Chương 47
Lát sau hồi phủ, vừa trở về phòng Dương Thiên Phong vứt đi đấu lạp trên đầu thê tử rồi ôm nàng lăn nên giường hôn một trận mãnh liệt. Chỉ cần nhớ đến vẻ mặt háo sắc của Phan Lập cùng thái độ của thê tử là hắn lại nhịn không được.
Dung mạo của nàng lúc này cũng đã phục hồi hoàn toàn rồi, tên khốn khiếp kia nhất định là sẽ tìm cách đoạt. Hắn mới không cho phép. Chìm đắm trong lửa giận nào biết bên này thê tử đau.
Nhạc Xích Vũ bị hắn tấn công mãnh liệt sinh ra đau rát có chút cau mày. Chút nữa hắn rời khỏi môi nàng mới có thể hô hấp, hổn hểnh nàng nói: “Chàng làm sao?” Đột nhiên phát cái điên gì a khiến nàng đau ch.ết được. Nàng đưa tay lên xoa xoa môi.
Dương Thiên Phong lúc này mới biết bản thân quá đáng, ánh mắt có chút nhu hòa hơn. Tay hắn đưa lên môi nàng mân mê rất lâu: “Nương tử nương tử, nàng không được nhìn hắn, không được nhìn không được nhìn.”
Nhạc Xích Vũ biết được hắn trong miệng Dương Thiên Phong là người nào nên biết được hắn ăn dấm chua. Nhớ lại đời trước hắn nhìn nữ tử khác nàng cũng như vậy a, chỉ là không có hôn hắn mà giận dỗi thôi.
“Không nhìn hắn làm sao được, hắn là biểu ca của chàng a.” Đời trước hắn cũng không thích Phan Lập đời này cũng như thế nên nàng không cảm thấy lạ.
“Vậy thì không được gặp hắn.” Dương Thiên Phong vẫn giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng để nàng nằm trên người hắn.
“Phụ hoàng mẫu hậu triệu kiến thì phải làm sao a?” Nói không gặp liền có thể không gặp sao, buồn cười.
Dương Thiên Phong nhăn mặt giận dỗi quay sang chỗ khác. Nhạc Xích Vũ phì cười với thái độ của hắn, nàng với tay lấy cái trống lắc ra dỗ hắn.
“Tướng công tướng công, lấy dung mạo của ta ngoài trừ chàng sẽ không người nhìn đâu, đừng giận nữa.”
Đúng, bọn hắn sẽ không nhìn mà nhào vào tranh a. Làm sao có thể không giận cho được. Bất quá hắn dỗi nàng thì sẽ càng để tên khốn kia có cơ hội chen chân vào thôi. Vẫn là thôi đi từ từ nghĩ cách vậy.
Đến chiều Dương Cảnh Phong cho người đến mời hai người đến Việt vương phủ. Dư thị ngồi cùng Nhạc Xích Vũ kể về dung mạo chiến công cùng sự lịch lãm tao nhã của Phan Lập khiến hai nam nhân nào đó mặt đen thui.
Người nhìn cái miệng không ngừng mấp máy khen ngợi Phan Lập của Dư thị. Người lại nhìn thái độ e ấp sau sa mỏng đấu lạp của Nhạc Xích Vũ. Dương Cảnh Phong thật sự muốn lập tức nhào đến lấp cái miệng của Dư thị lại.
Dư thị đang hăng say nói đột nhiên thấy được ánh mắt không thiện ý của Dương Cảnh Phong đang dán chặt mình liền chu môi đả kích hắn: “Ngươi nhìn ta cái, ta nói chỗ chỗ nào không đúng? Phan tướng quân người ta cái gì cũng tốt. Ta biết ngươi là đố kỵ Phan tướng quân người ta nên mới có cái biểu tình này. Nhưng biết làm sao được, ngươi mãi mãi không có được như người ta nha.”
Dương Cảnh Phong vỗ lên tay vịnh của mộc lăn một cái, hống lại: “Ngươi đã gặp hắn rồi sao, nói như bản thân là con sâu trong bụng hắn không bằng.”
“Ta chưa gặp nhưng nghe vài câu của A Vũ cũng tưởng tượng được rồi.” Dư thị hất cằm nhìn Dương Cảnh Phong, đôi mắt đảo một vòng trên người của hắn: “Không cần so cũng biết người nào hơn người nào rồi. Một người cái gì cũng làm không được như ngươi, ai...thật là gia môn bất hạnh a.”
Dương Cảnh Phong đang định hống lại cái đó thì lại nghe nàng nói tiếp: “Ngươi là muốn dọa hưu ta? Vậy thì nên nhanh một chút a. Ta lập tức đi quyến rũ Phan tướng quân nha. Cho dù xếp hàng từ hoàng cung đến khắp Kim quốc ta cũng sẽ vui lòng mà chờ. Còn ngươi, chẳng ai thèm nhìn đến, thật là mất mặt a.”
Nói thì là như vậy nhưng từ khi biết hắn không tàn tật nàng cũng biết số lượng nữ nhân muốn gả cho hắn cũng tuyệt không thua Phan Lập. Ai bảo hắn cứ chống đối nàng làm gì, không khiến hắn tức ch.ết nàng sẽ mang tên mình viết ngược lại.
Dương Thiên Phong vốn rất không vui, khi nghe được muốn cười nhưng là ngốc tử làm sao nghe hiểu mà cười a. Hắn vội ôm lấy thê tử thầm cười vài trần. Dư thị quả không phúc hậu a, hắn là may mắn mới không gặp phải nàng ta.
Dương Cảnh Phong không muốn tiếp tục cùng Dư thị chạm mặt quá nhiều liền cho người đẩy xe lăn rời đi. Đúng là nữ nhân ngu ngốc, loại nam nhân mặt người dạ thú như Phan Lập cũng xem trọng cho được. Sau này để nàng ta xem rõ chân diện mục của Phan Lập để xem có còn khẩu khí lớn như vậy mà khen hắn không.
Dương Thiên Phong đưa mặt vào trong đấu lạp hôn lên môi của thê tử. Vậy hắn liền phải sớm một chút diệt trừ Phan Lập tránh hậu họa. Mới gặp lần đầu đã khiến thê tử hắn có cái bộ dạng này rồi.
Dư thị thu được một màn như vậy vào mắt liền hừ một tiếng mát mẻ: “Dương Thiên Phong, ta vẫn còn ở nơi này a. Ngươi có thể phúc hậu tội nghiệp ta một nữ nhân khả ái nhu mì vẫn đang cô độc không?” Hừ hừ còn chơi trò thân mật như vậy trước mặt nàng nữa.
Nhạc Xích Vũ nghe được mặt lại càng đỏ hơn. Kỳ thực lúc nói về Phan Lập nàng là nhớ lại chuyện sỏa trượng phu làm trước mặt hắn nên xấu hổ. Hiện còn nghe Dư thị nói thế này nữa chứ, thôi thì mau đào cái lỗ nào đó cho nàng chui xuống luôn đi.
Dương Thiên Phong xoay đầu, ngồi thắng thắt lưng ngây ngô nhìn Dư thị vấn: “Tam hoàng đệ không có hôn ngươi sao?”
Dư thị xoay mặt một bên làm tư thái phun nước bọt: “Ta phi, ta mới không cần tên khốn đó hôn ta. Suốt ngày chỉ biết keo kiệt kìm hãm ta, phải là một nam nhân như Phan tướng quân mới đáng để cho ta dựa dẫm một đời. Thật là mong cung yến ngày mai.”
Nàng đưa hai tay đỡ lấy gương mặt diễm lệ của mình, đôi mắt mơ màng nghĩ về một nam nhân hoàn mỹ như Phan Lập. Nếu thực sự hưu được Dương Cảnh Phong nàng nhất định đi câu dẫn Phan Lập.
Dương Thiên Phong nắm tay thê tử nói: “Nương tử nương tử, nàng nhất định không được như tam đệ muội vậy, nàng ta thật không có tiền đồ a.” Hắn cũng không thể trách Dư thị ruồng bỏ tam hoàng đệ của hắn. Do hai người bị bức hôn lại không có tiếng nói chung, hệt như hắn cùng thê tử đời trước.
Nhạc Xích Vũ phì cười khẽ gật đầu: “Tướng công, chàng ra ngoài xem tam hoàng đệ đi, hắn bị A Tịch chọc đến không ít đâu.”
Dương Thiên Phong ứng tiếng rồi chạy ùa ra bên ngoài. Hắn mau chóng cùng đại hoàng huynh thương lượng một chút.
Nhạc Xích Vũ nhìn Dư thị nhỏ giọng khuyên nhủ: “Tam hoàng đệ là hảo nam tử, A Tịch đừng hở chút là chọc giận hắn như vậy.”
Dư thị khinh bỉ vài cái, chỉ cần nghĩ đến đống độc dược kia trong phòng hắn thì nàng đã cảm thấy ác tâm rồi. Rất muốn nói Nhạc Xích Vũ nghe nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nhịn xuống, dù gì cũng không phải chuyện của nàng.
“Ngươi đừng bị vẻ bề ngoài tuấn tú của hắn gạt a.” Dứt lời nàng lại vỗ vào trán của mình: “Ai, ngươi xem, ta lại ăn nói linh tinh rồi. Ngươi có trượng phu tuấn mỹ hơn hắn làm sao bị vẻ ngoài của hắn gạt được.”
Nhạc Xích Vũ cười khẽ, không biết lúc nàng rời đi đôi phu thê này thế nào. Chỉ biết năm đó nàng muốn hòa ly bọn họ cãi nhau rất to, nhưng đến cuối cùng cũng vẫn là đồng nhất ý kiến cùng nhau mời nàng đến phủ ở chỉ trích Dương Thiên Phong.
“Kỳ thực ta cảm thấy ngươi cùng tam hoàng đệ cũng rất tương xứng nha, hôn phối này sẽ không sai đâu.”
Dư thị lắc lắc đầu, xua xua tay: “Đừng đừng, đừng bao giờ kéo ta cùng hắn một đường. Hiện ta bận mơ mộng Phan tướng quân rồi, đừng phá hỏng mỹ mộng của ta.”
“Nhưng ít nhất ngươi cũng không cần lo sợ sẽ có một ngày hắn nhớ không ra ngươi.” Nhạc Xích Vũ nói đến đây tâm lại có chút nhức, đôi mắt nàng lệ quang ánh đầy trực trào mà rơi. Mùa đông sắp qua rồi, một năm mới sắp đến, thu đến sẽ là lúc nàng rời đi.
Dư thị lại không thấy được nên không chút nào phát giác ra dị trạng lúc này của Nhạc Xích Vũ. Nàng bật cười đầy khoái chí: “Sợ rằng cả đời này hắn cũng không thể quên ta, nghe đồn hắn nhớ ta đến mơ cũng gặp.”
Nhạc Xích Vũ lại bị lời của Dư thị chọc cười. Hai nữ nhân lại ngồi trong phòng nói đến chuyện của Phan Lập