Chương 40
Uông Ngữ Mạt run lên, kích động lắc đầu.”Không có!” Cô không có nha, cô đã có Bạch Thanh Lê,cô thích Bạch Thanh Lê !
“Vậy em vì sao không dám ngẩng đầu nhìn anh?” Cô phủ nhận làm cho môi hắn câu khởi ,thanh âm trầm thấp có mị hoặc.”Là bởi vì chột dạ sao? Hửm?”
“Không phải!” Cắn răng một cái, Uông Ngữ Mạt ngẩng đầu, tròng mắt nhìn thẳng hắn, mặc dù thân thể run rẩy nhưng ánh mắt nhưng vô cùng phát sáng.
Cô nghênh đón làm cho tròng mắt đen xẹt qua một tia sáng bóng , trong lòng một trận run rẩy. Con cừu nhỏ ngây thơ, không biết dáng vẻ của cô như vậy càng câu khởi lòng tham muốn chiếm giữ của đàn ông hơn.
Ngón tay vuốt mái tóc cô, hắn cúi đầu khẽ hôn, tròng mắt đen nhìn vào cô, ánh lửa trong mắt làm cho người ta run rẩy, “Vậy tại sao em muốn trốn anh?”
Khí thế xâm lược của hắn hù cô, Uông Ngữ Mạt muốn lui về sau nhưng hắn không cho phép, cánh tay ôm cô đột nhiên xoay cô ngược lại áp ở trên tường, dung thân hắn khóa cô ở chính giữa
“Anh Phương. . . . . .”
“Em thật quên được rồi ?” Gương mặt tuấn tú cúi gần cô, thở ra hơi thở hấp dẫn.”Đêm đó ở phòng tắm, ở trên giường,anh làm sao ôm em, làm sao để em ở dưới thân của anh rên rỉ , em thật quên được rồi ?”
“Em. . . . . .” Đôi môi run rẩy, Uông Ngữ Mạt nghĩ đến hình ảnh triền miên kia, lửa nóng, thở dốc, cơ thể giao triền , còn có nam nhân xâm nhập. . . . . .
Làm sao có thể quên được nha ? Kia giống như khắc trên da thịt của cô, lòng của cô, trong đầu của cô, không có lúc nào là không nghĩ tới.
“Tiểu nha đầu. . . . . .” Môi khêu gợi gần sát cô, nhẹ nhàng quét qua cánh môi run rẩy, giọng nói trầm thấp hấp dẫn kia giống như ác ma.”Em yêu anh, đúng không?”
“Không. . . . . .” Uông Ngữ Mạt lắc đầu, “Không có. . . . . . Em không có. . . . . .” Không thể thích, làm sao có thể thích? Cô không có. . . . . .
Nhưng hắn thấy cô khóc, giọng nói run rẩy phủ nhận, nhưng trong mắt rõ ràng là thích như vậy.
Phương Nhĩ Kiệt cười.” Tiểu nha đầu mê nói láo. . . . . .” Hắn hôn lên nước mắt cô, cánh tay đem cô ôm vào trong ngực, lời lẽ nóng ướt đặt lên môi mềm.
Lông mi dính nước run rẩy, Uông Ngữ Mạt nhắm lại nhưng không nhịn được mở môi ra,bàn tay nhỏ bé níu lấy quần áo của hắn, để cho hơi thở của hắn xâm nhập.
Tim nhảyvừa cuồng loạn vừa gấp rút.Cô không thích hắn, không thích, không. . . . . . Thích. . . . . .
Không thích. . . . . . Không. . . . . . Không thể thích, không thể. . . . . .
“A!Anh Phương. . . . . .” Uông Ngữ Mạt cắn môi, muốn nhịn xuống tiếng rên rỉ ngượng ngùng,cô ngửa đầu, tay nhỏ bé cầm chặt lấy ghế sa lon, thân thể cong lên, tuyết đồn giương lên, hai chân đã sớm mở ra, qυầи ɭót giắt tại mắt cá chân phải, quần bị nhấc lên, mông bị bàn tay to khấu chặt.
Áo lông dệt bằng tơ cũng bị đẩy lên, áo lót đã sớm rơi trên mặt đất, hai gò bồng đào mềm lộ trong không khí lạnh như băng, nụ hoa màu hồng đã sớm nhạy cảm đứng thẳng.
Nam nhân đi vào rất sâu, mỗi lần đều ma sát qua chỗ mẫn cảm nhất, nhắm trúng nơi mềm mại run rẩy, “Ô. . . . . . Đừng nha. . . . . .”
“Nơi nào?” Phương Nhĩ Kiệt cúi người xuống, bàn tay đi lên bắt được một bên ngực mềm, hai ngón tay kẹp lại nụ hoa cọ sát xoay chuyển, mơi nơi ấy đâm vào trong nhu huyệt.”Là nơi này sao?Phải không?” Hắn chậm rãi gậm vành tai
Trêu chọc hỏi,vật nóng rực đột nhiên va chạm.
“A!” Thân thể mềm mại kích động run lên, cánh hoa nhất thời co rút chặc hơn, đem phái nam khổng lồ gắt gao trói lại, Phương Nhĩ Kiệt không nhịn được phát ra một tiếng rên.
“Vật nhỏ,em thật nhạy cảm.” Sớm biết thân thể cô nhạy cảm hể, nhẹ nhàng trêu chọc cô thì có phản ứng, thân thể nhiệt tình như vậy làm cho hắn càng muốn đùa bỡn.
Khẽ cắn lỗ tai, phái nam chậm chạp đưa đẩy,cánh hoa nóng ướt nhu động, dồn nén vật to dài, ái dịch ướt đẫm làm trơn bóng của hắn ra vào, chặc chẽ hút làm cho nam nhân khoan khoái long bàn tay bắt được một bên ngực nhỏ.
“A . . . . .” Uông Ngữ Mạt thở khẽ, gò ngực ở trong tay hắn nảy nở, nụ hoa bị kéo ra, làm cho cô cảm thấy đau , nhưng ngoài đau lại có một cổ tê dại.
Mà hắn chuyển động chậm như vậy, sâu trong hoa tâm tỏ vẻ chưa đủ,cô không nhịn được lắc người, chủ động trước sau hoạt động.