Chương 4: Tình bạn vĩnh cửu !!!
* Tại ngôi biệt thự Trần gia
Nó lấy tấm thẻ quẹt vào cửa cánh cửa lập tức mở ra
- Ông Pee… - nó chạy xộc vào nhà.
- Cô chủ, cô không đi học sao … sao người cô lại nhiều máu thế kia có chuyện gì vậy ? – ông Pee hoảng hốt
- À, tôi vừa gặp sự cố, Tuyết Yến đang ở bệnh viện , phiền ông chuẩn bị sẵn cho tôi một hộp cơm, tôi sẽ mang đến bệnh viện , giờ tôi đi tắm, có gì tẹo nữa tôi sẽ kể cho ông nghe – nó
- Vâng, thưa cô chủ - ông Pee
Nó chạy một mạch lên phòng thay đồ , nó diện cho mình một chiếc quần đùi da màu đen và chiếc áo ba lỗ đen mặc trong khoác chiếc áo da đen ngồi kết hợp với đôi bốt đen cao đến mắt cá chân
- Cô chủ, mọi thứ xong xuôi rồi – ông Pee xách hộp cơm để lên bàn mỉm cười
- Cảm ơn ông – nó nhìn quản gia, ánh mắt lạnh tanh không cảm xúc
- Giờ cô có thể kể cho tôi nghe vì sao Tuyết Yến phải nhập viện được chứ ? – ông Pee
- Được rồi ông ngồi xuống ghế đi – nó thao thao bất tuyệt kể lại
- Thì ra là như vậy, giờ cô Tuyết Yến sao rồi? – ông Pee lo lắng
- Qua cơn nguy kịch, à ông Pee này tôi không muốn chuyện này vào tai ba ma tôi hay ba mẹ Tuyết Yến vì nếu họ biết tức tốc vì lo lắng mà bay thẳng về đây. Tôi không muốn cản trở công việc họ đang làm và phiền ông hãy giúp tôi điều tr.a bọn tội phạm kia. – nó toan bước đi thì quay lại nhìn ông quản gia ánh mắt vẫn lạnh tanh
- Vâng , thưa cô chủ. Chuyện này sẽ được giữ kín, tôi sẽ cho người điều tr.a về danh tính của bọn chúng - ông Pee
- Được rồi, giờ tôi phải đến bệnh viện. Mọi việc nhờ ông, tôi muốn chuyện này kết thúc nhanh nhất có thể. – nó nói chắc nịch
- Tạm biệt cô chủ - ông Pee lịch sự tiễn nó ra cổng
Nó lái chiếc xe BMW lao nhanh trên đường quốc lộ tới thẳng bệnh viện
- Tao đến rồi – Nó í ới gọi ngay từ ngoài cửa phòng bệnh của Yến
- Ừ ! – Yến
- Mày ăn cơm đi này – nó
- Mày chu đáo thế. - Yến cười tươi rói như nắng mai
- Ông Pee chuẩn bị … - nó lạnh
- Ừ - Yến
- Mà bác sĩ vào tiêm cho mày chưa ? – nó
- Chưa . – Yến
“ Cốc… Cốc”
- Vào đi – nó
Cánh cửa mở ra vị bác sĩ bịt khẩu trang khoác trên mình một chiếc áo blue trắng bước vào
- Tôi đến tiêm cho bệnh nhân – bác sĩ vui vẻ
- Vâng, mời bác – nó lễ phép đứng dậy nhường ghế cho vị bác sĩ
- Sức khỏe của bệnh nhân tiến triển rất tốt chỉ vài ngày nữa là có thể khỏi – bác sĩ
- Cảm ơn – nó
Vị bác sĩ ra ngoài , nó ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đóng cửa lại
- Yến, mày nghĩ những người mình gặp sáng nay là ai ? Tại sao chúng lại muốn bát cóc chúng ta, tao nhớ thì mình đâu thù hằn với ai đâu ? – nó
- Ừ tao nghĩ lũ người đó đang muốn điều gì đó ở chúng ta không lẽ nào bọn chúng lại bắt cóc chúng ta mà không có lí do cả, hay lũ người buôn nội tạng? - Yến
- Tao không chắc, nếu là bọn buôn nội tạng không lí nào bọn chúng lại để mình thoát dễ dàng như vật? Mày yên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức đi, tao đã nhờ người điều tra, nhất định tao sẽ tìm ra bọn chúng kẻ đã làm hại mày – nó gằn từng giọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra phía cửa sổ. Rèm cửa phấp phơ vì gió , ánh mắt sáng quắc sắc lạnh làm cho người khác phải run sợ….
Nó nhếch môi, nghiến răng ken két , bầu trời mây đen xám xịt … Mưa bắt đầu rơi … Rửa sạch vết bẩn của thiên hạ, rửa sạch sự nhem nhuốc của lòng người, sự bẩn thỉu trong tâm hồn, xóa tan trí óc đầy máu của con người… Một màn kịch sẽ bắt đầu ….