần! »
« Võ sư huynh sao? » Tiêu Thỏ lúc này cũng tạm quên vấn đề của bản thân mà quay sang hỏi. « Võ sư huynh làm gì cậu? »
Lại nói, quả cũng là duyên phận, gần đây huấn luyện viên đội võ thuật đi vắng, trường các nàng liền đánh tiếng tới các trường dạy võ các vùng phụ cận để tìm giáo viên tạm thời, không ngờ người được chọn lại chính là vị sư huynh đã lâu không gặp của Tiêu Thỏ, Võ Thừa Vĩ.
Võ Thừa Vĩ tới, Tiêu Thỏ dĩ nhiên vô cùng cao hứng. Thứ nhất là hồi trước khi nàng còn học võ ở võ quán của sư phụ Võ Đại Lang, Võ sư huynh vốn luôn quan tâm chiếu cố tới nàng, nàng vẫn luôn coi hắn như đại ca của mình. Thứ hai là vì gần đây nàng bận học không thể thường đi tập võ với đội được, có Võ Thừa Vĩ ở đó, nàng cũng dễ trốn hơn.
Không ngờ rằng, vị đại ca luôn ôn nhu dịu dàng với người khác Võ Thừa Vĩ lại chọc tới Âu Dương Mai, nguyên do cớ sự ẩn tình bên trong, hẳn nhất định vô cùng đặc biệt a.
Thấy hai mắt Tiêu Thỏ bỗng nhiên lóe sáng, Âu Dương Mai có chút hoảng. « Thỏ Thỏ, sao cậu lại đi học cái vẻ mặt này của Quyên nhi thế hả? » Quả nhiên gần mực thì đen gần đèn thì rạng(3), ở chung lâu ngày với Tương Quyên Quyên, người thường cũng sẽ trở nên hóng chuyện.
« Lão Cửu, cậu vừa nói gì? Tớ thì làm sao hả? » Tương Quyên Quyên đứng cạnh rất là không phục, bỗng nàng nghĩ ra điều gì, liền cười rộ lên đầy gian xảo. « Cửu cô nương, hẳn là nhà ngươi đang trốn tránh câu hỏi của chúng ta phải không? »
Lời này vừa thốt, mặt Âu Dương Mai lập tức biến sắc.
Tương Quyên Quyên quả nhiên là bậc thầy hóng hớt, nhoáng cái là phát hiện vẻ mặt kia khác thường. « Mau mau nói thật, vị Võ sư huynh kia đã làm gì cậu? »
Lúc này, không khí trong phòng đã có chuyển biến một cách rõ rệt, gương mặt đen xì như Bao Công của Âu Dương Mai thoáng chốc trở nên đỏ bừng, ngón tay còn vô ý thức đưa lên quệt quệt môi, nhìn qua dáng vẻ không khác gì một Tiêu Thỏ thứ hai cả.
« Hắn... hắn... hôn tớ... »
Tiếng nói kia vốn líu ríu nhỏ như muỗi kêu, trong nháy mắt lại như tiếng sấm bên tai Tiêu Thỏ.
Nàng không phải bị mối "gian tình" của Âu Dương Mai và Võ Thừa Vĩ khiến cho hoảng hốt, mà là nghĩ tới chính mình.
Đúng thế, chiều hôm qua ở phòng y tế, lúc Lăng Siêu hôn nàng, nàng đang hoàn toàn tỉnh táo. Nụ hôn ấy như chuồn chuồn khẽ chạm mặt nước, phớt nhẹ trên môi nàng chỉ vài giây rồi rời đi nhanh chóng, nhưng đối với Tiêu Thỏ, nó lại không khác gì một quả bom ném thẳng vào lòng nàng. Lực sát thương của nó quả là ghê gớm, cho tới giờ còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự suy nghĩ của nàng.
Lăng Siêu tại sao lại làm như thế? Hắn có phải là hôn trộm nàng hay không? Hắn hôn nàng không lẽ là vì...
« Đồ ngốc! Là vì hắn thích ngươi mà! » Tương Quyên Quyên hét to lên một tiếng khiến Tiêu Thỏ đang trầm tư suy nghĩ cũng giật mình quay lại hiện thực.
« Lão Cửu, cậu quả là đứa con gái ngốc nhất ngốc nhất ngốc nhất mà tớ từng biết! Gã Võ Thừa Vĩ kia bộ dạng đẹp trai thế kia mà? Cậu có biết nữ sinh các lớp khác bàn tán thế nào về vị võ sư mới của chúng ta hay không hả? Bọn họ nói hắn ta có công phu của Schwarzenegger(4), gương mặt của Kim Thành Vũ (5), sự chói lọi của Vương Lực Hoành (6), và có vẻ u buồn của Lương Triều Vĩ (7)! (Vũ Thừa Vĩ: Liệu ta có còn là con người không? -__-) Trường A cả đám đầu trọc bụng to, một gã đẹp trai ưa nhìn hiếm hoi là vậy chạy tới hôn cậu, cậu còn không nể nang gì mà cho người ta một đá! Cậu, cậu làm tớ quá thất vọng rồi..."
Tương Quyên Quyên đứng đó thao thao bất tuyệt, Tiêu Thỏ bên cạnh chỉ biết thất thần.
Thích sao? Lăng Siêu là thích nàng sao?
Vấn đề này không ngừng đảo qua lượn lại trong đầu nàng, hại nàng tâm thần không yên ổn.
Đầu óc rối loạn cứ thế thêm vài ngày, thẳng tới thứ sáu, trường học chuẩn bị nghỉ cuối tuần.
Bởi vì tuần trước nàng không về nhà, tuần này Tiêu Thỏ hẳn là chuẩn bị về thôi. Như thường lệ, là ba của Lăng Siêu tới đón hai đứa, do đó dĩ nhiên nàng sẽ gặp Lăng Siêu.
Vừa nghĩ đến việc gặp hắn, suy nghĩ vốn đã rối vài ngày qua của Tiêu Thỏ giờ lại càng rối loạn hơn.
Từ sau nụ hôn kia, Lăng Siêu như thể biến mất khỏi trường học, mấy ngày đều không thấy đâu, có khi nàng còn cố ý ở lại nhà ăn lâu hơn lúc ăn trưa để tìm bóng dáng của hắn, nhưng cũng chỉ phí công. Rốt cục là nàng trước giờ chưa hề chú ý giờ giấc của hắn, hay là Lăng Siêu cố tình tránh mặt nàng? Trong lòng hắn rốt cục đang nghĩ gì nhỉ...
Ở chung bao năm như vậy, mãi tới hôm nay, Tiêu Thỏ chợt phát hiện hóa ra bản thân không hề biết gì về Lăng Siêu.
« Khụ khụ... » Bỗng có người ho khẽ bên cạnh nàng.
Tiêu Thỏ vội tỉnh hồn lại, phát hiện ra cả lớp đã đi hết không còn bóng người, mà vừa rồi cái kẻ cứ xuất hiện liên tục trong tâm trí nàng kia, giờ lại đang đứng trước mặt nàng bằng xương bằng thịt.
« Nghĩ cái gì mà tới mức xuất thần thế hở? » Lăng Siêu hỏi, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn nào, như thể trước giờ vốn chưa có chuyện gì bất thường xảy ra hết.
Thấy dáng vẻ hắn thư thái như thể không có chuyện gì, không hiểu từ đâu trong lòng Tiêu Thỏ bỗng nổi lên một trận tức tối. Rõ ràng hắn mới là kẻ đi hôn trộm nàng, lại có thể tỏ ra như không thế kia, trong khi nàng là kẻ bị hại, lại mất vài ngày cơm không ngon ngủ không yên, toàn là do kẻ thâm hiểm là hắn gây ra cả! Thật không hiểu là do da mặt hắn dày hay là bản thân mình cảm thấy tội lỗi nữa?
Vừa nghĩ tới đây, toàn bộ đống cảm giác thẹn thùng vốn lẩn quẩn trong lòng Tiêu Thỏ cả ngày hôm nay đều biến sạch không còn một mảy, thậm chí còn giận dữ nói. « Không có gì! » Nói xong nàng quăng cặp sách lên vai hùng hổ chạy ra cửa.
Không hiểu tại sao nàng lại nổi giận, Lăng Siêu chỉ biết nhún vai đi theo sau.
Hai người kẻ trước người sau đi, tới cổng trường, Tiêu Thỏ bỗng có người gọi tên. Nàng nhìn về phía thanh âm phát ra, thấy Duẫn Tử Hàm đang đứng cạnh một cỗ xe hơi màu đen tuyền, giơ tay vẫy vẫy nàng.
« Không được qua đó! » Kẻ đi phía sau lạnh lùng cảnh cáo. (hí hí, ghê chưa kìa!)
Tiêu Thỏ vốn không muốn qua đó, nhưng vừa nghe Lăng Siêu nói vậy, chỉ hận không thể chạy thẳng qua đó ôm lấy Duẫn Tử Hàm khiến Lăng Siêu tức ch.ết. (ha ha, chiêu này quá độc... bé mà làm vậy đảm bảo có án mạng xảy ra!)
Tất nhiên, nàng dù có xúc động tới mấy cũng sẽ không thể ban ngày ban mặt ở cổng trường làm ra cái chuyện khiến người khác chú ý thế được, nên nàng chỉ có thể chậm rãi bước qua. Còn chưa kịp mở miệng chào hỏi Duẫn Tử Hàm, gã lại đột nhiên choàng tay ôm lấy nàng.
Tiêu Thỏ bị tình huống đột ngột này khiến cho ngây ngẩn cả người. Cũng may tan học đã lâu, cổng trường giờ đã vắng người qua lại, nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy rõ một luồng sát khí lạnh lẽo từ phía sau ập tới.
Luồng sát khí kia khiến Tiêu Thỏ bừng tỉnh, nàng vội vã đưa tay đẩy Duẫn Tử Hàm ra.
« Đừng động đậy, Tiểu Thỏ. » Duẫn Tử Hàm bỗng trầm trầm thốt, giọng gã so với bình thường có chút khác khác. « Tớ phải ra nước ngoài rồi. »
« Ý cậu là gì? » Tiêu Thỏ bật thốt lên, quên béng luôn việc mình đang bị gã ôm.
« Ừ, ông nội tớ đã giúp tớ thu xếp xong xuôi, sáng mai tớ bay rồi. Sau ngày mai, có thể cả đời này chúng ta sẽ không gặp lại... » Giọng hắn bỗng trở nên vô cùng buồn bã thương tâm. « Thỏ Thỏ, tớ thích cậu. »
Lần đầu tiên trong đời bị người khác tỏ tình, Tiêu Thỏ lập tức sững người không biết làm sao.
« Hai người ôm đủ chưa? » Một tiếng nói đầy khó chịu vang lên cắt ngang bọn họ. Lăng Siêu không biết đã tới cạnh hai người tự lúc nào. (Hí hí, ghen ghen, đáng đời chưa, ai bẩu hôn trộm!)
Duẫn Tử Hàm cười có chút chua sót, cố tình ôm chặt Tiêu Thỏ không buông, lại còn ra vẻ hờn dỗi than thở. « Tôi sắp phải đi rồi, cậu còn keo kiệt thế làm gì? » (trả thù a trả thù!)
« Hứ! » Lăng Siêu khẽ hừ một tiếng, nguẩy mặt qua một bên. (Ôi tưởng tượng mà ch.ết cả cười!)
Còn bên kia, Tiêu Thỏ vẫn đang sững sờ...
Duẫn Tử Hàm vươn tay ra vỗ vỗ vai nàng. « Thỏ Thỏ, tớ đi rồi, cậu phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé. » Một đêm thức trắng, gã dường như đã trưởng thành lên rất nhiều, đối với chuyện tình cảm cũng như đối với cuộc đời.
Thật ra chuyến đi nước ngoài này, người nhà đã sắp xếp cho gã xong xuôi từ vài tháng trước, nhưng gã vốn không cam tâm cứ thế mà buông tha cho Tiêu Thỏ. Mãi tới hôm đó trên sân bóng, nhìn theo bóng Tiêu Thỏ đỡ Lăng Siêu rời đi, gã bỗng cảm nhận được những năm qua việc gã tranh này tranh nọ với Lăng Siêu nhàm chán vô ích tới chừng nào. Nếu có thứ đồ vốn không phải của mình, dù có tranh cướp sứt đầu mẻ trán, cũng chỉ là phí công. Không bằng buông tay đúng lúc để đi theo đuổi thứ mà bản thân nên chân chính theo đuổi.
Có lẽ trong những năm qua, người gã phải cảm ơn nhiều nhất chính là Lăng Siêu. Nếu không có hắn, gã vẫn sẽ chỉ là một bông hoa trong nhà kính được che chở bảo dưỡng, không biết đến mùi vị thất bại, và do đó cũng sẽ không thể thức ngộ ra được.
Người là sẽ trưởng thành, trong vài ngày ngắn ngủi ấy, trong lòng Duẫn Tử Hàm đã xảy ra nhiều biến đổi lớn, quả thật như biến thành người khác vậy.
Lúc chuẩn bị phải đi, gã quay sang nháy mắt với Tiêu Thỏ. « Thỏ Thỏ, tuy tớ đi rồi, nhưng biết đâu ngày nào đó tớ sẽ quay lại. Mong cậu ngàn vạn lần đừng có người trong lòng nhanh quá nhé! » Nói xong gã lườm sang phía Lăng Siêu một cái, quả nhiên sắc mặt hắn so với than còn đen hơn.
Té ra đây là khoái cảm khi trả thù trong truyền thuyết, Duẫn đại thiếu gia cuối cùng cũng đã nếm được mùi vị không tệ của nó, trách sao Lăng Siêu vốn thích dùng giọng lạnh lùng đùa bỡn người khác như thế.
Tiêu Thỏ mặt hồng hồng đứng chào tạm biệt Duẫn Tử Hàm, chiếc xe màu đen kia chậm rãi đi về hướng hoàng hôn buông xuống, ánh nắng chiều hắt lên thân xe một màu vàng cam óng ả, nàng còn nhìn rõ bóng Duẫn Tử Hàm vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
« Tạm biệt, nhớ bảo trọng... »
Một câu chúc phúc khi chia tay ấy, như có cánh vươn dài ra bay cao bay xa trong không gian đỏ rực của hoàng hôn, biến mất sau tầng mây cuối trời.
Đời người, sớm muộn cũng sẽ phải đối mặt với sự chia cắt, đây chính là ngưỡng cửa trưởng thành a.
Mãi tới khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tiêu Thỏ quay người nhìn thấy Lăng Siêu đứng sau lưng nàng. Ánh hoàng hôn còn sót lại cũng hắt trên người hắn, mái tóc đen huyền như được phủ một lớp vàng rực rỡ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, có chút mơ hồ mông lung.
Tuy không thích Duẫn Tử Hàm, nhưng hắn dù gì cũng không phải người tuyệt tình như vậy, tuy ngoài mặt hắn làm bộ không có chuyện gì, nhưng trong lòng hắn hẳn vẫn đủ các cung bậc tình cảm như người bình thường chứ...
Nghĩ tới đây, khúc mắc trong lòng Tiêu Thỏ lại được cởi bỏ.
« Đi, chúng ta ra kia chờ ba cậu. »
Lăng Siêu thu hồi ánh mắt lại, gật gật đầu, tia thất thần hồi nãy giờ được giấu chặt trong đáy mắt.
Đợi xe cùng họ, cạnh đó có một vài học sinh túm năm tụm ba bàn luận chọn đại học thế nào. Tiêu Thỏ do đó cũng thuận miệng hỏi. « Học kỳ sau xong là cậu phải thi đại học rồi, cậu đã chọn trường nào thi chưa? »
« Rồi. » Lăng Siêu gật gật đầu.
« Trường nào? » Tiêu Thỏ bỗng tỉnh táo hẳn lên. Chí hướng của Lăng Siêu hẳn là phải rất xa vời rồi, đại học B? đại học F? Nghe đã thấy theo không kịp rồi...
« Trường Z. » Hắn bỗng thốt ra cái tên này.
« Trường Z? » Tiêu Thỏ lắp bắp kinh hãi, tuy trường Z cũng tính trong hàng ngũ các trường đại học hạng nhất của cả nước đi, nhưng so với những trường đại danh lẫy lừng như đại học B hay đại học F, tựa hồ đẳng cấp vẫn là thấp nhất a.
« Tại sao? Lấy thành tích của cậu mà xét, trường đại học nào vào chẳng được? »
Lăng Siêu không trả lời nàng, nhưng lại đem vấn đề hỏi ngược lại. « Còn cậu? Cậu muốn thi đại học nào? »
« Tôi ấy à... » Vấn đề này không khiến Tiêu Thỏ lo lắng chút nào. « Tôi chưa nghĩ nhiều đến việc học ở trường nào, nhưng tôi đã nghĩ đến theo chuyên ngành nào rồi. Tôi muốn làm y tá. »
« Hả? » Giọng Lăng Siêu bống có chút hứng thú xen lẫn.
Thế là khơi trúng nguồn của Tiêu Thỏ rồi. « Cậu còn nhớ hồi trước có lần cậu bị sốt, khiến mẹ nuôi phải mang đi bệnh viện không? Khi đó nhà tôi không có ai ở nhà, mẹ nuôi lo lắng tôi ở nhà một mình nên mang tôi đi cùng. Kết quả là tới bệnh viện, cậu sống ch.ết nhất quyết không chịu truyền thuốc, lại còn vừa khóc vừa nháo loạn cả lên... »
« Đều là chuyện lâu rồi! » Lăng Siêu ngắt lời nàng, ánh mắt hiện lên một tia bối rối cùng quẫn bách.
Tiêu Thỏ dường như không nghe thấy mà tiếp tục nói. « Sau đó, có chị y tá kia cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ xoa xoa vào cái, cậu lập tức ngừng khóc nha! Chuyện trước đây cậu có thể quên, nhưng tớ từ khi đó đã luôn nghĩ, làm y tá thật là tốt... » Lúc nàng nói những lời này, đầu hơi ngửa lên, đôi mắt hơi rực sáng, đúng lúc ánh trời chiều chiếu lên gương mặt nàng vô cùng xinh đẹp.
Lăng Siêu thu ánh mắt lại, khẽ cúi xuống nhìn bàn tay mình.
Tôi làm sao quên được, bởi vì lần đó, là cậu nắm lấy tay kia của tôi mà...
***
Chú thích:
(1) Quan Công Quan Nhị gia: ai có đọc/xem phim Tam Quốc sẽ biết câu chuyện Lưu Quan Trương kết nghĩa vườn đào nhỉ. Lưu Bị làm anh cả, Quan Vũ làm anh hai, Trương Phi làm em út. Lưu Bị được miêu tả như một kẻ mặt trắng, tai dài đến vai, tay dài quá gối. Quan Vũ mặt đỏ như lửa, râu tóc đều đen, râu dài tới bụng. Trương Phi mặt đen, râu quai nón, đậm người và nóng tính. Quan Vũ đi theo Lưu Bị lập nên nước Thục, được người đời xưng tụng Quan Công Quan Nhị gia, nổi tiếng với con ngựa Xích Thố và cây đao Thanh Long. Tương truyền các miếu thờ Quan Công rất linh thiêng với kẻ học võ ^^.
(2) Bao Công: Bao Chửng, làm quan đời nhà Tống, người đời xưng tụng là Bao Thanh Thiên, tương truyền là sao Văn khúc giáng trần, phá không biết bao nhiêu vụ án hóc búa. Sách tả Bao Chửng mặt đen như than, trên trán có vết bớt hình trăng khuyết. Đời sau có bộ phim Bao Thanh Thiên với dàn diễn viên Kim Siêu Quần, Hà Gia Kính rất được ưa chuộng, rồi lại bộ Thời niên thiếu của Bao Thanh Thiên cũng tập hợp không ít nhân tài.
(3) Nguyên văn là Cận chu giả xích, cận mặc giả hắc (Gần son thì đỏ gần mực thì đen), Lãnh Vân mạn phép dịch ra thành ngữ tương đương trong tiếng Việt cho dễ hiểu. Trong quá trình edit, có rất nhiều thành ngữ của TQ mà LV sẽ cố tìm thành ngữ tương đương trong tiếng Việt hoặc để nguyên văn rồi giải nghĩa.
(4) Arnold Schwarzenegger: vận động viên thể dục thể hình, diễn viên điện ảnh, và nhà chính trị nổi tiếng của Mỹ, hiện đang là Thống đốc bang California. Ông là người Mỹ gốc Áo, nổi tiếng là một ngôi sao phim hành động Hollywood với các phim kinh điển như The Terminator, Predator. Ông có một ngôi sao mang tên mình trên Đại lộ Danh vọng ở Hollywood.
(5) Kim Thành Vũ – Kaneshiro Takeshi: Diễn viên nổi tiếng của Nhật/Đài Loan, vốn là lai giữa Nhật và Đài Loan. Gương mặt của anh được đánh gia là rất đặc biệt: vừa có nét thư sinh, vừa có nét nam tính, lại đẹp trai theo cách rất Á Đông. Nhiều phim của anh được chiếu ở VN như Trận chiến Xích Bích, Truyền thuyết Mỹ nhân ngư...
(6) Vương Lực Hoành: ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên rất thành công ở Đài Loan, đa tài đa nghệ, rất được yêu thích. Vai diễn mới nhất là trong phim Sắc giới của đạo diễn Lý An.
(7) Lương Triều Vỹ: một diễn viên Hồng Kông rất nổi tiếng, được mệnh danh là một trong Ngũ hổ tướng của điện ảnh truyền hình Hồng Kông những năm 80. Anh đạt giải diễn viên nam xuất sắc nhất trong liên hoan phim Cannes năm 2000 và người giữ kỷ lục 5 lần đạt giải thưởng điện ảnh Hồng Kông cho diễn viên chính xuất sắc nhất. Các phim nổi tiếng là Tâm trạng khi yêu, Vô gian đạo, Anh hùng, Sắc giới...