Chương 36: Hết hy vọng

“Ông Fujiwara, mục tiêu đã đến.” Người đàn ông áo đen giả trang thành khách hàng đứng ở đại sảnh báo cáo tình hình cho đại ca của mình, sau khi nhận mệnh lệnh liền cúp máy.


“Ông Fujiwara dặn dò cái gì?” Một người đàn ông khác đang hút thuốc lá cẩn thận từng li từng tí nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của cảnh sát, bên trong khách sạn cảnh sát đi qua đi lại rất nhiều, nghe nói đạo chích Kid ngày hôm nay sẽ xuất hiện ở đây, sau đó lại có vụ án giết người, cảnh sát lại như một làn sóng tiếp một làn sóng, hành động thực sự rất bất tiện.


“Ông Fujiwara nói chúng ta canh giữ ở đây, giám sát hoạt động của cảnh sát.” Người đàn ông vừa nói xong đột nhiên ngây ngẩn cả người, vội vã chuyển động bức ảnh trong tay, trong hình là một cậu nhóc mặc đồng phục học sinh cấp ba.


“Làm sao vậy?” Người đàn ông đang hút thuốc chọc chọc người bên cạnh, nghi hoặc mở miệng nói.


“Thiếu niên kia không phải là con tin của ông Fujiwara sao?” Người đàn ông xác định mình không phải bị mù, thiếu niên đang cùng cảnh sát tán gẫu kia đúng là con tin đáng lý ra đang bị nhốt trong hầm khách sạn của ông Fujiwara.


“Đáng ch.ết!” Người đàn ông đang hút thuốc mắng một tiếng, mấy tên đầu heo kia rốt cuộc đang làm cái quái gì mà để con tin chạy mất!
Lối vào khách sạn, bác thanh tr.a Megure một mặt không tin nhìn Kudo Shinichi nói: “Chú em Kudo, chú nghe được nơi này phát sinh án mạng cho nên mới tới xem sao?”


available on google playdownload on app store


“Ha ha, chú Mori nói với cháu, cháu vừa lúc đang ở gần đây liền đến xem.” Kudo Shinichi vò đầu bứt tai, giống như xấu hổ nghiêng mặt, né tránh việc đối diện trực tiếp với ánh mắt của sĩ quan Nakamori Ginzo.


Sĩ quan Takagi tự cho là hiểu rõ nhỏ giọng nói: “Kudo, cậu nói thật với chúng tôi đi, cậu đến để theo dõi bạn trai của mình có đúng không?”
“Cái gì? Bạn trai?” Sĩ quan Nakamori nghe vậy cả kinh giơ chân, cái tên thám tử học sinh cấp ba nổi tiếng khắp nước Nhật Bản này lại hẹn hò với đàn ông?


“Cái gì!” Một người khác kinh ngạc nhìn Kudo Shinichi, nghe thấy hai chữ ‘
Bạn trai
‘ đáy lòng y không khỏi phát lạnh, nói tới bạn trai Kudo Shinichi thì không phải là người đàn ông tóc vàng kia sao?


“Cháu đột nhiên nhớ tới mình có chút việc... Ha ha... ” Kudo Shinichi lúng túng nói một câu, chỉ chỉ phía cửa lớn muốn chạy trốn.
Bác thanh tr.a Megure giơ tay trói lại vai Kudo Shinichi, tự cho là hiểu nói: “Chú em Kudo à, chú tới đây vừa đúng lúc, tôi đang vì cái vụ án này mà phát sầu đây.”


Lúc này ý nghĩ trong lòng của sĩ quan Takagi cùng bác thanh tr.a Megure đều nhất trí, tên thám viên FBI tóc vàng kia hành động thần thần bí bí thêm vào hành vi Shinichi lén lén lút lút theo dõi, một cảm giác vụng trộm sau khi bắt gian tràn ngập ở trong lòng của hai người. Hơn nữa sau khi bị bọn họ vạch trần, Shinichi lập tức lúng túng muốn chạy trốn, càng khiến cho bọn họ xác nhận chuyện này.


Kudo Shinichi khóc không ra nước mắt cứ như vậy bị kéo ra ngoài khách sạn, đến vị trí của nạn nhân là Elise nhảy lầu.


“Thân phận này thật sự quá phức tạp.” Kudo Shinichi thừa dịp thời điểm không có người chú ý liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã là 11h45′ đêm rồi, phải nghĩ ra biện pháp thoát khỏi cảnh sát rồi chạy vào bên trong hội trường.


“Kudo, đây chính là nơi nạn nhân nhảy lầu ch.ết, nhìn qua thì như say rượu rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng theo pháp y khám nghiệm thi thể phát hiện ra trong móng tay của nạn nhân có những vết máu và lông của nhiều người, là vụ án bị hàng loạt người đồng mưu giết.” Sĩ quan Takagi mang Kudo Shinichi theo quan sát hiện trường, cũng như nói ra chiều hướng phát triển của vụ án cho Shinichi nghe.


“Hung thủ rất có thể còn đang ở bên trong khách sạn... Cho em xem tư liệu của nạn nhân một chút.” Kudo Shinichi xoắn xuýt nhíu mày, cái tên tiểu quỷ này chắc sẽ nói như vậy đi, cậu kể từ khi biết người đàn ông tóc vàng kia cũng ở đây tim liền không ngừng nhảy thình thịch, luôn có loại linh cảm không lành.


Trong tài liệu nói trên lưng người phụ nữ có vài vết thương cũ do đấu súng gây nên, vết chai trên tay là do nhiều năm cầm súng tạo thành, nạn nhân không phải là người chính đạo, như vậy cái tên kia chắc cũng là tên giả.


“Tên của người phụ nữ này không phải là Elise.” Kudo Shinichi khẳng định nói, Elise tuyệt đối là một thân phận giả. Một người phụ nữ rời khỏi địa bàn của chính mình ngàn dặm xa xôi đi tới Nhật Bản, không phải tới bàn chuyện làm ăn thì chính là bị người đuổi giết cho nên phải chạy nạn, mà người phụ nữ này vô luận như thế nào cũng không phải là người mang cái tên đó, vì vậy chuyện này chỉ có thể là thân phận giả.


“A!” Sĩ quan Takagi thất thố kêu lên một tiếng, sau khi nghe Shinichi phân tích xong liền lập tức gọi người xác định thân phận thật sự của nạn nhân.
Kudo Shinichi mượn cơ hội này xin đi điều tr.a tiếp vụ án, sĩ quan Takagi liền đưa cậu vào trong khách sạn, chuẩn bị dùng thang máy lên tầng trên.


Lúc này hai người đàn ông đi theo phía sau bọn họ, cùng hai người bọn Shinichi vào cùng một cái thang máy, ra cùng một tầng lầu, nơi bọn họ cần đến là tầng hai mươi sáu.


Shinichi chú ý đến hai người có hào quang không giống bình thường cùng vũ khí giấu trong quần áo, trong con ngươi né qua một tia cảnh giác, nói nhỏ vào tai sĩ quan Takagi một câu, sĩ quan Takagi lập tức cũng cẩn thận từng li từng tí nhìn hai người một chút.


Thang máy đến tầng hai mươi sáu, sau khi thang máy dừng lại hai người liền lập tức bắt gặp bốn người khác, sáu người đồng thời từ thang máy lên tầng thượng.
Ai ngờ được cảnh sát từ lâu đã mai phục ở chỗ cầu thang, lúc này sáu người toàn bộ đều bị bắt.


“Cám ơn cậu Kudo, toàn bộ kẻ tình nghi đều đã lọt lưới.” Sĩ quan Takagi biết nếu như không phải nhờ Shinichi nhắc nhở anh bộ dạng của hai người đàn ông này rất khả nghi hơn nữa lại còn giấu súng trong người, thì anh đã không thể sớm an bài người đến bắt giữ toàn bộ đám người này rồi.


Sĩ quan Takagi vừa đảo mắt nhìn, bóng dáng Kudo Shinichi đã biến mất đâu rồi?


Thành công trốn khỏi đám cảnh sát Kudo Shinichi dựa vào vách tường thở một hơi, nếu không phải sĩ quan Nakamori canh giữ khá chặt chẽ, tầng thượng không hiểu vì sao lại có một đống cảnh sát, thì cậu ta đã không phải cải trang thành tên thám tử, mỗi lần đóng vai tên thám tử đều sẽ tình cờ gặp chuyện xui xẻo.


Không sai, Kid lần thứ hai lấy hình dáng thật trà trộn vào nơi phạm án, chỉ là thay đổi một bộ đồng phục học sinh mà thôi.
“Ngài Kurosawa, mời đi bên này.” Tiếng nói vang dội của người đàn ông truyền tới, Kid lập tức dán tai vào sát tường ẩn thân vào bóng tối.


Tiếng bước chân dần dần đi xa, Kid cẩn thận ló đầu ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông tóc vàng cùng một người đàn ông mặc áo đen đi vào một gian phòng.


“Lão già kia sẽ không mang tên thám tử kia đến luôn chứ?” Tâm bát quái của Kid liền sôi trào một hồi, cậu nhớ tới lần trước lão già kia khiến cho cậu phải trốn chui trốn nhủi, trong lòng tính toán lần này phải tìm được một nơi, đem bằng chứng cho tên thám tử kia chứng kiến.


Kid liền theo đuôi đến gian phòng phía trước, lặng lẽ mở hé cửa nhìn vào trong...


“Kurosawa, lần trước gặp mặt là vào mấy năm trước đi... Lần đó mày dám chặt một chân của tao, ngày hôm nay tao sẽ bắt mày trả lại đầy đủ!” Fujiwara Ichiro dương dương tự đắc cười to nói, cơ hội rửa sạch nhục nhã đã tới!


“Ông là ai?” Trong trí nhớ của Gin căn bản sẽ không có nhân vật có tiếng tăm này, lúc Bourbon tình báo lại hắn cũng không tập trung nghe.
Fujiwara Ichiro không thể tin hỏi ngược lại: “Mày, mày dám không nhớ tao?”


“......” Gin không nói gì càng kích thích lòng tự ái của ông ta, hiển nhiên Gin căn bản thật sự không để ông ta ở trong lòng.
“Kim cương mang tới chưa?” Fujiwara Ichiro ý thức được nếu cứ tiếp tục vấn đề này người mất mặt vẫn sẽ chỉ là ông ta, vì lẽ đó đề tài rốt cục đi vào quỹ đạo.


Gin như không có chuyện gì xảy ra trả lời: “Không có.”
“Nhanh giao ra đây, bằng không tao liền giết ch.ết con ả này!” Fujiwara Ichiro uy hϊế͙p͙ nói, căn bản không tin vào lời giải thích của Gin.


Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Gin không lộ ra vẻ gì, rất lạnh nhạt trả lời: “Người phụ nữ kia sống ch.ết ra sao không quan hệ gì với ta.”
Bên trong nhất thời rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh tíc tắc từ chiếc tháp đồng hồ, bầu không khí căng thẳng như muốn nổ tung.


“Ta chưa bao giờ tiếp nhận uy hϊế͙p͙, mà phàm là người dám uy hϊế͙p͙ của ta... Đều rơi xuống địa ngục.” Khóe miệng Gin hơi giương lên, lộ ra một độ cong lạnh lẽo.


Trên người Gin cùng thành viên Tổ chức Áo đen tản ra sức mạnh khiến con người ta không thể động đậy, mỗi tiếng nói hay cử động đều vô hình tạo ra áp lực, khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.


Fujiwara Ichirou nghe vậy suýt chút nữa chân run ngồi bệt xuống dưới đất, ông ta biết Kurosawa chỉ là chủ tịch một công ty kim cương, mặt trắng nhỏ lúc nào cũng ngồi trong văn phòng vậy tại sao khí thế lại có thể so với người trong nghề chứ?
Trong lúc bối rối Fujiwara Ichiro móc ra cây súng, nhắm thẳng về phía Gin.


Nhưng Gin động tác nhanh hơn, vào thời điểm Fujiwara Ichiro vừa rút súng ra Gin đã giơ súng lên liên tục bắn hai phát, phát súng đầu tiên bắn rớt súng trong tay Fujiwara Ichiro, phát thứ hai trực tiếp bắn lên đùi Fujiwara Ichiro.


Nương theo tiếng súng từ phía Gin, toàn bộ kính bên trong căn phòng đều vỡ nát, sau khi tiếng súng liên tục vang lên, vài bóng người màu đen đều ngã trên mặt đất.


Cách 700m tính từ tầng 26 đến bên ngoài khách sạn Beika, Akai Shuichi thả súng bắn tỉa xuống, nói với Jodie ở bên cạnh: “Tầng dưới có thành viên bắn tỉa của tổ chức.”
Jodie hít vào một hơi, lập tức dẫn người xuống chặn đường người bắn tỉa của Tổ chức Áo đen.


James • Blake xuyên qua ống nhòm trên tay nhìn kỹ động tĩnh bên trong căn phòng, tiếc nuối nói: “Gin an bài thật sự quá chặt chẽ, mười một giờ rưỡi chúng ta mới nhận được tình báo nội bộ, từ hành động đến chuẩn bị cùng với hành trình đến đây chí ít cũng mất gần 20′, chờ chúng ta phát hiện ra tờ giấy rồi chuẩn bị đánh lén, bọn bắt cóc đã động thủ... Lần hành động này thất bại, Gin cố ý dụ dỗ chúng ta tới đây chính là vì muốn cứu thiếu nữ kia... Người có thể làm việc không có chút sơ hở nào, cũng chỉ có hắn.”


“Gin đồng ý vì tiểu quỷ kia cùng cảnh sát hợp tác... Ác ma máu lạnh cũng có một ngày đổi ghế ngồi, tôi thực sự không thể chờ đợi được đến ngày kết thành bạn thân với cậu ta.” Trong đôi mắt Akai Shuichi tản ra ánh hào quang rực rỡ, mà người ta gọi là cảm giác hưng phấn.


Fujiwara Ichiro tổng cộng dẫn theo mười tên bảo vệ trước lúc giao dịch, trong đó bên trong gian phòng có bốn người, bên ngoài hai người, phòng khách tầng dưới theo dõi một người, dưới hầm để xe phụ trách lái xe một người.


Bốn người lúc ở phòng khách đã bị cảnh sát bắt được, bốn người bên trong phòng ngoại trừ tên mặc áo đen canh giữ Ran Mori đã bị Akai Shuichi bắn gục, thì ba người khác đã bị Chianti cùng Korn giải quyết hết. Thế lực lúc ban đầu vốn thuộc về Anna, Gin vô tâm nhìn hướng phát triển ngu ngốc như trò cười, đơn giản chính là bóng tối nuốt bóng tối.


“Tha, tha cho tôi, tôi cái gì cũng không cần...” Fujiwara Ichirou bưng miệng vết thương trên đùi hít từng ngụm từng ngụm khí, sắc mặt của ông ta giống như tờ giấy trắng không chút hồng hào.


“Xem đi, cảnh đêm phía ngoài đẹp đẽ bao nhiêu! Ở dưới màn đêm ánh đèn lấp loé không ngừng nhiều như bọn người không biết tự lượng sức mình, bọn chúng đều vĩnh viễn không biết muốn toả sáng nhất thời thì phải trả giá như thế nào... Yên tâm, hôm nay tâm tình của ta không tốt lắm, sẽ rất nhanh đưa ngươi đi gặp Thượng Đế.” Gin nở nụ cười, lộ ra răng nanh trắng muốt tàn nhẫn, trong tiếng cười tràn ngập khinh thường. Hắn không đứng bên cửa sổ, thực tế vào lúc bọn bắt cóc còn đang khống chế Ran Mori bị bắn hắn liền lui về phía sau, người của FBI đều không phải loại hiền lành, đặc biệt kẻ thù cũ khiến người ta vừa yêu thích vừa hận thù kia.


Chân tay trên dưới đều bị trói đang ngã trên sàn, Mori Ran miệng cũng bị bịt kín kịch liệt lắc đầu, tựa hồ đang khuyên can Gin không được tuỳ tiện giết người.
Gin miệng nhếch càng lớn, nóng súng nhắm ngay vị trí tim của Fujiwara Ichiro, nhẹ nhàng bóp cò...


Máu tươi từ trong miệng ông ta trào ra, tim của Fujiwara Ichiro bị đạn bắn trúng, tử vong tại chỗ.
Ran kinh hãi nước mắt chảy liên hồi, đột nhiên lắc đầu gào khóc.
Gin đi tới trước mặt Ran ngồi xổm xuống, kéo xuống miếng vải chặn miệng Ran, cũng như sử dụng dao găm Thuỵ Sĩ cắt đứt dây trói của cô.


Ran sau khi khôi phục lại tự do chuyện đầu tiên chính là giơ tay lên muốn cho Gin một cái tát, lại bị Gin ngay giữa chừng cản lại.


“Cái tên ác ma giết người này!” Ran vẫn không có thể từ trong kích động cực lớn thoát ra, bạn trai Shinichi vừa nãy ở trước mặt cô sát hại một người, hắn là hung thủ giết người. Hắn ta căn bản không xứng ở bên Shinichi, Shinichi chính là ánh mặt trời chính trực, là kẻ thù của tội phạm, nếu như Shinichi biết khuôn mặt thật sự của người đàn ông này nhất định sẽ rời bỏ hắn.


Gin nâng cằm Ran lên, trên mặt xuất hiện nụ cười như của ác ma: “Cô chắc là đang suy nghĩ tên tiểu quỷ kia sau khi biết được bộ mặt thật của ta sẽ rời bỏ ta đúng không? Nhóc con, cô quá ngây thơ rồi, tiểu quỷ kia chính là tên thám tử học sinh cấp ba nổi tiếng khắp nước Nhật.”


“Không thể như vậy, nếu như Shinichi biết anh là người như vậy, tuyệt đối sẽ không ở cùng với anh.” Ran tuyệt đối không muốn tin tưởng vào tình huống Shinichi rõ ràng đã biết rõ hắn nhưng vẫn muốn ở bên, Shinichi đáng lý ra phải ra sức đuổi bắt tội phạm mới đúng!


Thanh âm ngón tay lạnh như băng bóp lấy cằm Ran vang lên, Gin nghiêng người nói thầm bên tai Ran: “Bởi vì em ấy yêu ta, điểm này cô vĩnh viễn cũng không có cách nào cưỡng ép được. Nếu có một ngày chúng ta phải tách ra, hoặc là em ấy vì tình nghĩa mà dùng cả đời chăm sóc cô, có lẽ sẽ cưới cô làm vợ, nhưng chắc chắn sẽ không phải bởi vì em ấy yêu cô.”


Ran chấn động trong lòng, những lời người đàn ông vừa nói triệt để đánh nát ảo tưởng của cô, không lưu lại cho cô bất kỳ chỗ trống nào để cứu vãn tình cảm với Shinichi. Hoặc đây chính là nguyên nhân khiến cô không dám đối mặt với Shinichi, cứ cố chấp cho rằng mình có thể xoay chuyển được thế cuộc, nhưng cô đã quên khi cô bước ra khỏi được vũng bùn thì chỉ sợ người đã đi xa, chuyện nên đối mặt, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.


“Chúng ta đều rõ ràng, tiểu quỷ kia sẽ vì tất cả những tên không đáng giá mà hi sinh tính mạng của mình......” Gin cuối cùng vỗ vỗ gò má Ran nói, “Vì lẽ đó cô tốt nhất nên quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra, một câu cũng không được tiết lộ cho lực lượng cảnh sát.”


Ran cụt hứng che mặt khóc, tinh thần hoàn toàn sụp đổ khiến cô tùy ý để người đàn ông ôm lấy, rời xa nơi tràn ngập mùi máu tanh này.






Truyện liên quan