Chương 13
Trận hỗn loạn đêm qua đã tiêu hao hết cả linh lực và năng lực của Yue . Cô liều mạng đem linh lực rót vào bó hoa, dùng linh lực giúp nhóm cảnh viên che chắn bớt khí độc, thanh tẩy đám tóc quỷ bám oán khí ấy. Có thể cầm cự tới sáng sớm Yue cảm thấy năng lực của mình đang dần tăng trưởng. Nghĩ nghĩ cuối cùng rơi vào bóng tối.
Yue sốt cao không giảm suốt cả ngày hôm đó, Akito cho người bắt lại trưởng làng Nishiku về đồn cảnh sát khiến cho dân làng vô cùng phẫn nộ mới sáng sớm đã kéo nhau tới đồn chửi bới . Đồng thời , họ cũng phát hiện bên bờ hồ Nishiku có dấu vết lạ một mực cho rằng buổi hiến tế đã bị phá hủy càng thêm giận dữ.
Yue sốt li bì nằm nghỉ trong phòng nghỉ của cảnh viên , tuy không đành lòng nhưng Akito cũng chẳng còn cách nào khác. Anh bất đắc dĩ nhờ Yuu Ogasawara ở lại canh chừng cô , bản thân theo dân làng tới điện thờ. Anh đang tận lực để cục diện không đi vào bế tắc.
* * *
Khi Yue mở mắt ra chỉ thấy bốn phía đều là một mảnh tĩnh mịch màu xám tro quen thuộc khiến cho Yue hoang mang chốc lát cuối cùng lại thành cười khổ . Cô đã dần quen với cuộc sống bình thường nay trở lại đây cảm thấy thực trống rỗng , cũng thật xa lạ. Thần số mệnh vẫn đang ngồi đó nhìn xuống biển thời không , thấy cô xuất hiện cũng không nhìn cô lấy một cái chỉ hỏi
[Sống tốt chứ Yue ?]
Cô quỳ trước mặt Ngài , sợi tóc đen dài che kín biểu cảm trên gương mặt cô
"Ngài cố ý đúng không? Để cho con cùng người phong ấn sống chung một mái nhà "
Thần số mệnh gạt tay, những hình ảnh trong biển thời không lần lượt thay đổi . Ngài không hề tức giận bởi giọng nói mang theo chất vấn và phẫn nộ của Yue chỉ ôn tồn giải thích
[Đó là vận mệnh đã an bài Yue ]
Cô ngẩng đầu lên , đôi mắt lấp lánh ánh nước
"Lại là vận mệnh, con đã tuân theo vận mệnh trong suốt thời gian dài đằng đẵng ấy. Ngài chẳng phải là thần số mệnh sao? Tại sao không thể cứu vớt linh hồn con chứ? Tại sao đôi mắt này lại thuộc về con? Tại sao con không thể an bình sinh ra , an bình ch.ết đi như bao người?"
Thần số mệnh vươn tay về phía Yue vỗ về mái tóc của cô thở dài
[Ngay cả bản thân ta cũng không thể làm chủ được số phận của mình làm sao ta có thể giúp cho con đây Yue ? Trở về đi thôi, rồi thời gian sẽ chứng minh cho con thấy tất cả. Nơi này ...đã không còn thuộc về con nữa. Tiếp tục ở lại sẽ tổn thương tới con. Yue...thục xin lỗi....]
Thanh âm của thần số mệnh tan dần rồi biến mất , không gian hư vô nháy mắt đổ vỡ . Yue chỉ cảm thấy lồng ngực đau thắt. Thần...xin lỗi cô ư?! Thần vốn chẳng có gì sai, Ngài chỉ là đang cố gắng giúp đỡ cô sống tốt. Vậy mà .... Yue một lần nữa nhắm mắt lại cảm nhận cái nóng thiêu đốt thân thể mình , một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Ở hư vô không gian ngay khi linh hồn Yue rời khỏi , thần số mệnh suy yếu dựa vào ghế ổn định hơi thở. Biển thời không cuộn trào dữ dội không hề an bình tĩnh lặng như Yue nhìn thấy. Thực chất, trong suốt thời gian qua biển thời gian và không gian đã hỗn loạn như thế. Thần đã dùng nguyên thần của mình để ổn định lại các chiều không gian điều này khiến cho thân thể Ngài suy yếu đến cực hạn. Một bóng đen không biết từ lúc nào đã phủ kín thân thể Ngài có vẻ như càng giống ôm trọn thân thể thần số mệnh. Đôi mắt đỏ rực lên đầy yêu dị
[Lo lắng cho con bé đến thế sao?]
Thần số mệnh gật đầu mệt mỏi bóp trán
[Nó đã chịu đựng đủ thống khổ rồi. Ta không muốn nó tiếp tục phải rơi vào kết cục của ta , không muốn nó tiếp tục nỗi đau mà tộc loại phải gánh chịu suốt mấy ngàn năm qua nữa ]
Bóng đen kia dịu dàng vuốt gò má nhợt nhạt của thần , nhe hàm răng sắc nhọn gầm lên
[Ngươi đã đem nó tới thế giới đó, khiến cho thời không xảy ra dị biến. Đây chính là lý do sao? Ngươi có biết bản thân đã phạm vào cấm kỵ như thế nào không?]
Thần số mệnh suy yếu tươi cười, đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi khổ sở cùng nỗi áy náy vô hạn
[Nó là con gái của ta , nỗi thống khổ của ta được chuyển giao cho nó. Nỗi đau đớn của tộc loại truyền lại qua từng thế hệ khắc sâu vào đôi mắt nó. Ta làm sao có thể tiếp tục chống mắt lên nhìn nó chịu đủ thống khổ và dằn vặt mà ta đã từng trải qua đây?]
[Cho nên ngươi tình nguyện dùng linh hồn mình cùng thế giới hư vô này liên kết, dùng nguyên thần của ngươi bù đắp cho sự va chạm hỗn loạn của các thế giới, mở ra cấm địa hắc ám sao? Ngươi có còn nhớ năm đó nhốt ta vào trong cấm địa ngươi đã gần như bỏ cả mạng sống của mình hay không? Ngươi cảm thấy đáng giá sao?]
Bóng đen rít gào , sương khói quanh quần lượn lờ phủ kín khắp tứ phía của không gian hư vô , đôi mắt đỏ rực như lửa cháy mang theo chất vất cùng nghi hoặc. Thần số mệnh hai tay run rẩy ôm lấy mặt mình. Năm đó, khi biết mình có con, Ngài đã từng hoang mang. Lời nguyền của đôi mắt tử vong là truyền đời dành cho bộ tộc nhìn thấu được Thiên mệnh . Bởi vì nhìn thấu ý trời cho nên phải nhận trừng phạt. Biết trước tương lai xảy ra lại không thể ngăn cản. Ngài biết kiếp nạn của mình đang tới gần , không còn cách khác , Ngài ép buộc chính mình quên đi đứa con, trao nó cho tộc quỷ nhãn. Không ngờ , trải qua được kiếp nạn ấy con gái Ngài cũng đã lớn lên, tiếp tục sống trong thống khổ mà năm xưa Ngài từng phải chịu đựng. Ngài đem nó về không gian hư vô nuôi lớn, đồng thời chống mắt nhìn con bé chống chọi lại lời nguyền một cách đắng cay trong sự tuyệt vọng không lối thoát . Cuối cùng, Ngài nhắm mắt quyết định phản kháng chính mình. Phản kháng số mệnh được đặt ra cho con bé đem nó tới thế giới khác đồng thời dốc lòng tìm ra phong ấn đôi mắt tử vong để con bé có thể sống một cách đúng nghĩa.
Bóng đen phía sau Ngài ngày càng thêm dày đặc . Dần dần ngưng tụ lại thành một dáng người cao lớn, gương mặt vô cùng đáng sợ với đôi mắt đỏ ngầu.
[Tôi giúp em tìm phong ấn đưa tới cho con bé; mà em vì chuyện này mà phủ nhận sự tồn tại của mình . Em sẽ tan biến]
Thần số mệnh khẽ cười , lần đầu tiên Ngài nhìn thẳng đối thủ của mình mà đôi mắt không chứa một tia hận thù
[Biến mất thì sao? Thân thể này sắp không tồn tại nữa chỉ Cần con tôi còn sống, chỉ Cần nó vui vẻ hạnh phúc tôi đã mãn nguyện rồi . Coi như.....đây là đang bù đắp cho nó những bất hạnh bao năm quá nó phải thay tôi gánh chịu]
Bóng đen nhìn nụ cười mang theo chua xót của thần số mệnh âm thầm thở dài , vòng tay lại ôm gọn thân hình gần như tan biến của thần số mệnh
[ Làm sao ta có thể để em tan biến trong biển hư vô được đây ? Số mệnh , em thật tàn nhẫn. Em tàn nhẫn với con gái mình , em tàn nhẫn với chính em và cũng tàn nhẫn với tôi. Tôi đợi em suốt ngàn năm qua chẳng lẽ lại phải nhìn thấy em biến mất hay sao?]
Thần số mệnh kinh ngạc mở trừng mắt giống như không thể tin được
[ Dù trái ý trời thì sao , dù đi ngược lại số mệnh thì thế nào? Chỉ cần có em ... Vậy là đủ rồi]
Âm thanh biến mất khỏi hư vô không gian, sương khói dày đặc cũng tan biến . Bầu trời trở lại một màu xám tro vốn có . Từ giữa biển thời không , một mạt bóng đen từ từ hoà lẫn vào dòng không gian xa thẳm . Biển thời không đang vô cùng hỗn loạn đột ngột lắng xuống trở lại sự tĩnh lặng ban đầu vốn có . Mà người đáng lẽ phải ngồi ở vị trí tối cao canh giữ biển thời không đã lặng yên biến mất . Không gian hư vô đột ngột xáo trộn, trên bầu trời xám tro xuất hiện một cánh cổng lớn bị xiềng xích khoá chặt . Bốn phía quanh biển thời không lần lượt xuất hiện bốn bức tường lớn gần như che phủ hoàn toàn biển thời không vào bên trong ; giống như đang nhốt nó vào trong một chiết hộp lớn. Mà từ bên trên cánh cổng bị khoá chặt một âm thanh trầm thấp vang ra thật xa giống như tuyên cáo với vạn vật
[ Không gian hư vô vĩnh viễn bị phong ấn! ]
Yue mở mắt ra đã thấy bên ngoài mặt trời đứng bóng. Trên người dính dính do mồ hôi toát ra khiến cô cảm thấy thật khó chịu. Cô cố gắng ngồi dậy khiến cho chiếc khăn lạnh đắp trên trán rơi xuống . Yue nhìn quanh không thấy bóng dáng quen thuộc hơi nhíu mày. Cô vịn tay vào thành giường cố đứng dậy dùng chân phải lê lết ra bên ngoài.
Yuu Ogasawara nghe tiếng động biết cô tỉnh liền chạy vào đã thấy Yue muốn ra ngoài liền ngăn lại
" Em vẫn còn sốt , muốn đi đâu vậy ?"
Yue túm lấy áo anh ta hỏi dồn
"Akito đâu?"
"Đã vào thôn Nishiku rồi, cậu ấy thấy em sốt cao như vậy không nỡ đem theo em đi vì vậy để em lại đây nghỉ ngơi."
Yuu Ogasawara gãi đầu trả lời . Nghe Anh ta nói vậy mặt Yue biến sắc
"Mau gọi điện cho cha , lập tức phái thêm cảnh sát tới đây"
Yuu Ogasawara khó hiểu hỏi
"Gọi cho giám đốc làm gì?"
Yue cuống lên nhào vào người Anh ta giật lấy điện thoại
"Mau gọi, nếu không tất cả sẽ phải ch.ết ở đây đấy"
Yuu Ogasawara không dám hỏi nữa , không hiểu tại sao anh ta lại có cảm giác những lời Yue nói đều là thật . Yue quá mức thần bí thậm chí cô còn rất nguy hiểm. Lý trí nói cho anh biết cô gái này nhất định sẽ đem lại phiền toái lớn cho mọi người , cần phải tránh cô ấy rất xa nhưng anh lại không thể làm rõ vì sao. Thậm chí, Anh thoát ch.ết một lần cũng là nhờ vận may mà cô đem lại cho nên anh không những không có ác cảm mà còn cảm thấy ý nghĩ của mình thật vớ vẩn.
Dẹp những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu , Yuu Ogasawara lấy ra điện thoại ấn một loạt số rồi giao cho Yue . Anh không biết rõ tình hình cụ thể vì vậy giao cho cô nói chuyện là thích hợp nhất.
Đầu dây bên kia rất lâu sau mới nhận cuộc gọi , tiếng của Hattori Heizo vang lên qua điện thoại khiến da đầu Yuu Ogasawara run lên
"Yuu Ogasawara , có chuyện gì?"
"Cha, con là Akari . Cha mau phái thêm cảnh sát xuống Nishiku anh đang gặp nguy hiểm"
Yue khàn giọng nói, cổ họng cô rất đau rát , mỗi lần hít thở đều vô cùng nặng nề . Hattori Heizo nghe vậy giọng nói trầm hẳn xuống
"Akari , nói rõ tình huống cụ thể. Nếu không nghiêm trọng tin tưởng Akito có thể giải quyết được. "
Yue cắn môi dồn dập hít thở , cô suy nghĩ một chút cắn răng nói
"Băng nhóm Hoả Huỳnh 20 năm trước chuyên đánh cắp và buôn lậu cổ vật lịch sử cha còn nhớ chứ? Họ đang ẩn náu tại Nishiku"
Hattori Heizo giật mình mở to mắt, tay nắm chặt di động hỏi
"Akari , con có chắc chắn không? Mau nói tình huống cụ thể cho ta"
"Trưởng làng Nishiku chính là người cầm đầu băng nhóm Hỏa Huỳnh . Bà ta đem chiến lợi phẩm giấu dưới đáy hồ Nishiku đồng thời che dấu toàn bộ thuộc hạ của mình trong làng. Mỗi năm một lần sẽ tổ chức trục vớt cổ vật lên tung ra chợ đen. Cha, chuyện gấp lắm rồi, mau phái người tới cứu viện nếu không Anh sẽ gặp nguy hiểm mất....bíp......"
Yue chưa kịp nói xong đầu dây bên kia Hattori Heizo đã ngắt kết nối. Cô buông điện thọai nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất thở dồn dập. Yuu Ogasawara không đành lòng muốn dìu cô về giường lại bị Yue túm lại
"Đưa tôi tới Nishiku. Lập tức"
Ogasawara vốn chần chừ vì Akito đã dặn tuyệt đối không được để cô tới gần làng. Nhưng những gì Anh vừa nghe được khiến cho anh cảm thấy dù thế nào cũng phải tới khuyên Akito trở lại sau đó nghĩ cách vây bắt trưởng làng sau. Cuối cùng , Yue vẫn được Yuu Ogasawara đưa tới làng Nishiku. Mà lúc này, không khí trong làng đã trở nên vô cùng ngột ngạt.
Đi cùng Akito chỉ có bốn cảnh viên mà anh phái từ tới. Akito nhìn thôn dân cầm theo gậy gộc cuốc xẻng đứng chắn trước cổng làng nhíu mày
"Tôi đã nói chúng tôi được lệnh mời trưởng lành Nishiku tới làm việc ngoài ra không hề có ác ý muốn xung đột cùng các vị" - Một người cảnh viên đứng ra lên tiếng
"Lũ cảnh sát chúng mày ăn no rỗi việc đúng không? Trưởng làng tôn quý của chúng tao sao có thể đi cùng chúng mày? Một đám chỉ biết phá hoại , lễ hiến tế thần sông của chúng tao lại bị hủy hoại thêm lần nữa . Tai ương sẽ đổ xuống đầu chúng tao. Tất cả là lỗi của chúng mày!" - một người đàn ông kích động hét lên thậm chí còn muốn xông lên động thủ đánh nhóm cảnh viên
"Mong ngài cẩn thận lời nói, chúng tôi nghi ngờ bà Nishiku Shihozue có liên quan tới hàng loạt vụ giết người ở ngôi làng này, phiền mọi người không Cần cản trở cảnh sát tr.a án"
Akito lạnh lùng đứng lên giáp mặt với dân làng, đôi mắt sắc bén vô cùng giống như chim ưng đang chăm chú quan sát con mồi
"Mày..."
"Ibu, quay về"
Gã đàn ông muốn xông lên đột nhiên bị một giọng nói già nua kéo trở lại. Ông ta không thể không phẫn nộ trừng mắt nhìn Akito cùng nhóm cảnh viên một lượt rồi mới quay về chỗ đứng của mình , nhổ một bãi nước bọt . Akito chán ghét nhíu mày một cái.
"Bà Shihozue Nishiku, chúng tôi nghi ngờ bà là chủ mưu đã giết hại các cô gái trẻ ở làng này, hi vọng bà có thể về đồn hỗ trợ điều tra"
Trưởng làng Nishiku ngồi trên ghế cao được khiêng tới thần sắc không chút kinh hoàng chỉ thản nhiên nhìn xuống Akito một cách cao ngạo như thể đang chế nhạo anh
"Giết người? Không, các người nhầm rồi . Những đứa bé đó vẫn đang sống . Họ đang an hưởng vinh hoa ở thế giới bên kia. Chúng ta hiến tế họ cho thần sông , họ trở về với nhà chồng đổi cho chúng ta vụ mùa bội thu mà thôi"
Bà ta nói bằng một giọng khàn đặc rất khó nghe , miễn cưỡng lắm Akito mới có thể nghe hiểu những gì bà ta nói khiến anh càng thêm chán ghét ngôi làng này.
"Các người còn biết tới cái gì là nhân đạo không ? Đã là thế kỷ 21 rồi chẳng có thần sông nào phù hộ cho các người vụ mùa bội thu cả sao các người vẫn u mê chưa chịu tỉnh ngộ? Mỗi năm hại ch.ết bao nhiêu cô gái trẻ , đó đều là máu thịt của các người . Các người nghĩ thần minh sẽ chấp nhận chuyện vô nhân tính thế này sao? Nếu các người còn không chịu tránh đường chúng tôi buộc phải bắt hết tất cả về đồn. Cản trở người thi hành công vụ tội này cũng không phải là nhẹ đâu."
Trưởng làng Nishiku nghe vậy cười lạnh , những nếp nhăn trên khoé mắt xô lại vào nhau , sắc mặt rất xấu giọng nói phều phào như người sắp ch.ết thoạt nhìn đáng sợ cực kỳ
"Một đám vô lễ với thần linh . Thần sẽ trừng phạt các người . Các ngươi đã phá hỏng hiến tế , tai ương không chỉ đổ xuống ngôi làng này mà còn trừng phạt cả các ngươi. Chờ đi...không lâu đâu."
Dân làng nghe bà ta nói càng thêm căm phẫn . Mà gia đình của cô gái hiến tế đêm qua đã bắt đầu xông lên đánh về phía nhóm cảnh viên. Không thể làm những người vô tội bị thương khiến cho nhóm cảnh viên càng thêm chật vật chống đỡ.
"Đủ rồi, các người còn biết tới luật pháp là cái gì hay không?"
Akito căm giận rống lên, những người vây quanh anh cũng bị anh dọa ngây người . Trưởng làng Nishiku càng thêm điên cuồng , bà ta nhoài người ra khỏi ghế cao run rẩy chỉ vào Akito kích động gào lên
"Ở ngôi làng này ta chính là luật. Tóm lấy nó, nó là đứa con của quỷ phái tới phá hủy lễ tế của chúng ta. Linh hồn của cô bé không được an nghỉ vẫn đang quấn lấy hắn.... Ta nhìn thấy được thể xác nó đang phải chịu nhục hình dưới đáy nước...."