Chương 68
Bốn người ngồi xe ngựa lập tức trở về tự hội ngộ cùng Thiệu Khánh hậu. Dương Thiên An luôn miệng trách bọn họ vô tâm vô phế báo hại nàng sợ đến tim muốn nhảy luôn ra ngoài.
Nhạc Xích Vũ chỉ có thể cúi đầu chấp nhận. Mai thị ở bên khuyên nhủ không thôi. Dư thị lại vui vẻ đề nghị: “Chi bằng chúng ta ở lại thêm mấy ngày đi. Biết đâu hắn cũng sẽ ghé tự.” Chúng ta lại có thêm trò chơi. Thái y viện để sau đi, chơi trò mới này trước.
“Muội không đồng ý đâu.” Dương Thiên An giận dỗi phản đối.
Nhạc Xích Vũ lại cảm thấy Dư thị nói có lý liền nói ra suy nghĩ của mình: “Hoàng muội cũng nên nghe A Tịch đi. Hắn đã ở lãnh thổ Kim đô sợ là cũng sắp tiến cung đề thân, có lẽ hắn đến trước mười dặm hồng trang ở phía sau theo tới. Nếu là hồi cung nhất định sẽ rất nhanh liền tiến hành hôn sự. Còn hoàng muội ở lại có thể tìm hiểu hắn, nếu là cảm thấy không thích chúng ta liền giúp hoàng muội hủy bỏ hôn sự này.”
Hiện Kim quốc thái bình nên Dương Thiên An cũng không cần gả đi xa như vậy nữa. Nhưng nàng tin chắc nàng ta sẽ cảm thấy Hàn Chí Vỹ là nam nhân tốt, bởi đời trước lúc hòa thân không lâu bọn họ liền tình cảm rất tốt đẹp. Mà Hàn Chí Vỹ lại chu đáo ân cần thỉnh giáo nàng không ít chuyện của nữ tử Kim quốc.
Lúc đó nàng không hề nói ra thân phận của mình, hắn hỏi thì cả hai đều im lặng nên hắn nghĩ nàng là nữ tử Kim quốc. Mà cũng không phải vì Dương Thiên An không muốn nói cho hắn biết, chỉ là sợ chạm vào nỗi đau của nàng, quá khứ của nàng càng ít người biết càng tốt, chính vì suy nghĩ như vậy nên cả hai không ai nói câu nào về chuyện lúc trước cho Hàn Chí Vỹ biết. Đến khi Dương Thiên Phong đến hắn mới biết được thân phận thật của nàng.
Mai thị cũng cảm thấy có lý cũng mở miệng: “Nhị đệ muội nói rất đúng. Nếu thử xong vẫn không thích liền lui hôn, khoan nhanh chóng quyết định tránh lỡ mất một nam nhân tốt. Lúc nãy tẩu thấy hắn cũng không phải loại người xấu xa gì đâu.”
Dương Thiên An cắn cắn môi suy nghĩ sau đó mới đáp ứng.
Thế nên khi về đến tự bọn họ viện cớ ở lại tự để một mình Thiệu Khánh hậu quay về Kim đô.
Thiệu Khánh đế cùng các vương tử đại thần đứng ngoài đại điện nghênh đón. Chỉ là thấy thiếu đi mấy chiếc xe ngựa mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.
Thiệu Khánh hậu bước xuống xe ngựa rồi giải thích: “Các nàng bảo chưa muốn hồi kinh nên lưu lại thêm một đoạn thời gian.”
Sắc mặt của Dương Hoài Phong âm trầm. Cư nhiên thê tử của hắn cũng sẽ lưu lại sao? Đây thật là không giống như tính cách của nàng, không lẽ có chuyện gì phát sinh?
Thần tình của Dương Thiên Phong cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu. Trước lúc đi đã hứa hẹn thế nào hiện tại lại bảo muốn lưu tại đó. Mắt hắn không tự chủ lại dừng trên người Dương Cảnh Phong, theo trực giác là thê tử của hắn bị Dư thị dạy hư rồi.
Dương Cảnh Phong vốn là đang âm thầm mắng người. Nữ nhân ch.ết tiệt kia trước khi đi chỉ mang cho hắn một ít bạc bảo là nàng đi chỉ vài ngày rất nhanh trở lại, chỗ bạc đó dư giả cho hắn dùng đến khi nàng trở về. Nàng còn nói rằng bên trong khố phòng chỉ còn bảo vật thôi, nếu là hắn hết bạc dùng có thể tùy thời bán đi.
Nàng là nghĩ cái gì vậy, hắn còn chưa có nghèo đến nông nỗi phải bán bảo vật trong khố để kiếm bạc dùng. Bây giờ vui rồi, hắn đường đường là vương gia chút nữa còn phải đi mượn bạc của hai hoàng huynh sống qua ngày.
Đang cảm thán đột nhiên thấy hai vị hoàng huynh nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Hắn đã biết được hai hoàng huynh là nghĩ nữ nhân ch.ết tiệt kia dạy hư hai hoàng tẩu nên mới mang tội định cho hắn. Còn chưa kịp thanh minh cũng thấy phụ hoàng dùng ánh mắt y hệt như thế nhìn mình.
Hắn chỉ có thể nuốt nước bọt cúi thấp đầu mà thôi. Đều do nữ nhân ch.ết tiệt hại cả, xem ra chút nữa chỉ có thể đi mượn bạc chỗ mẫu hậu dùng tạm. Vì sao nàng không ở hắn vẫn phải chật vật như vậy?
Thiệu Khánh đế đỡ Thiệu Khánh hậu vào trong không quên ra lệnh cho đám nhi tử của mình: “Tất cả đến thư phòng gặp Trẫm.”
Bên trong thư phòng,
Thiệu Khánh đế ngồi sau thư án vàng chóe lạnh mắt nhìn ba nhi tử ở trước mặt, nhàn nhạt nói: “Hiện các ngươi đều bình an vô sự, Trẫm muốn tìm các ngươi thương lượng chuyện lui hôn với Ngạn quốc.” Năm đó đề hôn sự này là bất đắc dĩ, nhưng hiện khác rồi, bản thân hắn không nỡ để nữ nhi gả xa lại nhớ lần nháo kia nếu không có Nhạc Xích Vũ sợ là không ai khuyên ngăn được a.
Tròng mắt của ba người đều khẽ run. Dương Thiên Phong là người có ký ức tiến kiếp, hai người còn lại thì nghe hắn kể nên cũng rất an tâm về mối hôn sự này, hiện Thiệu Khánh đế lại muốn lui hôn, bọn họ nên làm sao nha. Cả ba đưa mắt nhìn nhau lại nhìn Thiệu Khánh đế.
Dương Thiên Phong là người đầu tiên chấp tay nói lên ý kiến của mình: “Phụ hoàng, hôn sự đề ra lâu như vậy lại còn là liên hôn và ảnh hưởng đến quốc thể của Kim quốc không thể tùy tiện lui hôn.” Năm đó nếu không phải Ngạn quốc tao ương thì hoàng muội cùng thê tử hắn chính là sống hạnh phúc nhất. Mối hôn sự tốt đẹp này, hắn không muốn phá vỡ.
“Chính vì Trẫm biết nên mới bảo các ngươi cùng đến thương lượng.” Thiệu Khánh đế thở dài một hơi: “Đều là do các ngươi, nếu không bày trò linh tinh thì Trẫm có cần ra hạ sách kia không.”
Cả ba đồng loạt quỳ xuống cầu xin Thiệu Khánh đế tam tư. Dương Hoài Phong biết là lỗi xuất phát từ bản thân trước nên chấp tay nói: “Phụ hoàng, chi bằng thỉnh thái tử Ngạn quốc đến Kim quốc làm khách trước, nếu hắn thực sự không được chúng ta mới nghĩ cách lui hôn.”
“Phụ hoàng, nhị hoàng tẩu mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được hoàng muội hiện đột ngột lui hôn...” Dương Cảnh Phong cũng tấu lên ý kiến của mình.
Thiệu Khánh đế trầm giọng cắt đứt: “Chính vì lo lắng cho An nhi nên Trẫm mới không đành lòng.” Hiện vừa đoàn tụ không lý nào lại tách ra. Sáu năm rồi, sáu năm rồi hắn cùng thê tử mới có thể cười vui vẻ như vậy, nghĩ không ra nhanh như vậy liền tách ra. Bản thân thực sự không đành lòng.
Dương Thiên Phong mím thật chặt môi không nói lời nào. Hắn cũng không thể kể phụ hoàng nghe chuyện của đời trước được. Kim quốc thảm như vậy chính là bại trong tay hắn.
Dương Hoài Phong cũng động não suy nghĩ kế sách vẹn toàn. Dương Cảnh Phong liền lại mắng nhiếc Dư thị không tiếc lời, đều do nàng phụ hoàng mới đột nhiên mắng hắn như vậy.
Không khí bên trong thư phòng trầm mặc, nhiệt độ thấp đến cực điểm và cực kỳ nặng nề. Mặt mày người nào cũng là chau lại nghĩ đối sách, đến thở cũng chậm đi không ít.
Ở phương xa, Dư thị liên tục hắt-xì đến mức độ đứng không vững cước bộ. Nhạc Xích Vũ phải đứng bên cạnh đỡ lấy nàng, ấy vậy mà nàng còn có nhã hứng nói đùa: “Nhất định là mỹ nam nhắc đến ta rồi.”
Dương Thiên An đưa tay che miệng cười: “Tam hoàng tẩu lúc nào cũng mỹ nam không sợ tam hoàng huynh ăn dấm sao?”
Dư thị bĩu môi không đáp lại tiếp tục hắt-xì liên tục mấy cái.
Nhạc Xích Vũ lại thay nàng ta đáp: “Tam hoàng đệ chắc là tức đến hôn mê đi.” Có nam nhân nào không giận khi nghe thê tử mình khen nam nhân khác đâu.
Mai thị lắc đến cái đầu sắp rơi ra ngoài. Nhìn tình huống này liền biết là Dương Cảnh Phong bên kia mắng rồi. Do trên đường đi đến đây Dư thị liên tục khoe khoang bản thân mang hết bạc của Dương Thiên Phong giấu rồi chỉ để lại cho hắn ít bạc tiêu qua vài ngày thôi.
Dư thị không ổn liền trở về phòng nằm thẳng trên giường. Mai thị lo lắng thế nên ở bên cạnh chăm sóc. Nhạc Xích Vũ cùng Dương Thiên An lại ra ngoài hoa viên ngồi ở bộ bàn ghế đá dưới gốc cây đại thụ to trò chuyện.
“Nhị hoàng tẩu từng gặp qua thái tử Ngạn quốc vậy có biết tính cách của hắn thế nào không?” Dương Thiên An chống cằm nhìn Nhạc Xích Vũ lom lom.
Nhạc Xích Vũ mỉm cười nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ ở Ngạn quốc, chậm rãi nói: “Hắn tính tình ôn hòa, lại không bày ra thái độ kiêu ngạo của hoàng thất, ở Ngạn quốc hắn là được lòng bách tính nhất.”
Dương Thiên An có chút kinh ngạc, lúc sáng nhìn vóc người kia làm sao sẽ là như Nhạc Xích Vũ nói nha. Nhìn vẻ mặt cười đến cong loan mặt mày của Nhạc Xích Vũ nàng lại có chút hiếu kỳ hỏi: “Vậy có phải nếu không có hôn ước với nhị hoàng huynh, nhị hoàng tẩu sẽ gả cho hắn không?”
Sắc mặt kia là ngưỡng mộ, cũng như lúc trước Dư thị bày vẻ mặt này mỗi khi nhắc đến đám mỹ nam rồi đòi gả cho ai đó vậy. Mà đời trước Nhạc Xích Vũ chính là ngưỡng mộ phu thê Dương Thiên An có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc như vậy, nàng lại đau buồn nghĩ đến cuộc sống hôn nhân của mình. Đều là công chúa, đều là hòa thân nhưng lại cách xa nhau như một trời một vực.
Nhạc Xích Vũ lập tức thu lại nụ cười nhìn Dương Thiên An: “Hoàng muội là đang nói linh tinh gì nha, để tướng công nghe được hắn sẽ không vui đâu.” Nàng có chỗ nào biểu hiện là thích Hàn Chí Vỹ sao? Tay không tự chủ sờ lên khuôn mặt của mình.
“Vậy tại sao nhị hoàng tẩu không hành lễ phu thê a? “Dương Thiên An cùng Dư thị một thời gian nên những thứ này cũng không có e ngại. Lại nói, dạo này mẫu hậu liên tục than vãn chuyện nhị hoàng huynh không có báo được hỷ sự.
Nhạc Xích Vũ bị hỏi đến mồm trương khẩu ngốc không trả lời được câu nào. Dương Thiên An lúc nào thì mồm mép lợi hại như Dư thị rồi, thật đáng sợ!
Lát sau nàng cười ha ha rồi lập tức viện cớ chạy đi. Nàng làm sao có thể nói ra chuyện đời trước.
Dương Thiên An nhìn theo bóng lưng của Nhạc Xích Vũ mắt chứa không ít nghi ngờ. Nếu thực sự như vậy thì khác nào nàng cùng nhị hoàng huynh là tội nhân thiên cổ đâu.