Chương 13: Hình phạt
Nhưng mà kết quả luôn không theo ý người. . . . .
Tiểu Anh Nhi vốn ch.ết chắc, nhìn thấy bóng bay tới phía mình, tránh không kịp, đang chuẩn bị chờ ch.ết, vừa rồi còn cười rất vui vẻ, hiện tại ch.ết chắc rồi. . . .
Đang nhắm mắt chờ ch.ết, bỗng nhiên cảm giác một lực mạnh mẽ kéo mình qua, sau đó liền va vào một cái ôm cứng rắn.
A. . . . Tại sao lại cứng như vậy a, ngực hắn làm bằng sắt hay sao vậy, xoa xoa cái mũi bị đau, tiểu Anh Nhi nén giận.
Không cần mở mắt cũng biết là cái tên Minh Khải này, người khác đâu có rảnh để lao vào cứu cô nha, có điều động tác của hắn thật là nhanh, đau một chút cũng được, dù sao không bị bóng đập đến là may rồi.
Tiểu Anh Nhi bên này còn đang nói thầm, Minh Khải đã nhặt bóng lên nhanh chóng ném về phía Lưu Thi Ngôn.
Xoa cẳng chân bị bóng đập vào, Lưu Thi Ngôn nước mắt suýt chút nữa thì trào ra, đau quá. . . . Minh Khải thực tàn nhẫn, dù sao mình cũng thích hắn, ngẫm lại chính mình rõ là thích bị ngược, rõ ràng biết Minh Khải tỏ ra rất dịu dàng với Anh Nhi, chính mình còn đi khiêu chiến hắn. . . .
Lí Tô Cẩm đã sớm bị Minh Khải cho "game over", nhìn thấy Lưu Thi Ngôn cũng bị hắn ném bóng vào người, mà Anh Nhi còn được hắn ôm trong lòng, lúc này khuôn mặt cô ta thật dữ tợn.
Chính cô ta lúc trước cũng cầm được bóng, liền ném về phía Anh Nhi, hơn nữa còn dùng lực rất lớn, vậy mà lần nào cũng bị Minh Khải đỡ được, lần thứ ba, bản thân cô ta còn chưa phản ứng đã bị Minh Khải ném bóng ngược về, thật đau. . . Thấy Anh Nhi được hắn ôm vào trong lòng, ánh mắt ngoan độc bắn thẳng về phía Anh Nhi. . . . Hoàng Anh Nhi, quá đáng lắm rồi, cô chờ đó. . . .
Tiểu Anh Nhi bên này lại hưng phấn, không mảy may phát hiện mình còn đang ở trong lồng ngực Minh Khải, nhìn thấy Lưu Thi Ngôn bị hắn không chút lưu tình đập bóng vào, trong lòng thật khoan khoái, cảm giác được bảo vệ thật là tốt a~
Cặp Lí Hạo Hiên - Lưu Thi Ngôn đã bị loại, vì vậy đội bên kia nhanh chóng tan rã.
Thấy đối phương cuối cùng đều đã bị out hết, đội Minh Khải nhanh chóng sôi trào, đều kích động nhảy dựng lên, khiêu khích nhìn đội bên kia.
__________
"Nếu đội chúng tôi đã thua rồi, chúng tôi nguyện chịu phạt, đội bên kia muốn trừng phạt như thế nào?" Lí Hạo Hiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang vui vẻ của Anh Nhi, khuôn mặt cô còn đỏ hồng lên, cảm thấy thua cũng đáng.
"Học trưởng, trên bờ cát này phương tiện gì cũng không có, trừng phạt kiểu gì a?" Một nữ sinh cau mày hỏi.
"Ah. . . Có thể nghĩ một phương pháp nào đó hao tổn thể lực chút. . . Hay là phạt những nam sinh trong đội thua cuộc phải bế những nữ sinh trong đội thắng cuộc chạy đến chỗ kia, sau đó bế trở lại, trong lúc chạy không được dừng lại nghỉ ngơi, có được hay không?" Lí Hạo Hiên cau mày nghĩ nghĩ, chỉ vào một tảng đá lớn phía xa xa, kỳ thật hắn đã sớm nghĩ rồi, chỉ là hiện tại vừa vặn nói ra mà thôi. . . . (hiện tại xem ra Lí Hạo Hiên ôn nhu như vậy mà thật ra cũng thật là phúc hắc, ha ha ha ha)
"Được được, nếu ai không ôm được, sẽ lại xử phạt người đó," Nhìn tảng đá mà Lí Hạo Hiên chỉ, ít nhất cũng phải cách chỗ này 300 mét.
Không cho nghỉ ngơi thì chắc là rất mệt. Lo lắng một chút, tất cả mọi người cảm thấy chắc cũng được, cũng quả thật nghĩ không ra biện pháp khác, mặc dù có những nam sinh cơ thể gầy yếu, sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không phản đối, ai dám nói mình không bế được nha, bế không được cũng phải cắn răng dùng sức mà bế.
Sắc mặt Minh Khải cũng không tốt, lông mày nhíu lại, lạnh lùng nhìn Lí Hạo Hiên, thấy được mục đích "không trong sáng" của hắn, trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng lần này hoạt động, chính mình đã cho hắn toàn quyền phụ trách, cho nên bây giờ cũng không phản đối được.
"Được, nếu tất cả mọi người đồng ý, vậy các bạn nam trong đội thua cuộc hãy đi tìm các bạn nữ đội kia đi," Lí Hạo Hiên nói xong liền đi về phía Minh Khải và Anh Nhi đang đứng.