Chương 61
Haizzzz, mấy bạn heo nuôi trong chuồng của bộ đội pháo binh thành phố Z gần đây thật sự rất là đáng thương. Không những chất lượng thức ăn (thừa) rất không tốt, ba ngày cũng không ăn nổi mẩu thịt nào, mà thêm vào đó, lượng thức ăn cũng bị giảm thiểu không ít. Chả trách người phụ trách nhà bếp gần đây suốt ngày than ngắn thở dài. « Đám sinh viên tới huấn luyện quân sự, làm heo cũng phải giảm béo theo. »
Tuy các bạn heo hoàn toàn vô tội, nhưng cũng chả có cách nào cả. Ai bảo đám sinh viên bình thường kén cá chọn canh, ăn thịt ăn cá đều chọn nạc bỏ mỡ. Kết quả là giờ chúng bị ép vào khuôn khổ nghiêm khắc của quân ngũ, đừng nói là ăn kiêng, giờ các đồng chí cứ thấy mẩu thịt bé xíu nào là hai mắt sáng loé xanh lè như sói đói gặp gà rừng vậy.
Mỗi lần nhìn thấy tình cảnh này, các chàng binh sĩ vốn rất chờ mong các bạn nữ sinh tươi tắn đến tập huấn chỉ thấy thất vọng não nề. Hoá ra tưởng tượng với thực tế nó lại chênh lệch lớn tới như vậy!
Mà đối với các sinh viên đi tập quân sự này, tưởng tượng với thực tế lại càng chênh nhau tới phũ phàng, đặc biệt là đội Ba của lớp Tiêu Thỏ. Các nàng vốn còn tưởng anh quản giáo họ Dương với gương mặt búp bê dễ mến hẳn sẽ là người dễ tính, nào ngờ đâu chỉ vài ngày sau, bộ mặt ác độc của vị quản giáo này đã lộ ra hoàn toàn. Đội Bốn tập chạy ba vòng, đội Ba các nàng phải chạy sáu vòng. Đội Bốn đứng nghiêm một tiếng, các nàng phải đứng hai tiếng. Đội Bốn đứng nghiêm dưới tán cây, các nàng phải đứng dưới ánh nắng mặt trời... Cứ như thế, càng so sánh càng thấy phân biệt đối xử, dưới sự hành hạ cả về tâm lý lẫn thể xác như vậy, cuối cùng cũng có người hết chịu nổi.
Chiến sĩ đầu tiên gục ngã đầy vinh quang, chính là Nghê Nhĩ Tư.
Lúc ấy Tiêu Thỏ vốn đứng ngay cạnh cô, chỉ nghe bên tai vang lên một tiếng rên khẽ, giật mình quay lại đã thấy Nghê Nhĩ Tư đứng cạnh đã ngồi phịch xuống đất. Nàng vội vã bước qua đỡ cô bạn, lại thấy Nghê Nhĩ Tư dùng chút sức lực cuối cùng mà ngẩng đầu lên thều thào như trăn trối. « Chiến hữu, ta đi trước mi một bước... » Nói xong, hai mắt nhắm lại, hoàn toàn hô mê bất tỉnh.
Đối với sự việc xảy ra, quản giáo Dương dường như đã thấy qua không ít, bèn thản nhiên chỉ vào Tiêu Thỏ mà nói. « Cô, đưa cô ta tới phòng y tế đi thôi. »
Sau đó, Tiêu Thỏ ôm lấy Nghê Nhĩ Tư, đi về phía phòng y tế dưới ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của mọi người trong đội.
Người đón hai cô ở phòng y tế là một ông bác sĩ già nua đeo kính lão. Ông ta kiểm tr.a sơ sơ một chút liền kết luận. « Trúng gió, truyền nước biển là được. »
Lại nói, phòng y tế của bộ đội pháo binh quả thật vô cùng đơn giản, cả khu chỉ có mỗi một vị bác sĩ quân y, đến y tá cũng chẳng có mống nào. Tới khi ông bác sĩ già kia cầm hết đống dụng cụ truyền nước tới, định tự mình thực hiện thao tác gắn kim truyền nước. Có điều tiếc là ông ta đã tầm sáu mươi tuổi có lẻ, mắt đã phải dùng kính lão, tìm ven tĩnh mạch không chuẩn tí nào, cầm kim chọc vào một phát, đầu kim lút vào trong, nhưng máu lại không hề chảy ra.
Ông bác sĩ già ngẩn người, vô cùng thản nhiên rút kim ra. « Tôi nhìn không rõ, để tôi chọc lại. »
Thế là dưới ánh mắt khiếp đảm của Thỏ Thỏ, ông ta chọc kim lần thứ hai trên mu bàn tay của Nghê Nhĩ Tư, lần này vẫn đâm không trúng, vừa đâm vào chỉ thấy Nghê Nhĩ Tư rên lên đau đớn, còn thì máu vẫn chẳng thấy đâu.
Ông bác sĩ đẩy đẩy cặp kính lão trên sống mũi. « Tôi lớn tuổi nên mắt có chút kém. Hai cô đừng lo lắng, để tôi châm lại... »
Đúng giờ phút đó, Tiêu Thỏ bỗng nhiên hiểu ra, có vẻ như những người bị cảm trúng gió vào đây không phải là được chữa khỏi, mà là bị châm nhiều quá nên khỏi.
Nghê Nhĩ Tư đáng thương thấy lưng bàn tay mình bị đâm qua đâm lại sắp lỗ chỗ như bề mặt Mặt Trăng rồi, lại thêm đau đớn khó chịu nổi, bèn cất tiếng van xin yếu ớt. « Bác sĩ, cháu... cháu không cần truyền nữa... có được không... »
« Sao lại thế được? » Tính cố chấp của người già bắt đầu nổi lên, hừ, cô là ai mà muốn truyền thì truyền muốn thôi là thôi chứ? Định làm tôi mất mặt hử? Hừ, nhất định phải truyền nước!
Thế là, mũi kim lần thứ tư lại được cắm xuống...
« A.... » Nghê Nhĩ Tư đành dùng hết sức lực còn lại túm chặt lấy bàn tay cầm kim của ông bác sĩ. « Bác... bác sĩ... Bác để cho bạn của cháu cắm kim truyền đi! »
« Sao lại thế được, các cô có phải y tá bác sĩ đâu? »
« Bác yên tâm, chúng cháu là sinh viên khoa Y tá mà! »
« Vậy sao... » Haizzz, chọc ven nhiều lần như vậy mà vẫn không được, vị bác sĩ khả kính cũng bắt đầu nóng ruột, nếu đã có đường lùi, tội gì... Thế là ông ta gật đầu, đưa cái kim trong tay cho Thỏ Thỏ. « Cô bé, vậy cô làm đi. »
Lần này, tới lượt Tiêu Thỏ ngẩn ra.
Các thao tác của y tá phải tới nửa học kỳ đầu của năm hai mới thực hành, giờ đừng nói là cắm kim truyền tĩnh mạch, ngay đến cái kim nàng còn chưa bao giờ sờ tới, làm sao có thể cắm kim truyền cho Nghê Nhĩ Tư?
« Cháu không... »
« Thỏ Thỏ... Mi giúp ta đi mà! » Ánh mắt Nghê Nhĩ Tư nhìn nàng đầy van vỉ tội nghiệp.
Dưới ánh nhìn đáng thương đó, Tiêu Thỏ cũng đành nhận lấy cái kim.
Thật ra mà nói nàng cũng không phải chưa dự tiết thực hành nào. Học kỳ trước Hạ Mạt từng kéo nàng đi dự thính một tiết thực hành thao tác Y tá, tình cờ thế nào hôm đó lại chính là hướng dẫn cách cắm kim truyền tĩnh mạch cho bệnh nhân.
Tiêu Thỏ cầm kim, vừa cố nhớ lại các bước mà giáo viên hướng dẫn trong tiết học đó, vừa cẩn thận đem đầu kim khẽ đẩy vào. Vài giây trôi qua dài như mấy giờ đồng hồ, mãi tới khi nhìn thấy những giọt máu đầu tiên chảy ra từ đầu kia, nàng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc này, trong lòng Thỏ Thỏ bỗng có một cảm giác không tả được. Một cảm giác thoả mãn tràn trề, vì đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sâu sắc trách nhiệm nặng nề mà một y tá phải gánh vác.
Tối hôm đó, Tiêu Thỏ nằm trong chăn, thao thức nhớ lại lúc mình châm kim truyền cho Nghê Nhĩ Tư, mãi mà không thể bình tâm lại.
Không hiểu sao, bỗng nhiên nàng rất muốn tâm sự chia sẻ cảm giác này với người ấy, nhưng vừa thò tay xuống dưới gối, mới nhớ ra toàn bộ di động của sinh viên đã bị các quản giáo thu giữ từ ngày đầu tiên tới, lý do là trong thời gian tập quân sự không được phép dùng điện thoại.
Càng không có cách nào liên lạc với hắn, trái tim nàng càng nhức nhối, cảm giác cả người vô cùng bứt rứt. Đây là lần đầu tiên kể tử khi đi quân sự nàng nhớ Lăng Siêu đến điên cuồng tới thế, nhớ tiếng nói của hắn, nhớ vòng tay ấm áp của hắn, thậm chí vô cùng nhớ những nụ hôn trộm bất ngờ...
Thật sự, thật sự là rất nhớ...
Còn đang bâng khuâng hoảng hốt, bỗng nàng cảm thấy có cái gì đó đang giật giật gối đầu của mình.
« Thỏ Thỏ! Thỏ Thỏ! » Là Đổng Đông Đông ngủ giường bên cạnh đang gọi nàng.
« Sao thế? » Tiêu Thỏ mơ màng hỏi lại.
Do quy định nghiêm khắc của quân đội, trong lúc ngủ không được nói chuyện, nên để quản giáo phụ trách ký túc không phát hiện ra, Đổng Đông Đông nhanh chóng nhét cái gì đó phát sáng vào trong chăn của nàng.
Đây là... Tiêu Thỏ nhìn kỹ, đó là một chiếc di động, đang có cuộc gọi.
« Bà xã... »
Bên kia bỗng truyền tới tiếng nói đã lâu không được nghe thấy. Giây phút này, Tiêu Thỏ bỗng dưng vô cùng muốn khóc. Cho dù nàng có thể chịu đựng khổ cực, nhưng dù sao cũng là một thân ba mẹ nuôi nấng nâng niu, cả ngày tập quân sự chịu bao mệt nhọc như thế khó mà tránh khỏi ấm ức trong lòng. Nhưng giờ đây chỉ cần nghe âm thanh bình thản của hắn từ trong ống nghe điện thoại truyền ra, nỗi bức xúc ấm ức đó như thể cuối cùng cũng tìm đến được điểm bình an để dựa dẫm. Bất kể tình huống có khó khăn như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có hắn ở bên, nàng sẽ có đủ kiên trì đủ dũng cảm để đối mặt.
« Dạ. » Tiêu Thỏ chui vào trong chăn, khe khẽ trả lời.
« Bà xã, anh nhớ em. » Cái câu uỷ mị như thế lại được thốt ra từ miệng hắn, nghe thế nào cũng không thấy uỷ mị.
Trong lòng Tiêu Thỏ nóng bừng lên. "Em cũng nhớ anh."
Nói xong câu này, cả hai cùng im lặng thật lâu thật lâu, có lẽ là vì những điều muốn nói với nhau quả thật rất nhiều, nhưng tới lúc có thể nói với nhau, lại không biết nên mở miệng nói những gì.
Nhưng sự im lặng này hoàn toàn không khiến hai người khó chịu. Tiêu Thỏ áp di động vào tai, tưởng tượng ra dáng vẻ hắn ở đầu dây bên kia, trong mắt bỗng tràn đầy nét cười dịu dàng. Chỉ trong chớp mắt ấy, bỗng dưng nàng cảm thấy mình thật hạnh phúc, vì có một người con trai như vậy sẽ ở bên mình mãi mãi tới lúc già đi.
Có lẽ, sự cảm động bình thản nhẹ nhàng ấy mới chính là bản chất của hạnh phúc.
Do điều kiện hạn chế, hai người cũng không nói chuyện nhiều. Nhưng chỉ cần vài phút ngắn ngủi ấy, cũng đã đủ để khiến mọi mệt mỏi vất vả ban ngày của Tiêu Thỏ hoàn toàn tan biến, khiến nàng lại thoả mãn chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, những bài huấn luyện gian khổ vẫn đón chào các nàng như trước, dù là màn đứng nghiêm kéo dài đằng đẵng hay là phần cơm khó nuốt của nhà ăn, tất cả đều đủ để khiến cho mỗi cô cậu sinh viên tham gia đợt tập quân sự này kêu ca không ngớt.
Từ sau màn ngất xỉu trúng gió bi tráng của Nghê Nhĩ Tư, các nữ sinh trong lớp bắt đầu có xu thế ngất xỉu dây chuyền. Dĩ nhiên trong đó có không ít những kẻ đục nước béo cò theo đuôi giả vờ, nhưng quả thật thời tiết vô cùng nóng nực, lại thêm cường độ huấn luyện chỉ có tăng mà không giảm khiến cho chỉ vài ngày sau, đám đục nước béo cò giả vờ ngất xỉu cũng biết thành ngất xỉu thứ thiệt. Chờ tới khi thời gian tập huấn đã trôi qua được một nửa thì ngay cả đến vài nam sinh có sức khoẻ tốt cũng bắt đầu không chịu nổi.
Mắt thấy số người "vinh quang" ngã xuống ngày càng nhiều hơn, ông thày phụ trách đi theo đoàn sinh viên tới nơi tập huấn bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Nói gì thì nói, sinh viên cũng đâu phải là bộ đội thật sự kia chứ, làm sao có thể chịu nổi cường độ huấn luyện khủng kiếp như vậy được?
Vì thế, tới ngày thứ mười lăm ở nơi huấn luyện quân sự, thày phụ trách liền thông báo hỏi ý kiến lãnh đạo trường. Lãnh đạo trường lại trao đổi cùng với bên doanh trại tập huấn, cuối cùng đưa ra quyết định cho đám sinh viên tội nghiệp kia được nghỉ ngơi hai ngày để hồi phục sức lực.
Vừa nghe nói được nghỉ, đám sinh viên đáng thương vốn tưởng như chỉ còn tí hơi tàn bỗng như thể hồi quang phản chiếu (hiện tượng khoẻ lại khi hấp hối =.=), tên nào tên nấy vội vã đi thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà, được ngủ ở nhà một đêm thôi cũng được. Nào ngờ các bạn vừa tới cửa doanh trại, lập tức bị ngăn cản bắt quay lại. Hoá ra, đợt nghỉ hai ngày này cũng chỉ là giả vờ, chỉ được nghỉ ngơi bên trong doanh trại, không được phép ra ngoài, càng không được phép gặp mặt gia đình bè bạn.
"Trời ơi là trời! Như thế này thì khác gì ngồi tù cơ chứ!" Đổng Đông Đông nắm chặt hai bàn tay, ngửa mặt lên trời gào lên bi phẫn, vẻ mặt vô cùng bi tráng.
Tâm trạng Tiêu Thỏ cũng chẳng khá hơn cô bạn mình là mấy. Nàng còn tưởng được nghỉ hai ngày thì có thể về trường gặp Lăng Siêu, nào ngờ được nghỉ cũng chẳng có cách nào gặp mặt hắn. Cái cảm giác phũ phàng khi hi vọng bị dập tắt khiến trong lòng nàng không ngớt buồn bực.
Có điều ít ra các đồng chí bộ đội cũng chưa đến mức cạn kiệt nhân tính, ít nhất họ cũng đem trả di động cho mọi người. Thế là một đám nữ sinh có bạn trai thì cấp tốc gọi cho bạn trai than thở, không có bạn trai thì gọi điện cho cha mẹ, cô nào cô nấy vùi đầu trong phòng, buôn lê bán táo bất kể chung quanh.
Tiêu Thỏ lấy di động, đầu tiên là gọi điện về nhà báo cho ba mẹ nàng tình hình vẫn ổn. Điện thoại vừa thông suốt, mẹ nàng liền vô cùng kích động. Trời ạ, cô con gái bảo bối nhà mình phải chịu thiệt chịu khổ ở doanh trại bộ đội, lại còn không được gọi điện về thăm người thân, sao lại có thể loại tập quân sự vô lý đùng đùng thế chứ? Có mà là lao động cải tạo tù nhân thì có!
Về phía ba nàng, dĩ nhiên trong lòng vô cùng thương con gái, nhưng thật ra vẫn thầm thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục con gái ông không cần cả ngày quấn quit bên thằng nhóc Lăng Siêu đáng ghét kia nữa, kẻ làm ba như ông cũng không cần cả ngày lo lắng con gái mình bị tên nhóc kia lưu manh sàm sỡ, rồi sinh ra một đứa cháu ngoại trong lúc chưa đâu vào đâu như thế này.
Ba nàng đang vô cùng cao hứng, ngoài miệng vẫn giả lả hỏi thăm. "Con gái ngoan, có phải con vừa nhận được di động là gọi điện ngay cho ba không vậy?"
"Vâng ạ, sao hở ba?"
Ba nàng nghe thấy câu trả lời đầy ưng ý, miệng toét ra cười tới mức không ngậm lại được. Ha ha ha, tên nhóc Lăng Siêu kia, nhà ngươi mở to mắt ra mà xem, con gái ngoan của Tiêu Hải Sơn ta đây nghĩ tới ba mình đầu tiên, không phải nhóc con nhà ngươi đâu! Ha ha ha...
Có điều ba nàng làm sao mà biết được, thật ra tối nào Tiêu Thỏ chả dùng điện thoại của Đổng Đông Đông liên lạc với Lăng Siêu.
Haizzzz, ông ba vợ đáng thương cứ thế mà tự hài lòng trong cái vỏ kén của mình, không hề hay biết.
Gọi điện cho ba mẹ xong xuôi, tới phiên gọi cho Lăng Siêu, Tiêu Thỏ vừa ấn nút gọi, bỗng nghe thấy có tiếng hô to ở bên ngoài. "Phát đồ dùng kìa! Phát đồ ăn kìa!"
Cùng lúc đó, Đổng Đông Đông cũng vui vẻ hào hứng vọt vào phòng. "Mặt trời hôm nay mọc đằng Tây rồi, trường mình tới khao quân!"
Cái gọi là khao quân, thật ra chính mà một cách uý đạo tinh thần sinh viên mà lãnh đạo trường đã mất cả đêm qua để thảo luận và chuẩn bị. Bởi vì đợt huấn luyện quân sự lần này thật sự là quá sức nghiêm khắc, không ít phụ huynh của sinh viên đã gọi điện phản đối, dĩ nhiên trong đó không thể thiếu một vài nhân vật tai to mặt lớn có quyền có tiền. Chỉ cần một trong số họ gọi một cú cho Cục trưởng Cục Giáo dục, ngài Cục trưởng đáng kính lại liên hệ với thày hiệu trưởng, thày hiệu trưởng lại gọi giáo viên phụ trách các kỳ huấn luyện quân sự tới gặp rồi mắng mỏ cho một trận nên thân.
Vị giáo viên phụ trách huấn luyện quân sự đáng thương kia, để có thể trấn an cấp trên, đành phải nghĩ ra biện pháp cải thiện tình hình. Nếu thời gian huấn luyện đã không thể thay đổi, thôi thì thay đổi về hình thức vậy. Thế là buổi trưa ngày nghỉ tập thứ nhất, trường học liền tổ chức mấy xe "khao quân", chở tới doanh trại nào là hoa quả, thức ăn, thuốc men, thậm chí còn có đội ca múa văn nghệ của trường học nữa.
Nhìn thấy ba chiếc xe "khao quân" chứa đầy "của ngon vật lạ" cùng các nhân viên đi kèm từ từ lăn bánh vào doanh trại bộ đội pháo binh, ngay đến những sinh viên ngày thường nho nhã lễ độ nhất giờ trong mắt cũng loé lên những tia sáng hưng phấn háo hức, không khác là mấy so với hình ảnh một bầy sói đói meo đang vây quanh ba tảng thịt béo nung núc.
Đáng thương cho vị lãnh đạo trường học, vốn còn tưởng khi xuống xe sẽ thấy một phong cảnh hoành tráng tưng bừng với các sinh viên đáng yêu trong trường đứng vòng quanh rạng rỡ nhiệt liệt hoan hô. Nào ngờ một chân vừa bước khỏi xe, ngước mắt nhìn lên, đập vào mắt là một biển đầu người đông nghìn nghịt, gắn liền với những gương mặt bị nắng nóng thiêu đốt thành đen xì, và những đôi mắt long lanh lập loè những ánh sáng xanh lè đói khát, còn có không ít tiếng nuốt nước bọt ừng ực nữa.
Chỉ có thể miêu tả bằng một từ: rợn tóc gáy!
Có điều đã lên tới chức lãnh đạo trường, dĩ nhiên là phải có can đảm và dũng khí chứ. Vài phút ngắn ngủi để làm quen với quang cảnh chung quanh qua đi, ngài hiệu trưởng khả kính bắt đầu bài diễn văn cực lực tuyên truyền về hành động khao quân tốt đẹp lần này nhằm nâng cao hình ảnh bản thân lẫn hình ảnh trường học toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ vì Đảng làm việc vì sinh viên quyết tâm. Có điều nói rát cả họng tới hơn nửa tiếng cũng vẫn không thấy nổi lên tiếng vỗ tay hoan nghênh nào. Đám nữ sinh thì dán mắt vào đống hoa quả đồ ăn trên xe, còn đám nam sinh thì ai nấy nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng đội ca múa đứng phía sau ông ta.
Ngài hiệu trưởng khả kính rốt cục chịu hết nổi cảnh này, liền phất tay. "Giờ các đội mau tập hợp xếp hàng trật tự tới lĩnh hoa quả và đồ ăn thôi!"
"HU RA!!!"
Rốt cục tràng vỗ tay hoan hô ông ta chờ đợi từ lâu cũng bùng nổ, vang dội liên tục, khó mà dừng lại trong chốc lát.
Lĩnh xong hoa quả thức ăn các kiểu thì trời cũng đã sẩm tối. Ban lãnh đạo trường lại cùng với lãnh đạo doanh trại tổ chức một đêm văn nghệ nho nhỏ, diễn viên tham gia thì dĩ nhiên là đội ca múa văn nghệ ăn mặc mong manh kia rồi. Thế là ngay cả đám bộ đội binh lính từ mấy doanh trại khác quanh đó vốn không có suất tham gia cũng đều vội vã chạy tới để ngắm nghía các em gái xinh tươi.
Tiêu Thỏ nghe thấy một đám binh nhất binh nhì bên kia vừa chỉ trỏ vừa ô với a, lại còn dùng giọng vô cùng ngạc nhiên như thể thấy người ngoài hành tinh thốt: "Ôi chao, là con gái nha! Thật sự là con gái nha!" Lập tức nàng cảm thấy trên đầu có một đàn quạ bay bay bay...
Chờ các em gái xinh tươi ở đội ca múa biểu diễn xong xuôi, các đội sinh viên tập huấn bắt đầu thi hát hò với nhau, đội Ba của các nàng thi với đội Bốn, cả đội đều phải tham gia không chừa một ai, từ anh quản giáo tới em sinh viên nhút nhát. Càng lúc không khí càng vui vẻ ngất trời, có người không nhịn nổi đứng lên hát một bài, rồi một loạt người đứng lên hát vài bài, khiêu vũ nhảy nhót loạn xạ, rồi lại có một nữ sinh thân hình nóng bỏng lên nhảy thoát y nữa chứ, thế là không khí lại càng HIGH tới cực điểm.
Tinh thần bay cao, ngọn lửa bốc cao, nhảy nhót điên cuồng, chiếu rọi khiến những gương mặt tươi cười của mỗi cô cậu sinh viên càng thêm sáng lạng.
Đêm ấy, Tiêu Thỏ lần đầu tiên cảm nhận được sức cuốn hút của tập thể này. Hoá ra cô sinh viên thường ngày vô cùng dịu dàng văn nhã, giờ lại có thể nhảy những động tác nóng bỏng kinh người. Hoá ra, hai cô bé trong lớp suốt ngày cãi cọ với nhau không biết đã hoà thuận với nhau tự lúc nào, giờ lại cùng nhau hát bài "Không muốn trưởng thành". Hoá ra anh chàng quản giáo họ Dương ngày thường nghiêm khắc là thế, giờ cất tiếng hát lên lại... ngang phè phè chả ra giọng gì cả... Rất rất nhiều những chuyện vốn mọi người khó mà tưởng tượng được, hoá ra trong đêm hôm đó đều trở nên tự nhiên vô cùng dễ dàng chấp nhận.
Toàn bộ những vất vả, những giọt mồ hôi, những sự mệt mỏi trong nửa tháng qua, cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến trên những gương mặt tươi cười hồn nhiên. Mãi cho tới rất lâu về sau này, khi các sinh viên của ngày hôm nay đã bước vào cuộc sống thật khắc nghiệt bên ngoài, có lẽ họ sẽ hoàn toàn quên đi sự vất vả cực nhọc của một tháng tập quân sự ấy, nhưng sẽ không ai quên được không khí của đêm hôm nay, vui vẻ, rạng rỡ, sáng lạng khiến người ta không mở mắt ra được.