Chương 13
Cáp Liên nhăn mày lại.
Độc Cô Dận ở bên cạnh thấy dáng vẻ này của nàng, cũng không biết bất giác khẽ cau mày theo.
Bọn họ bây giờ đang ở trong điện Cảnh Hòa, trên bàn bày chính là các loại sơn hào hải vị, rượu ngon, sau lưng còn có các nhạc sư cung đình trình diễn cổ nhạc, cung nữ phục vụ cũng khá chu đáo, tại sao Cáp Liên còn chau mày?
"Làm sao vậy?" - Không để ý hoàng huynh đang ở trước mặt hai người, hắn quan tâm tiến tới hỏi.
"Đầu của ta rất nặng, cổ rất mỏi..." - Cáp Liên ai oán, liếc hắn một cái.
Làm gì mà nhất định phải bối tóc nàng cao như vậy? tóc của nàng dày, sau khi bối lên sức nặng liền tập trung ở trên cổ, ép nàng quả thật hít thở không thông, nàng thật sự không hiểu tại sao các cô gái trong cung đều phải búi hiểu đầu kỳ quái này? Chẳng lẽ bọn họ không thấy mỏi cổ sao?
"Vậy sao? Vậy nàng nhịn một chút, đợi lát nữa chúng ta cơm nước xong sẽ liền trở về, để nàng thả tóc ra là được" - Hắn đau lòng nhìn Cáp Liên cứng cổ gật đầu một cái.
Ngồi ở trước mặt hai người, hoàng đến nhìn thấy hành động Độc Cô Dận như vậy, chẳng những không có tức giận, ngược lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Đệ đệ nhỏ nhất này của hắn, từ nhỏ đã thông minh sáng sủa, người gặp người thích, vậy mà sau khi xẩy ra trận chính biến ba năm trước đây, hắn dường như biến thành một người hoàn toàn khác, bình thường luôn lạnh nhạt lạnh nhạt, hỉ nộ ái ố không lộ ra, làm cho người ta không đoán ra hắn đang nghĩ cái gì.
Độc Cô Cận cũng biết thập tam đệ biến thành như thế là vì bảo vệ mình, nhưng mắt thấy đứa bé hoạt bát đáng yêu ngày trước biến thành người thận trong trong từng lời nói dáng vẻ thì lạnh như băng, trong lòng hắn vẫn nhịn không được cảm thán, mà lại bất lực.
Nhưng mà sau khi Cáp Liên xuất hiện, thập tam đệ liền có sự thay đổi - vẻ mặt trở nên phong phú hơn, ngay cả đôi mắt ngày thường luôn luôn lạnh lẽo cũng không tự giác để lộ ra sự chìm đắm trong tình yêu, nói tóm lại. Độc Cô Dận giống như cả người sống lại, giống như hồ nước yên lặng bắt đầu trở thành dòng nước chảy róc rách, khiến cho không khí xung quanh cũng tươi sáng sống động trở lại.
Thật ra Độc Cô Dận chỉ khi ở trước mặt hoành huynh mình mới có thể không cố ý che dấu con người thật của chính mình, ở trước mặt những người khác, dáng vẻ hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, làm cho không người nào có thể gần gũi.
Cáp Liên cực khổ xoay xoay cổ, vầm đôi đũa lên muốn gắp thức ăn, nhưng nàng từ trước tới nay nàng chưa dừng dùng đũa, cộng thêm chiếc cổ nặng trĩu không linh hoạt, đôi đũa trên tay không lướt qua các món ăn, mà chính là gắp thịt lên lại rơi xuống, mấy lần như vậy, chiếc đũa trên tay nàng đã động vào đĩa đồ ăn mấy lần, nhưng nàng vẫn không gắp được chút đồ ăn nào.
Nàng cong môi, căm giận cầm lấy một ly rượu uống một hơn cạn sạch, thấy mấy người đứng hầu sửng sốt sửng sốt.
Công chúa dị tộc này thật quá phách lỗi! Ăn cơm thô lỗ như vậy, uống rượu cũng thô lỗ như vậy, một chút cũng không giống với tiểu thư khuê các, nhưng thật kỳ quái, chẳng những Lăng An Vương không ngại, mà ngay cả hoàng thượng cũng không để ý đến hành vi thất lễ của nàng ta.
Độc Cô Dận không nhịn được bật cười khì khì một tiếng: " Cáp Liên, không biết dùng đũa sao?".
"Chỉ là ta không quen thôi! Trước kia làm gì có cơ hội tập".
"Ta nghe nói, người tộc Hạ Lan có thói quen lấy tay bốc cơm" - Hoàng thượng lên tiếng.
"Đúng vậy" - Ánh mắt Cáp Liên sáng lên, hoàng thượng nói như vậy, có phải là cho phép nàng ở đây dùng tay bốc cơm rồi không? Nếu như vậy thật tốt quá, dùng tay bốc cơm rất tiện, làm gì mà phải dùng đến hai cái que trúc này để gắp thức ăn chứ? Không tự nhiên ch.ết đi được.
"Nhưng mà, ở đây là Trung Nguyên, chúng ta xem trọng "nhập gia tùy tục", cho nên ngươi hãy tập dùng đũa đi" - Hoàng thượng mỉm cười nói.
Cáp Liên sửng sốt, thì ra dáng vẻ hoàng đế cười rộ lên cũng rất anh tuấn! Trước đây nàng cho rằng hoàng đế nhất định đều là lão già, sau này thấy Độc Cô Cận, mặc dù có chút kinh ngạc không ngờ hắn lại suýt soát tuổi với phụ thân nàng, nhưng cảm thấy dáng vẻ hắn lúc nào cũng cực kỳ không có sức sống, không ngờ lúc này hắn mỉm cười, trên mặt dường như sáng rỡ, hơn nữa trên trán lờ mờ tỏa ra một luồng khí khái anh hùng.
Thấy Cáp Liên nhìn hoàng huynh mình đến ngây người, trong lòng Độc Cô Dận đột nhiên buồn bực, nhưng ở trước mặt hoàng đế lại không thể tức giận, song vẻ mặt ghen tức này của hắn đều bị Độc Cô Cận nhìn ra, Độc Cô Cận lại khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi mở miệng: "Dận đệ, nếu Cáp Liên không biết dùng đũa, thì ngươi phải làm phiền đệ dạy nàng ta nhiều một chút! Dù sao cũng sẽ làm vương phi của đệ, tương lai chắc sẽ phải tham dự đủ các loại tiệc tùng lớn nhỏ, không biết dùng đũa làm sao được chứ?".
"Vương phi? Đợi đã...! Ai nói là sẽ làm vương phi của hắn?" - Cáp Liên phản bác: "Hoàng thượng, chuyện này tất cả đều do hắn tự mình quyết định ! Cho tới bây giờ thần chưa từng nói là sẽ làm vương phi của hắn" - Nàng cứ như vậy tùy tiện nói ra những lời trong lòng, thái độ thẳng thắng làm cho cả hai huynh đệ bọn họ không hẹn mà gặp cùng nhau sửng sốt.
"Cáp Liên" - Cuối cùng thần trí Độc Cô Dận trở lại trước, lớn tiếng: "Không được vô lễ".
Cáp Liên đương nhiên không phục, muốn mở miệng phản bác lần nữa, nhưng nhìn thất ánh mắt sắc bén kia của Độc Cô Dận, trong lòng trở nên e sợ, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn cúi đầu, tiếp tục hăng hái chiến đấu cùng với đôi đũa trên tay.
"Dận đệ......Chuyện này là thế nào? Là đệ ép buộc nàng ấy ở lại?" - Làm hoàng đế nhiều năm như vậy đương nhiên làm sao hắn có thể không biết đươc tình hình thực tế trong lời nói của Cáp Liên?
"Hoàng huynh, đệ thực sự rất thích nàng, có lẽ thủ đoạn đệ dùng có chút cực đoan, nhưng đệ đảm bảo đệ nhất định sẽ lấy nàng, hơn nữa còn để cho nàng có một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, ngày ngày sống trong hạnh phúc vô ưu".
Độc Cô Cận nhìn đệ đệ, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Chẳng lẽ đệ cho rằng ép nàng ta ở lại trong hoàng cung, chính là cho nàng ta hạnh phúc sao?
Chẳng lẽ đệ cho rằng đem xích một một con ngựa hoang lại, nó sẽ vui sao?
Trên cõi đời này nhà tù lớn nhất chính là hoàng cung, trên cõi đời này nơi cô quạnh nhất cũng chính là hoàng cung, đem một cô nương đến từ Thảo Nguyên bao la giữ lại ở nơi này, nàng ta sẽ giống như là cá trong chậu chim trong lồng, làm sao nàng ta có thể vui vẻ được?
Nhưng những lời này hắn cũng không có nỏi ra miệng, bởi vì hằn nhìn ra được, Độc Cô Dận đang chìm đắm trong tình yêu, hiện tại hoàn toàn không nghe vào tai những lời mình nói.
Hắn im lặng thở dài, một tay chống lên cằm, trên mặt lại lộ ra vẻ mặ mệt mỏi.
Cáp Liên nhìn thấy dáng vẻ này của hoàng thượng, có chút bận tâm: "Hoàng thượng, ngài có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Bị giam trong hoàng cung đã lâu, có chút buồn bực thôi" - Độc Cô Cận nhàn nhạt trả lời.
"Không phải hoàng huynh đang nói đùa đó chứ? Hoàng cung lớn như vậy, lại đặc biệt có nhiều người hầu hạ hoành huynh như vậy, làm sao cảm thấy buồn bực?" – Độc Cô Dận không hiểu.
Ngược lại Cáp Liên khá hiểu cảm nhận này của hoàng thường: "Hoàng thượng, thần hiểu, trong hoàng cung này thật sự không có gì hay cả, cực kỳ lớn, nhưng cực kỳ nhàm chán, còn không bằng Thảo Nguyên rộng lớn ở chỗ chúng thần, liếc mắt nhìn một cái không bao giờ hết, trời màu lam, mây mày trắng, nước màu đen, cỏ màu xanh, thỉnh thoảng có lúc gió thổi tới, còn có thể trốn ở trong đống cỏ của bầy dê để ngủ! Không thì cũng có thể cưỡi ngựa Hạ Lan chạy băng qua sa mạc, lúc mặt trời lặn, mặt trời rất lớn rất lớn, trước kia thần và phụ thân thường thi xem trước lúc mặt trời lặn hẳn xuống núi ai có thể cưỡi ngựa về nhà trước. Hoàng thượng, người có muốn tới Thảo Nguyên chỗ chúng thần chơi đùa không?"
Dáng vẻ ngây thơ của nàng làm Độc Cô Cận có chút xúc động, nghe nàng kể những cảnh tượng sống động như vậy, thật sự làm hắn rất muốn chính mắt mình nhìn thấy một lần!
Nhưng mà..... Hắn cười khổ một tiếng, cuộc đời này của hắn đã định trước là không thể tách rời khỏi nhà giam hoàng cung này rồi.
"Cáp Liên, cảm ơn lời mời của ngươi, nhưng mà công việc của trẫm rất bận rộn, chỉ sợ không thể đi tới một nơi xa xôi như vậy".
"Ờ" - Nàng lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Độc Cô Dận ở bên cạnh thấy vừa bực mình vừa buồn cười, tức giận là vì nha đầu này vừa nhìn thấy hoàng huynh thì hình như rất vui vẻ, buồn cười vì nàng vừa mở miệng mời hoành huynh tới quê hương của mình, thật sự không biết là nàng không có não hay là vì thiếu một dây thần kinh!
Nhưng mà dáng vẻ ngây thơ chất phát của nàng càng làm cho hắn thêm yêu thích, cảm thất ở cùng một chỗ với nàng rất thoải mái, không cần phải suy đoán ý tứ trong lời nói, bởi vì cá tính ngay thẳng của nàng, nghĩ cái gì nói cái đó, tuyệt không giấu diếm, ở chung với nàng tuyệt đối không hao tổn trí óc.
"Nếu không, ngươi có rảnh rỗi dẫn hoàng đệ đi cũng được" - Độc Cô Cận không đành lòng bỏ qua sự hứng thú của Cáp Liên, nói tiếp.
"Hắn! Ba năm trước hắn đã tới rồi mà! Hơn nữa còn ngốc nghếch chạy vào trong hang sói, kết quả.... hu!" - Lời nói còn chưa dứt, một bàn tay lớn liền nhét miếng thịt vào trong miệng nàng.
Sớm đã đói bụng, lại không quen dùng đũa, bây giờ đã có sẵn đồ ăn đưa đến trong miệg, hương vị lại ngon như vậy, nàng quyết định ăn ngấu ăn nghiến trước rồi nói tiếp.
"Sao? Ba năm trước đã từng đến đó?" - Độc Cô Cận hăng hái nhướng mày hỏi.
"Ừmm......." - Mặc dù trong miệng có thức ăn, nàng vẫn vội vàng gật đầu, thật khó khăn nuốt miếng thịt xuống bụng, nàng đang định mở miệng tiếp tục nói chuyện, đúng lúc cung nữ bưng trà sữa bạch ngọc lên, Độc Cô Dận lại lập tức bưng tới đặt trước mặt nàng, nàng do dự một chút, liền lập tức quyết định uống trước rồi lại nói.
"Dận đệ, đây là có chuyện gì xẩy ra vậy?" - Độc Cô Cận suy nghĩ một chút: "Đúng rồi, ba năm trước đây trẫm ở biên quan gần đó tới chỗ của đệ, nghe nói chỗ đó cách Hắc Thủy không xa, thì ra ba năm trước đệ đã gặp Cáp Liên rồi?". Nói xong, hắn nhìn về phía Cáp Liên, chỉ thấy nàng gật đầu một cái, sau đó đưa tay lau đi trà sữa ở khóe môi.
"Hoàng huynh, thật ra thì Cáp Liên là ân nhân cứu mạng của thần đệ, năm đó thần đệ vào nhầm trong hang sói, thiếu chút nữa bị sói hoang tấn công, may mà có nàng xuất hiện cứu thần đệ một mạng".
"Hả? Vậy sao? Vì sao ta chưa bao giờ nghe đệ nhắc tới chuyện này?"
"Chuyện này mãi cho đến gần đây sau khi chính mắt nhìn thấy Cáp Liên mới có thể khẳng định, năm đó thần đệ bị trọng thương, thần trí hết sức mơ hồ, cũng không dám khẳng định người cứu thần đệ rốt cuộc có phải là Cáp Liên hay không, chỉ biết ân nhân là một vị thiếu nữ tộc Hạ Lan, vì vậy ba năm nay thần đệ không ngừng âm thầm phái người tiến về phía núi Hạ Lan điều tr.a tung tích ân nhân, nhưng đều không có tin tức gì, mãi cho đến mấy ngày trước đây trở trong triều nhìn thấy nàng ấy thực hiện nghi lễ hiến cống ở trong triều, cũng do chính miệng nàng ấy xác thực là đã cứu thần đệ vào ba năm trước, lúc đó thần đệ mới khẳng định".
"Thì ra nàng là ân nhân cứu mạng của đệ sao? Trẫm phải ban thưởng cho nàng ta cái gì mới được nhỉ" - Độc Cô Dận nhìn về phía Cáp Liên: "Ngươi có muốn gì không? Chỉ cần trẫm có khả năng có thể thực hiện được, đều có thể đồng ý với ngươi".
"Thật" - Cáp Liên không dám tin mở to mắt: "Thật sự là cái gì hoàng thượng cũng có thể cho thần?".
"Một lới hứa của hoàng đế đáng giá nghìn vàng, tuyệt đối không phải là trò đùa".
"Vậy thần muốn tự do" - Nàng bật thốt nói ra: "Để cho thần về nhà, để cho thần trở lại núi Hạ Lan, thần không muốn ở lại trong cung".