Chương 30
Nó nắm tay hắn dẫn đi vòng quanh sân trường để tham quan.
Vừa đi, nó không ngừng kể chuyện rồi cười típ mắt!
Nhìn nó hắn chẳng nhận ra một Ái Nhi lúc trước nữa, thờ ơ – khinh khỉnh trước mặt hắn là một Ái Nhi hài hước – ngọt ngào! Cái điệu bộ của nó làm hắn phải bụm miệng cười… Có vẻ nó đã quá phấn khích khi hắn chuyển tới trường này.
Nhưng nhìn xem, con gái của cái trường này như lần đầu tiên nhìn thấy trai đẹp ấy! Nếu không phải nó bận bịu với tiết hội giảng mà cô Minh nhờ thì nó đã lôi hắn thoát ngay khỏi đây rồi. Giờ thì đành mặc kệ thôi chứ sao, con gái con lứa nhìn “soái ca” thì cũng phải the thé thôi, đằng này nhìn cứ như kiểu sắp nhỏ hết “dãi rớt” ra vậy.
Biết sự ghen tuông của nó đang chuẩn bị nổ tung, hắn vội khoác lấy bờ vai nhỏ bé của nó, và nói đủ to cho lũ người kia nghe rõ!
- Em yêu à! Anh yêu em yêu nhiều, nhiều lắm đấy!
Nó nhìn hắn mỉm cười hạnh phúc.
Cả hai không thèm để ý đến những ánh mắt chứa đựng sự ghen tức , cùng với những lời bàn tán…
“ Chị hai của 12A có người yêu rồi sao? Không tin nổi đấy!”
“ Họ thật xứng đôi mày nhỉ?”
Một số người có nhao nhao lên, ca tụng nó hết lời…
Hết giờ học, nó nói Yến về trước hôm nay nó sẽ về với hắn. Yến chỉ mỉm cười rồi lặng bước đi!
Sao nhỉ? Tâm trạng của Yến hỗn độn quá! Sao cô lại không mừng cho nó vì nó có bạn trai chứ!
Ghét hắn? Không, trước đây ghét còn được nhưng giờ mọi chuyện rõ ràng quá rồi!
Còn cặp đôi kia thì lại đèo nhau đi ngắm cảnh hoàng hôn trên bờ biển.
Dưới ánh sáng còn vương lại cuối cùng trong ngày. Một cô gái tóc xanh rêu xoăn bồng bềnh. Áo học sinh cùng chiếc váy xếp li lửng màu đen tuyền đang đùa rỡn với những làn sóng xanh đang vội vàng xô đẩy nhau tạt vào bờ. Tiếng cười trong trẻo vang lên, hắn và nó cứ thế chơi té nước….
Ở bên hắn, mọi phiền lo trong nó bay đi hết!
Ở bên nó, mọi nhọc nhằn trong hắn bị xua tan!
Chỉ cần ở bên nhau, hai người như chung một người!
Không khí bỗng trở nên êm dịu hơn, không còn tiếng cười và nô đùa nữa. Nó ngồi tựa vào vai hắn dưới nền cát mịn, lặng ngắ những áng mây lặng lờ trôi về một bến bờ nào đó xa xôi lắm! Mặt trời đang dần khuất sau đỉnh núi…
Hải âu cũng đang dang cánh để bay về tổ ấm…
Nó khẽ nhắm mắt lại, hít thở cái không khí của biển. Trong lành …
- Nếu một ngày em biến mất như ánh hoàng hôn kia, thì anh sẽ đau đến như thế nào? – tiếng nói nhẹ tênh của nó vang lên
- Cũng đồng nghĩa như anh mất đi cả thế giới của mình. Thử hỏi xem có đau hay không chứ! –hắn ôm chặt nó vào lòng.
Lai nó về nhà, hắn cũng mượn phòng tắm của nó để tắm rửa còn nấu ăn đã có Dương An phục vụ.
Đúng là anh em giống nhau như đúc cái gì cũng giỏi. Dương An đường đường là một tiểu thư cực “ương bướng” của Hàn Gia vậy mà cái món gì cũng biết nấu nhé! Nhan sắc thì quá hoàn hảo rồi đúng là người “vừa có tài vừa có sắc” thật may mắn cho anh chàng nào về sau lấy được cô bé này! Nhưng không ai hoàn hảo cả thế cho nên cô chỉ mất cái khuyết điểm tính cách hơi “nữ quyền và có phần thô bạo” một chút…
Sau khi “anh trai và chị dâu” tắm rửa xong. An đã dọn cơm ra đâu vào đấy.
- Xin lỗi An nhé! Vất vả cho em rồi! – nó cười hiền
- Không sao đâu mà chị dâu, em thích nên em mới làm. – An
- Chắc do thương anh đây. Chẳng biết có ăn được không. Cô đã từng vào bếp bao giờ đâu. – hắn nói chọc quê
- Oppa không phải lo ngon là chắc. Mà em làm không phải vì anh đâu, là vì chị dâu đáng yêu của em đấy! – Dương An lè lưỡi
- Của em nào, là của anh. – hắn lườm lườm
- Của em.
-Của anh.
- Thôi nào, hai người không định ăn hả. Vậy tôi ăn nha! – nó can ngăn rồi thản nhiên gắp thức ăn nhai ngấu ghiến
- Là em nể chị dâu đó! Không anh toi rồi. – Dương An nói đoạn cầm đũa
Lịch đi chơi của tối nay là nó sẽ đi cùng Dương An. Hắn sẽ lủi thủi một mình “không ai nương tựa”.
Dảo buớc trên con đường lát gạch ngoài công viên, hắn chán nản đá những viên đá nhỏ. Chợt ngẩng mặt lên thấy một bóng dáng quen thuộc, hắn tiến lại gần… Là Tuyết Yến.
- Sao cô lại ở đây.
Yến ngẩng mặt lên khi thấy có tiếng gọi. Nhìn hắn bằng đôi mắt sũng nước…
- Cô sao vậy? – hắn ngồi xuống bên cạnh và còn ga lăng đưa cho Yến chiếc khăn tay.
- Không sao. Chỉ là buồn chút chuyện thôi! – Yến quệt hàng nuớc mắt tươi cười nhìn hắn.
- Gia đình à?
- Ừ.
Yến buồn rầu kể mọi chuyện cho hắn nghe thì ra là bố mej Tuyết Yến vừa đáp chuyến bay về Việt Nam và báo cho cô biết rằng họ sẽ ly hôn trong tuần tới.
- Ba mẹ cô sống chung với nhau bên Mỹ cũng lâu vậy mà. Tôi tưởng…
- Chỉ là cái cớ để họ che mắt tôi thôi. Họ có xích mích từ rất lâu rồi. Tôi biết nhưng rồi cũng lơ đi. – Yến buồn rầu nói
- Sao cô không gọi cho Nhi. BFF mà!
- Tôi không muốn chia cắt khoảng thời gian của hai người vì chuyện cá nhân của tôi. Mà sao tôi không thấy Nhi đi với anh?
- Đi với Dương An rồi.
- Ừ!
Không gian bỗng trở nên u buồn hơn bao giờ hết.
Bỗng hắn lên tiếng…
- Rượu không? Cho khuây khoả, tôi cũng đang chán không có việc gi làm.
- Ừ!
Cả hai đi tới quán rượu “Rose”
Trong khi hai người này đang tâm trạng ủ rũ thì Dương An và nó đang sập sình trong tiếng nhạc của vũ trường…
Cả hai đều quậy tưng bừng khiến bao anh chàng điên đảo. Nhưng nhìn là hiểu rồi đấy! Một tiểu thư của Trần gia và một tiểu thư của Hàn gia. Ai dám động tới!
Một chàng trai nhìn cực cool. Khuôn mặt đẹp trai và vô cùng khả ái. Đầu đội mũ lêch và đi kèm là phong cách cưc bụi và chất từ đâu tiến tới kéo tay Dương An.
- Vợ à. Cho chồng xin lỗi. – Anh ta nhìn Dương An bằng ánh mắt cún con và tỏ vẻ đáng thương.
- Tôi không phải vợ anh, tránh xa tôi ra. – Dương An bực nhọc đẩy tay chàng trai kia ra.
Nó thấy thế liền tiến lại…
- Cậu là ai vậy? – nó nhìn chàng trai kia.
- Chị dâu à, không có gì đâu, hay chúng ta… - Dương An chưa kịp nói hết câu thì chàng trai kia cắt lời.
- Em là Vương Hoài Phong ạ - chồng tương lai của Dương An – anh ta cười tươi rói để lộ chiếc răng khểnh song cũng lợi dụng tình thế, kéo tay Dương An nắm chặt
- Vậy à Dương An? – nó cười hiền nhìn Dương An.
- Không phải đâu chị, hắn ta là đồ lừa đảo ấy, hắn ngoại tình với con khác. – An bĩu môi xong quay sang Hoài Phong nhìn bằng ánh mắt sắc sảo – Về với Vợ Của Anh đi. – rồi hếch mặt.
- Vợ yêu phải nghe anh giải thích chứ! Đời đời kiếp kiếp anh yêu mình vợ thôi, anh không ngoại tình với ai đâu. – mặc cho Phong thao thao bất tuyệt Dương An vẫn khoanh tay trước ngực với cái thái độ dửng dưng và không quan tâm tới.
Nó thì buồn cuời lắm nhưng vẫn cố nhịn lại.
- Thôi hai đứa cứ từ từ mà giải quyết với nhau đi nhá, chị đi lấy ít nước.
Nó ngồi vào phía bàn cuối dãy để tránh mấy cái ánh sáng lập loè khó ưa. Một tay lướt bảng tin trên facebook bất chợt nó nhận đuợc tin nhắn từ hắn…
“ Định không về luôn à?”
“Sắp!!!”
“ Em đang ở đâu.”
“ Vũ trường Mex”
Sau đó nó tắt màn hình rồi nhấp từng ngụm nước cam và chờ đợi đôi tình nhân kia giải quyết mọi chuyện.
5’ sau xuất hiện bóng dáng người con trai quen thuộc đang tiến lại gần nó.
- Nhanh thế. – nó thản nhiên uống nước không ngoái lại nhìn hắn đang đứng phía sau.
- Chỉ cần là gặp em, thời gian với anh không là gì cả. – hắn ôm nó từ đằng sau.
Một lúc sau khi đã gọi nước uống và ngồi trò chuyện với nó thì Dương An tiến lại gần.
- Oppa cũng biết đường mà đến đây à. Vậy trông chị dâu luôn đi nha, em phải đi giải quyết một số chuyện cho xong.- An nháy mắt với hắn rồi quay lại nở nụ cười tươi rói với nó rồi đi thẳng.
- Là chuyện yêu đương. – nó nhìn hắn rồi nói
- Hoài Phong.
- Cậu nhóc cũng đẹp trai lắm!
- Yêu nó à?
- Yêu anh. Chỉ anh thôi
Hắn béo yêu vào má nó, tay trong tay cùng nhau ra khỏi vũ trường…
Khoảng thời gian hạnh phúc nhất chính là lúc được ở bên cạnh người con trai mình yêu nhất, không biết tình cảm dành cho nhau chỉ là tạm thời hay vĩnh viện nhưng giờ phút nào hai người còn yêu thương thì hãy yêu thương hết mình và bằng cả con tim. Vì đơn giản tình yêu cần nhất sự trân thành, mà trân thành được tạo ra nhờ những tin tưởng và cảm thông!