Chương 73
Chẳng bao lâu sau, sáu tuần kiến tập cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Cả nhóm của Tiêu Thỏ được nhận xét là tác phong làm việc rất khá, thế nên bệnh viện không những biểu dương thành tích của mọi người, mà đồng thời cũng đưa ra lời mời chính thức, để cả nhóm tiếp tục quay lại Thánh Lãng thực tập thật sự vào học kỳ tiếp theo. Đây cũng là lệ thường ở Thánh Lãng, chỉ khi nào đám sinh viên tới thực tập thật sự không nghiêm túc phạm lỗi nặng, viện mới có quyền từ chối sinh viên quay lại thực tập học kỳ sau. Giờ với tình huống này, có thể coi như tương lai của nhóm Tiêu Thỏ vô cùng sáng lạng.
Kết thúc kỳ kiến tập, đám sinh viên được cho nghỉ một tháng rong chơi, rồi sẽ bắt đầu chính thức thực tập chuyên nghiệp. Mà lúc Tiêu Thỏ có thể tạm thời rời khỏi bệnh viện, nghỉ ngơi thoải mái một tháng, cùng lúc đó Lăng Siêu cũng đã tốt nghiệp đại học, thật sự chính thức bước chân vào xã hội bên ngoài.
Thật ra từ năm thứ tư, đã có rất nhiều sinh viên đi làm bên ngoài, không chỉ thực tập mà còn đi tìm việc, cũng chẳng khác gì bước chân vào xã hội cả; Chưa kể Lăng Siêu đã đi làm ở Tuấn Vũ từ lâu, giờ tốt nghiệp rồi, chỉ cần làm tí thủ tục hành chính để thành nhân viên chính thức là ổn, hoàn toàn không cần thời gian thử việc nữa.
Tuy nhiên, xét cho cùng tốt nghiệp đại học vẫn là một sự kiện quan trọng tất yếu. Hằng bao nhiêu người từ bốn phương tụ tập lại đây, có thể nói là có duyên gặp gỡ, học tập và sống cùng nhau suốt bốn năm trời. Giờ bốn năm đã hết, bữa tiệc cũng đã tới lúc tàn, tất cả những vui những buồn những hờn những giận giờ chỉ còn là những ký ức muôn màu. Rất nhiều người trong số đó có khi đời này sẽ không còn gặp lại. Thế nên một thủ tục không thể thiếu của lễ tốt nghiệp chính là liên hoan chia tay.
Tiêu Thỏ được tính là người nhà, nên cũng được tham gia liên hoan chia tay của lớp Lăng Siêu. Hôm đó ngoài bốn người phòng Lăng Siêu nàng đã quen mặt, còn có không ít người nàng chưa gặp bao giờ. Có điều mọi người đều có vẻ thân thiết, nói chuyện rôm rả, chuốc rượu chuốc nước ầm ĩ náo loạn.
Bạn Thỏ Thỏ của chúng ta là đại diện duy nhất của phái nữ có mặt trong đám động vật giống đực kia, nên dĩ nhiên được "quan tâm chu đáo". Ngoài ba gã ngồi cùng bàn với Lăng Siêu câu nào cũng gào "mời sư nương uống rượu" đầy ngoan ngoãn, còn có một đám bạn học ở bàn bên cạnh mò sang mời rượu, vừa nhìn thấy một người đẹp ngồi cạnh Lăng Siêu, đoán chắc là người trong lòng cá trong lưới rồi, lập tức phấn khởi hỏi han.
"Nào nào nào, đệ tử kính sư nương một chén!"
"Đây là bia à! Liên hoan thế này, phải dùng tí rượu mới vui chứ?"
"Chén này có vẻ ít quá nhỉ, không được không được, rót đầy vào rót đầy vào!"
"Ây da, không phải là người nhà rồi sao? Uống rượu kiểu giao bôi đi thôi!"
Thật ra Tiêu Thỏ vốn cũng không cần uống nhiều tới thế, cơ mà hôm nay Lăng Siêu lái xe tới, làm sao nàng dám để hắn uống rượu còn lái xe? Thế nên vì tính mạng của bản thân và Lăng Siêu, Tiêu Thỏ nhà ta vô cùng dũng cảm nốc hết chén này tới chén khác. Cứ thế cứ thế, rốt cục nàng cũng không tránh khỏi kiếp say bí tỉ.
Nói thật, bao nhiêu năm nay, Lăng Siêu chưa từng thấy Tiêu Thỏ uống say tới mức bí tỉ như thế. Thế nên lúc hắn phát hiện hai mắt Tiêu Thỏ bắt đầu mơ hồ, giọng nói có chút uể oải mệt mỏi, trong lòng hắn không tránh khỏi lo lắng. Cơ mà kẻ nào đó nhanh chóng phát hiện ra rằng bạn Thỏ Thỏ say không giống ai hết. Người khác mà uống say bét nhè, hoặc là sẽ ngủ như ch.ết, hoặc là sẽ im lặng tìm chỗ nào đó ngồi thu lu một góc, thậm chí có người uống say rồi nhưng nhìn vẻ ngoài hoàn toàn không thể phát hiện ra, như người bình thường vậy. Bạn Thỏ Thỏ lại hoàn toàn khác, vừa uống say là bắt đầu ôm chặt lấy Lăng Siêu dán chặt lên người hắn, như bị keo dính lên vậy, đẩy mãi cũng không buông.
Mà dĩ nhiên Lăng đại công tử làm sao nỡ đẩy vợ yêu của mình ra chứ? Hắn ta khoái chí mừng thầm còn chẳng kịp nữa là. Thế nên liên hoan được một chốc, mọi người đều tròn mắt, kiến thức thêm về độ gắn bó giữa chàng nàng.
Bạn học Giáp đau lòng thốt lên. "Haizzzz! Trên đời lại mất đi một người đàn ông chân chính!"
Bạn học Ất hai mắt biến thành hình trái tim nhấp nháy. "Oa, vợ chồng son thật hạnh phúc nha, tớ cũng muốn có người yêu..."
Bạn học Bính mặt ủ mày chau. "Không phải chứ? Mới liên hoan tốt nghiệp xong đã lại phải đi ăn tiệc cưới rồi à? Ôi cái ví tiền của tôi!"
Bạn học Đinh nắm chặt hai tay lại giận dữ. "Bà nó chứ! Thế này hóa ra là tới đây để chọc tức người khác à! Ông đây cóc nhịn nổi nữa rồi, ông đây cũng muốn đi kiếm gái để ôm!"
Cứ thế cứ thế, cười to nói to, mãi tới khi liên hoan kết thúc, mà vẫn chưa kết thúc.
Sau buổi liên hoan, có người đề nghị đi quán bar chơi thâu đêm. Lăng Siêu cúi đầu nhìn cô nàng thỏ trắng đang mê man ôm dính lấy mình không buông, chỉ đành bất đắc dĩ trả lời. "Tôi không đi được rồi..."
"Sư phụ, người thật chả nể mặt anh em gì cả!"
"Đúng đúng, đây là họp mặt tốt nghiệp kia mà!"
"Các cậu biết gì mà nói? Giờ sư phụ đang có người đẹp trong lòng, làm gì còn bụng dạ nào mà đi theo đám trai độc thân như bọn mình chứ? Nếu sư phụ mà dám đi thật, tớ còn e về đảm bảo có chuyện à nha!"
"Đúng nha đúng nha... hê hê hê..."
Trong tiếng cười gian manh đó, Tiêu Thỏ vẫn ôm ngang bụng Lăng Siêu, dụi dụi lên ngực hắn, hoàn toàn không phản ứng gì.
Chờ mãi tới khi đám lưu manh giả danh cán bộ kia đi hết, Lăng Siêu mới đỡ Tiêu Thỏ đi về. Cũng nhờ Tiêu Thỏ kiên trì uống hộ, nên hắn vốn không uống nhiều rượu lắm, đầu óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Cơ mà cũng vì còn tỉnh táo quá chừng, nên mới khó lòng chịu nổi việc Tiêu Thỏ cứ ôm sát sàn sạt lấy mình cọ cọ dụi dụi. Đã mấy lần hắn không nhịn được định dừng lại ôm hôn rồi thì abc xyz nàng cho rồi, nhưng cuối cùng cũng may đều kiềm chế được.
Chờ tới khi hai người vào trong xe, cửa xe vừa đóng lại, rốt cục con sói đói nào đó đã có thể muốn làm gì thì làm.
Thế là, bạn Thỏ trắng đáng thương đang mơ màng say tít bỗng cảm thấy môi mình bị kẻ nào đó gặm gặm cắn cắn rồi thì ʍút̼ ʍút̼ mát mát, lại thêm cả người đang mềm nhũn mệt mỏi, rồi thì hít thở không thông, và rồi cổ họng buồn buồn~~ing...
Nàng nghiêng đầu một cái, thế là hoành tráng nôn sạch lên người Lăng đại công tử.
Nôn xong, cuối cùng nàng cũng tỉnh táo ra được một chút. Cơ mà vừa mở mắt đã thấy một hình ảnh vô cùng kinh dị: Lăng Siêu mặt đen như đít nồi đang hầm hầm nhìn mình, trên người bê bết những thứ uế tạp nàng vừa nôn ra, và còn bốc lên một mùi "thơm tho khó tả".
Tuy là Thỏ Thỏ đã hơi tỉnh, nhưng đầu óc vẫn đang chìm một nửa trong sương mù. Bởi vậy hai mắt chớp chớp một lúc, rồi thều thào. "Anh làm sao thế?"
Cơ mặt Lăng Siêu giật giật, hắn bắt đầu cởi áo ra.
Nàng nhìn chăm chú từng ngón tay thon dài của hắn từ tốn tháo từng chiếc cúc áo sơ mi ra, để lộ vồng ngực trần khỏe khoắn. Tiêu Thỏ bỗng nuốt nước bọt đánh ực một cái, có cảm giác đầu óc bừng bừng, như thể sắp chảy máu mũi.
Nếu là lúc bình thường tỉnh táo, đảm bảo Thỏ Thỏ nhà ta đã sớm đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng chạy mất. Có điều hôm nay thì khác, cô nàng đang nửa mê nửa tỉnh, đầu óc say sưa, chân tay nhanh hơn đầu óc. Và thế là... bạn Thỏ Thỏ... cũng bắt chước Lăng Siêu... giơ tay lên cởi áo của chính mình.
Một cái khuy, hai cái khuy, ba cái khuy... À, chưa được ba cái thì Lăng Siêu đã giữ tay nàng lại.
"Em say rồi." Giọng hắn khàn khàn, như thể đang cố nén điều gì đó.
Tiêu Thỏ giật mình, hai mắt ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt đen huyền trong vắt như màn đêm, mang theo tình yêu vô hạn. Thời gian bỗng như dừng lại, và trôi ngược về ngày xưa, để nàng có thể nhìn thấy những gì họ đã trải qua cùng nhau suốt thời gian qua trong ánh mắt hắn.
Thỏ Thỏ như thấy, thảm cỏ xanh mướt dọc bờ đê, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu lên đôi bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt dung dăng dung dẻ của họ, mặt nước sông lấp lánh phản chiếu nét cười tươi tắn của tuổi thơ. Thỏ Thỏ như thấy, tối hôm đó, dưới ánh đèn đường vàng vọt loang loáng, hắn đạp xe đưa nàng về nhà, áo khoác bị gió thổi bay lồng lộng, phảng phất quanh mũi một mùi mồ hôi nồng nồng. Thỏ Thỏ như thấy, năm ấy bên bờ hồ kia, hắn cúi xuống hôn lên môi nàng, khoảnh khắc ấy thinh không chợt tĩnh lặng tới vô chừng, tưởng như chỉ còn hai người bên nhau trong trời đất. Thỏ Thỏ như thấy, ở nơi ngõ nhỏ, hắn che chắn cho nàng mà bị dao đâm, màu máu đỏ chói mắt từ từ thấm ướt tấm áo trắng, mà hắn còn mỉm cười nói với nàng. "Là anh tình nguyện vì em..."
Từng hình ảnh, từng âm thanh tựa như phim quay chậm hiện lên trong đầu nàng. Tới khi hình ảnh dừng lại, Thỏ Thỏ cũng bừng tỉnh, và vẫn nhìn sâu vào mắt hắn.
"Lăng Siêu, anh có bằng lòng lấy em không?" Nàng hỏi.
Bàn tay hắn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nhưng hơi run rẩy, và rồi nàng nghe được câu trả lời kiên định như đinh đóng cột. "Ừ, anh bằng lòng."
Nàng mỉm cười, vươn tay ra ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Lăng Siêu khẽ ngẩn ra, rồi nhanh chóng đáp lại nụ hôn của người thương. Đầu lưỡi vẽ theo nét môi, rồi nhẹ nhàng tách đôi hàm răng ngọc, chỉ trong nháy mắt liền công thành đoạt đất. Lần này nụ hôn của hai người nồng nàn và say đắm hơn bất kỳ lần nào khác. Và rồi Thỏ Thỏ cảm thấy những khuy áo còn lại của mình dần dần bị hắn tháo ra. Làn không khí lạnh phả lên da thịt vẫn không cách nào dập tắt được ngọn lửa đang bừng bừng trong người họ, mà ngược lại càng khiến lửa nóng thêm dầu, thiêu hết đối trụi, không cách nào tắt nổi.
Đèn trong xe chợt tắt, lưng ghế cũng được ngả ra.
Hắn nằm trên người nàng, hai bàn tay nhanh chóng khiêu khích những điểm nhạy cảm mà hắn sớm quen thuộc. Lòng bàn tay áp trên da thịt, nóng rực kề bên nóng rực. Hắn có thể cảm thấy người nàng hơi run lên, thế nên hắn dần dần chậm lại, nhẹ nhàng, dịu dàng, âu yếm, từng chút từng chút, để cho thân hình yểu điệu nằm dưới hắn chuẩn bị hòa tan vào máu thịt của mình.
Như thể ngọn núi lửa kìm nén đã lâu giờ hoàn toàn bùng nổ, Tiêu Thỏ có thể cảm nhận được từng thứ y phục trên người mình dần dần được cởi bỏ. Cơ thể hắn dán chặt lấy nàng, hôi hổi, ấm áp. Mỗi một nụ hôn là một điểm lửa bùng lên khiến nàng tan chảy. Bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng vuốt ve, khiến nàng không nhịn nổi mà rên lên khe khẽ, nhưng nhanh chóng bị môi hắn nuốt lấy âm thanh. Và rồi, nàng cảm thấy thân dưới có một vật cứng để lên. Trong thoáng chốc, Thỏ Thỏ bỗng run rẩy.
Hắn thôi không hôn nàng nữa, mà choàng tay ôm chặt lấy nàng. Tay kia, nhẹ nhàng tách ra hai chân nàng.
"Thỏ Thỏ, anh yêu em." Hắn nói.
Nàng cắn chặt răng, khẽ gật đầu.
Và rồi, tình yêu thoát xác thành bướm...
Khoảnh khắc ấy, đau đớn như xé toạc khiến nàng gần như mất ý thức, chỉ còn nghe rõ tiếng hắn thủ thỉ khe khẽ bên tai, và nhẹ nhàng xoa nơi đang đau đớn ấy. Quả thật nàng thấy đau lắm, đau lắm, nhưng đau đớn nhường dần chỗ cho hạnh phúc, và rồi ở tận cuối con đường là một làn ánh sáng chói lóa, dẫn dắt hai người tới một chân trời tương lai mới.
Có thể, tương lai sẽ không thuận buồm xuôi gió như thế. Cũng có thể, tương lai sẽ bình dị an lành như hồ nước trong mát. Dù có thế nào, chỉ cần có hắn bên người, nắm chặt bàn tay của mình, dù có vấp ngã vẫn có hắn nâng đỡ, dù chỉ là phải uống cốc nước đắng, vẫn đều có nụ cười dịu dàng của hắn làm bạn với nàng.
Nàng nghĩ, như vậy là đủ.