Chương 3
Buổi chiều đó đã làm thay đổi cả một đời của La Khiêm.
Hạ Tiểu Tiệp thảo luận với anh về việc dán một tấm ảnh lên vách tường, cô nói cho anh mỗi tấm ảnh cho cô cảm giác như thế nào, sau đó bảo anh nói cho cô câu chuyện sau mỗi tấm ảnh.
Anh không biết vì sao cô biết sau mỗi tấm ảnh đều có một câu chuyện, nhưng anh vừa khéo đều nói hết. Cô nói, ảnh của anh sẽ làm con người có cảm giác xúc động, cô hỏi anh nếu có hứng thú với chụp ảnh như vậy sao không làm nhiếp ảnh gia?
Có lẽ là bởi vì còn băn khoăn nhiều chuyện, anh bắt đầu nói chậm rãi, kể về chính mình không có khát vọng lại không người ra sức giúp đỡ. Bởi vì không có lai lịch, không có bằng cấp, không ai giới thiệu, cũng bởi vì anh không có bao nhiêu thời gian và tiền tài có thể tiêu xài để chờ đợi Bá Nhạc* xuất hiện. Anh không phải không làm, cũng không phải không thể làm, mà sự thật khiến anh không thể không làm, cũng không phải không thể làm, mà là sự thật khiến anh không thể không cúi đầu với vận mệnh. Sau đó, anh chỉ có thể nói với chính mình, chỉ cần còn có thể cầm máy ảnh tưởng tượng anh đang chụp liền cảm thấy mỹ mãn.
*伯乐 Bá Nhạc:người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể
Hai mươi ba năm qua, mỗi một ngày anh sống chưa bao giờ giống nhau, trong một ngày anh đã nói nhiều như vậy, hơn nữa đều là lời trong lòng. Anh từ trước đến nay không phải là người nói nhiều. Ở cô nhi viện, bởi vì quá nhiều người, mẹ viện trưởng cố gắng thế nào cũng rất khó chăm sóc chu đáo cho mỗi đứa trẻ, mà anh vừa không thuộc loại nghịch ngợm, gây chuyện thị phi khiến mọi người lo lắng như đám kia, cũng không thuộc loại học sinh giỏi. Nhưng lúc còn nhỏ anh đặc biệt ngoan ngoãn, tự nhiên dễ dàng bị đẩy sang một bên, làm anh thay đổi không ít, vô tình trở nên trầm mặc.
Anh không có cảm giác là người lớn đối với anh không công bằng, chính là không tự giác dưỡng thành tính cách tự dựa vào chính mình, hỉ nộ ái ố đều tự mình chấp nhận, không chia sẻ với người khác hoặc có thói quen tìm người kể khổ. Cho nên nói nhiều như vậy với cô, sau nghĩ lại, ngay cả mình cũng bị dọa nhảy dựng.
Trải qua chiều hôm đó, La Khiêm phát hiện, cảm giác cô cho anh hoàn toàn thay đổi, không còn là cô gái xinh đẹp hung hãn, mà là một cô gái lương thiện am hiểu ý người, thận trọng, ngoài lạnh trong nóng, thật dễ dàng khiến người ta động lòng.
Bởi vì tay bị thương nên ngay cả công việc ở lớp chồi anh cũng không làm được, chỉ có thể xin phép ở nhà dưỡng thương. Anh nghỉ một tuần, mỗi ngày Hạ Tiểu Tiệp đều đến tìm anh, mỗi ngày đều mua một đống đồ ăn mang đến nhà anh. Tuy rằng cô nói đó là mua cho mình ăn, nhưng lúc đi tuyệt đối không mang những gì còn lại đi.
Cô đều gọi anh “Này”, chưa bao giờ mở miệng hỏi anh tên gì, mà vì vậy anh cũng không mở miệng hỏi tên của cô, cũng gọi cô là “Này”.
Một tuần đó là những ngày nhẹ nhàng thoải mái nhất của anh. Họ tán gẫu về mấy tấm ảnh, tán gẫu về chụp ảnh, nói đùa về chuyện đông chuyện tây. Cô còn giật giây anh, nói với anh dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, không bằng nghĩ cách lấy tác phẩm của mình đi thi, tuy là bắn bậy bắn bạ, nhưng có khi sẽ bắn trúng. Vì thế cô chủ động mua phong bì, sưu tập tài liệu tạp chí liên quan, mỗi tấm ảnh cùng câu chuyện đều cho vào phong bì, sau đó gửi đến các tạp chí.
Trong một tuần đó hai người họ thật sự cùng nhau làm rất nhiều chuyện, trong đó bao gồm chuyện yêu đương. Đó là…
Không thể nói là nhất thời xúc động, cũng không thể nói là chuyện trong kế hoạch, chỉ có thể nói là không kìm lòng được, tình đầu ý hợp.
Nụ cười của cô khiến anh động lòng, khi ở trên giường cô mỉm cười với anh khiến anh không chút nào phòng vệ, nhất thời xúc động khiến anh không nhịn được hướng về phía trước mà hôn cô. Ngay lúc đó cô lại không hề cự tuyệt, ngược lại nhắm mắt lại, khiến anh nghĩ đã đạt được giấy thông hành, nháy mắt dục hỏa đốt người, không kìm lòng được làm nụ hôn đầu tiên của họ trở nên sâu sắc. Tiếp theo tất cả như là nước chảy thành sông, điều tự nhiên xảy ra.
Từ một khắc kia, cô trở thành bạn gái của anh, trở thành đối tượng kết hôn, trở thành người anh chăm sóc cả đời, người phụ nữ bảo vệ cả đời, hơn nữa còn thề kiếp này tuyệt đối không khi dễ cô! Mà cô…
Anh vẫn nghĩ cô và anh có suy nghĩ giống nhau, kết quả anh nhận được là cô hưởng ứng sự đóng góp của tạp chí, nói thực thấy hứng thú với tác phẩm anh chụp, muốn tiến thêm một bước nói chuyện hợp tác với anh, đột nhiên càng lúc càng xa anh, sau đó biến mất không thấy, không hề xuất hiện.
Anh không biết rốt cuộc là mình làm gì sai, chỉ có thể nghĩ có lẽ là rốt cục cô đã nghĩ rõ ràng, nghĩ thấu triệt, thứ anh có thể cho cô không nhiều. Đi theo anh chịu khổ quá nhiều, cho nên mới lựa chọn ra đi.
Tim đau, nhưng không trách cô. Bởi vì anh đúng là không xứng với cô.
Chuyện này điều là do họ tình nguyện, nhưng phim ảnh vẫn đều ở trên tay anh, cuối cùng cô vẫn không mang nó đi.
Vì thế, anh thành danh lấy nghệ danh Max, sau đó nổi tiếng quốc tế, tấm ảnh kia cũng trở thành một trong những tác phẩm rất nổi tiếng, bởi vì đó vĩnh viễn là hàng không bán.
Thân là một nhiếp ảnh gia, anh từng chụp rất nhiều ảnh, chỉ có khuôn mặt kia là suốt đời anh khó quên, bởi vì anh yêu người trong ảnh, bởi vì cô từng cho anh toàn bộ, cũng bởi vì có sự thúc đẩy và giúp đỡ của cô mới có Max ngày hôm nay. Sự xuất hiện của cô hoàn toàn thay đổi con người tầm thường của anh, đơn giản là cô.
Chuyện cũ vẫn nhớ rõ ràng, khắc cốt ghi tâm, con người cũng không thể làm thời gian dừng lại, mới đó đã qua năm năm. Năm năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có thể làm thay đổi rất nhiều chuyện. Tỷ như, anh là một người không có tiếng tăm gì, tiền đồ mờ mịt, biến thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng quốc tế.
Mà cô ở đâu? Thời gian năm năm trôi qua cô hay cảnh vật xung quanh có những thay đổi gì? Bên người có đối tượng có tình cảm rồi hẹn hò, đã lập gia đình, hoặc đã kết hôn, mang thai, sinh con không? Năm năm, cô có còn nhớ anh không?
Nếu cô thật sự là chị của bạn gái Tiêu Kì, hai người họ sẽ gặp lại, đến lúc đó cô dùng thái độ gì đối xử với anh? Có thể làm như không biết, hoặc căn bản đã quên anh không còn một chút không?
Hạ Tiểu Tiệp. Nếu không phải vì Tiêu Kì, bởi vì vừa gặp bạn gái của bạn thân anh, trong lời nói của vị Ryan kia, có lẽ đến bây giờ anh vẫn không biết tên của cô, mà tiếp tục dùng “Này” gọi cô. Có khi hai người rất nhàm chán có thể dùng “Này anh”, “Này cô” để xưng hô người kia, buồn cười, thật sự là ngây thơ, nhưng rất vui vẻ.
Tâm tình phập phồng, vừa lo vừa nửa nọ nửa kia, kỳ thực anh rất muốn nhìn thấy cô, lại có chút sợ hãi khi gặp cô. Lí do về phần sợ hãi.
“Reng reng reng…”
Điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, dọa anh nhảy dựng. Anh quay đầu lại nhìn, nhìn điện thoại lại nhìn đồng hồ báo thức điện tử hiện lên 11:30, nói cách khác, anh đã ngồi yên ở đây hơn một giờ! Sự thật xảy ra trước mắt khiến anh khó có thể tin. Ảnh hưởng của cô với anh vẫn lớn như năm năm trước.
Bất giác than nhẹ một hơi, anh rời ghế sô pha đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó nhận điện nói. “Alo?”
“Thật xin lỗi, La đại sư, không phải là tôi muốn phiền đến cậu nghỉ ngơi?” Người đại diện của anh áy náy nói ở đầu kia điện thoại.
“Chuyện gì?” Anh trực tiếp hỏi, biết nếu không phải việc gấp, người đó sẽ không muộn như vậy còn gọi điện thoại làm phiền anh.
“Bên Pháp có chút vấn đề, chủ sự gọi điện đến hỏi cậu, có thể tới trước một ngày không?”
“Vấn đề gì?”
“Nghe nói hành trình cuối cùng của anh sẽ có một ngày chụp ảnh du thuyền, sợ sẽ gặp nguy hiểm nên mới hy vọng bắt đầu trước một ngày, kết thúc trước một ngày, tránh đi tràng hỗn loạn đó.”
“Theo tài liệu thì Du thuyền rất tốt.”
“Cậu làm ơn đừng nói như vậy, La đại sư, nếu cậu có gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?” Người đại diện ở đầu kia điện thoại kêu rên, rất sợ anh lại tâm huyết dâng trào chạy tới chụp du thuyền, sau đó mất tích, làm mọi người sợ tới mức ch.ết khiếp. Bởi vì anh đã từng trải qua chuyện này, mà không chỉ một lần.
“Yên tâm, tôi đã sớm viết xong di chúc.” La Khiêm nửa đùa nửa thật nói.
“Làm ơn đừng nói đùa, Max đại sư.” Người đại diện cầu xin.
“Đến trước một ngày, vậy không phải ngày mai bay?” La Khiêm hơi chút trầm ngâm, đứng đắn mở miệng hỏi.
“Đúng.” Người đại diện trả lời nhanh “Có thể chứ?”
“Được rồi.” Anh đồng ý.
Dù sao thì ở mãi chỗ này anh sẽ càng miên man suy nghĩ không ngừng, sợ không ngăn được mình muốn đi tìm Tiêu Kì hỏi cách liên lạc với cô, sau đó do dự muốn đi tìm nơi ở của cô không, dày vò đến không được. Mà điểm quan trọng là, cho dù anh quyết định đi tìm cô, anh cũng không có nhiều thời gian ở bên cô như năm đó, bởi vì mấy ngày nay anh phải đến Pháp công tác. Đây là công việc của nửa năm trước, không từ chối được.
“Thật tốt quá, tôi nói với người đó ngay.” Nghe anh đáp lại, người đại diện mừng rỡ nói tiếp. “Tối mai tôi sẽ lái xe đến khách sạn chở cậu ra sân bay, trong thời gian này cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
“Tôi biết rồi.”
“Tôi không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, ngủ ngon.”
Ngắt điện thoại, La Khiêm ngồi lại bên giường một hồi lâu, sau đó mới đứng dậy hướng phòng tắm đi tắm rửa, chuẩn bị lên giường. Nhưng đêm nay anh ngủ được sao? Anh thật sự nghi ngờ.
*******
Hạ Tiểu Tiệp đứng ở đường cái, nhìn cảnh tượng đối diện rực rỡ hẳn lên, trong lòng có cảm giác phiền muộn không nói nên lời. Qua thời gian năm năm, chỗ ở trước kia của anh đã không còn, thay vào đó là một loạt kiến trúc quy hoạch, tất cả tầng một đều là mặt tiền cửa hàng, đoạn đường vốn hẻo lánh cũng trở nên phồn vinh hơn, hoàn toàn khác với cảnh tượng trong trí nhớ của cô, chỉ có cửa hàng tiện lợi cách khoảng ba trăm thước ngoài kia vẫn đứng sừng sững.
Thời gian năm năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều, giống như cảnh phố tấp nập trước mắt, lại giống như cô từ cô gái trở thành người mẹ, trước đây cô vì có thai, bay đến Australia tìm em gái, sinh ra con nhỏ. Rời xa nơi chôn rau cắt rốn năm năm, mãi đến bây giờ mới cùng em gái về nước, bố mẹ cũng mới biết được họ có cháu ngoại.
Mà nay anh, từ một tiểu tử vô danh biến thành thầy chụp ảnh đẳng cấp quốc tế. Đúng vậy, cô biết anh thành công, biết anh đi lên rất nhanh, biết mình không thể nào so sánh nổi, nhưng không biết anh có còn nhớ cô không? Nhớ có một cô gái yêu anh, cuối cùng lại không hiểu tại sao rời khỏi anh, biến mất không thấy, từ đó về sau biệt vô âm tính? Nếu anh còn nhớ, cô nghĩ, vậy hẳn không phải là anh nhớ nhung hoặc yêu cô, mà là bởi vì khó hiểu, bởi vì oán, bởi vì hận chăng? Khi hai người sống cùng nhau, kỳ thực không chỉ một lần anh nói cho cô biết, đối với anh cô là người quan trọng nhất, là tất cả với anh, cũng là người nhà cả đời này anh chưa bao giờ có. Chuyện yêu thương tạm thời không đề cập tới, tầm quan trọng của cô trong lòng anh là không cần bàn cãi, nhưng kết quả là cô lại phản bội anh, không nói gì liền vứt bỏ anh, rời anh mà đi. Cho anh tất cả, lại cướp đi tất cả trong chớp mắt, anh hẳn là rất hận cô? Nếu đổi lại là cô, cô nhất định rất hận.
Khi còn là học sinh, có một thời gian Tiểu Dư rất mê đọc tiểu thuyết ngôn tình, lúc cô nhàm chán cũng đọc vài bộ. Trong sách, nam chính mặc kệ chính trước đây vì sao mà rời bỏ anh, có nổi khổ trong lòng gì họ cũng không thể chấp nhận, đều ngược nữ chính ch.ết đi sống lại, cho đến khi biết sắp mất cô mới giật mình hiểu được đó là yêu, sau đó tìm nữ chính trở về, từ nay về sau sống vui vẻ hạnh phúc.
Đó là tiểu thuyết, thật sự là tiểu thuyết. Bởi nếu cô là nữ chính, mặc kệ nam chính vì vứt bỏ cô hay là thế nào đó, cùng người phụ nữ khác anh anh em em trước mặt cô, cô cũng sẽ tan nát cõi lòng mà rời bỏ anh, cho dù sau đó anh lại theo đuổi theo, cô cũng không có cách nào chấp nhận anh. Bởi vì bóng ma đã tồn tại trong lòng, cho nên cô sẽ nghi ngờ anh cả đời không có đến nửa điểm tin tưởng.
Nam nữ như vậy, vợ chồng như vậy sẽ có tương lai sao? Cô cảm thấy sẽ không. Có lẽ sẽ có người cảm thấy cô không thể làm việc lớn, nhưng tính cách của cô chính là như vậy, đây là cô. Cho nên sau này anh có thành danh, cho dù cô biết có thể liên lạc với anh, nhưng cô cũng chưa bao giờ muốn thử liên lạc với anh. Cho dù trước đây cô có nỗi khổ nên mới bỏ đi không nói lời nào, cô cũng không muốn lấy đó làm lý do để cầu xin anh tiếp tục tiền duyên với cô. Cho dù cô chưa bao giờ quên anh, thậm chí vẫn yêu anh say đắm, cô cũng chỉ dám giấu diếm trong lòng, sau đó yên lặng một mình ở phương xa nhìn anh thành công mà vui mừng. Họ gặp nhau quá sớm, đứa bé lại đến quá bất ngờ, nếu…
Không, đối với cô, không có nếu. Cho dù có, cô cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi cái gì, bao gồm yêu thương anh, đem đêm đầu tiên của mình cho anh, sau này phát hiện mình có thai, vì không muốn liên lụy đến bước tiến của anh mà lựa chọn rời bỏ anh. Tất cả những điều đó, cô chưa bao giờ hối hận.
Về phần đứa bé, con gái của họ, cô nghĩ, chờ sau này đứa bé trưởng thành, cô sẽ nói cho nó tất cả, nói cho nó biết rằng ba nó tài giỏi cỡ nào, không hề dựa vào người khác, hoàn toàn dựa vào chính mình mà làm nên tên tuổi. Về chuyện hai người họ xa nhau, không phải lỗi của ai cả, chỉ là duyên hết mà thôi…
Hít một hơi thật sâu, Hạ Tiểu Tiệp nhắc nhở chính mình cần phải đi, cô còn phải đến công ty. Mang theo cõi lòng đầy phiền muộn, cô xoay người, vừa ngước mắt lên cô liền vừa khéo bốn mắt giao nhau với một người đứng cách năm mét. Cô nháy mắt giật mình, bỗng nhiên cũng ngây ngẩn cả người, tất cả cơ thể ngây ra như phỗng, khó có thể tin, thoáng như trong mộng.
La Khiêm!
Sao lại là anh? Sao anh lại xuất hiện ở đây? Sau khi thành danh, không phải anh đều sống ở nước ngoài sao? Chưa bao giờ nghe tin anh về nước, sao giờ phút này anh lại ở đây? Cô không phải đang nằm mơ chứ?
Cô kinh ngạc nhìn anh, đầu óc trống rỗng.
La Khiêm cũng không nghĩ tới chuyện gặp lại cô như vậy. Trải qua năm năm, mới hôm qua lần đầu tiên anh nghe thấy tin tức có liên quan đến cô, không ngờ hôm nay lại gặp mặt như thế, lại là tình huống xảy ra đột ngột như vậy. Ông trời cũng khá là biết sắp xếp đấy chứ?
Tối qua bởi vì bất ngờ nghe thấy tin tức của cô gợi lên rất nhiều ký ức khiến anh mất ngủ cả đêm, lăn qua lộn lại rốt cuộc cũng không ngủ được. Buổi sáng trời trong xanh, anh liền buông tha không giãy dụa nữa, dậy thay áo ra ngoài, định thuê một chiếc xe đi đến nơi anh từng ở trước đây một chút. Anh vừa bước xuống xe taxi liền thấy hình ảnh khắc sâu trong lòng anh, hình ảnh quấn lấy tâm trí của anh cả đêm đã xuất hiện ở trước mắt anh.
Cô không có gì đổi khác, vẫn là một mái tóc thẳng thật dài, thân hình tinh tế, da thịt trắng nõn, khuôn mặt tuyết trắng đoan trang, dù đứng ở nơi nào cũng đều đẹp tựa như tranh vẽ. Cô đứng trên lối đi bộ, ánh mắt thẳng tắp nhìn đường cái đối diện. Nơi đó từng có kiến trúc cũ, thoạt nhìn bề ngoài tựa như sắp hỏng, nhưng kỳ thực còn rất chắc chắn, cũng không ai lên án vấn đề nước bị rò, tiền thuê nhà, lại tiện nghi, khuyết điểm duy nhất là chủ nhà có vẻ lười, đèn trên hành lang đã hỏng nhưng một năm rồi không sửa, còn lại đều tốt. Đó từng là nhà anh, cũng là khi hai người họ ở ở bên nhau, nơi ở lâu nhất.
Bởi vì anh và cô bây giờ không còn quan hệ, ngay cả một lần hẹn hò bình thường anh cũng chưa hề cho cô, hai người nếu không ở trong nhà thì cô sẽ theo anh đi xung quanh chụp ảnh. Tất cả đều là không cần hẹn, mà cô ngay cả câu oán hận hay bực tức đều không hề nói với anh. Cô thật là một cô gái tốt, đến nỗi anh thường cảm thấy mình không xứng với cô, cho nên cô bỏ anh, anh cũng không chút oán hận, nhưng vẫn đau lòng, vẫn phiền muộn, vẫn hận chính mình nhỏ bé vô lực, chỉ như vậy thôi.
Vẫn nhìn cô không chuyển mắt, ánh mắt La Khiêm gần như là si mê, nhưng chính mình lại không biết. Anh nghĩ, sao cô lại xuất hiện ở đây, giờ phút này nghĩ gì trong lòng? Anh có thể tự kỷ một chút, nghĩ cô và anh đều chưa bao giờ quên người kia, hơn nữa bây giờ đang nhớ đến anh?
Cô đột nhiên xoay người lại, bốn mắt giao nhau với anh, làm anh hoảng sợ. Có vẻ cô cũng bị việc anh xuất hiện bất ngờ thế này dọa đến ngây ra như phỗng, cứ như vậy kinh ngạc nhìn anh, cũng không nhúc nhích.
Cảm thấy xấu hổ sao? Cũng không đúng, trong lúc đó họ chỉ là có cảm giác là lạ trong lòng, dù sao thì cũng đã năm năm họ chưa từng gặp nhau. Anh từ từ bước về phía cô, mang theo vẻ mỉm cười thản nhiên chào hỏi với cô.
“Hi, đã lâu không gặp.”
Hạ Tiểu Tiệp vẫn hơi ngây ngốc, trừng mắt nhìn, một lúc lâu cô mới mở miệng đáp lại anh.
“Đã lâu không gặp.” Tiếng nói của cô có vẻ khàn khàn.
“Dạo này, em sống tốt không?” Anh ngóng nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.
Cô gật gật đầu. Trừ lúc nhớ anh tưởng niệm thành tranh, còn lại đều rất tốt.
“Em không hỏi lại anh, anh sống có tốt không à?” Anh hỏi cô.
“Em biết anh rất tốt, anh Max. Chúc mừng anh thành công.” Cô thành tâm thành ý, tuy rằng đây chỉ là một câu nói chúc mừng.
“Em biết anh là Mr. Max?” Anh hơi kinh ngạc.
“Em có xem tin tức của anh ở các bản tin, anh ở giới chụp ảnh quốc tế rất có danh tiếng, triển lãm cá nhân phong bình vẫn đều rất tốt.”
La Khiêm hơi đăm chiêu nhìn cô. Không ngờ cô lại chú ý đến anh, điều này có ý nghĩa gì? Trong lòng anh nháy mắt dấy lên một tia hy vọng.
“Em… Kết hôn à?” Ngăn không được nghi vấn, phút chốc phun ra từ miệng anh.
Hạ Tiểu Tiệp sửng sốt, cười nhẹ sau đó mới lắc lắc đầu.
“Anh cũng chưa.” Anh không thể ngăn chặn thẳng thắn.
Cô giật mình ngạc nhiên nhìn anh, hoàn toàn không ngừng tự hỏi anh nói những lời này với cô là có ý gì.
“Đang vội à?” Anh lại hỏi cô.
Cô lắc đầu. Thực tế vốn là cô phải đi làm, nhưng bây giờ việc đó không quan trọng.
“Chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện tiếp được không?”
Thái độ và dáng vẻ anh biểu hiện ra ngoài tựa như bạn bè lâu ngày không gặp, không có gì là địch ý hay hận ý, làm cô không tự chủ được liền gật đầu.
Thực tế, cho dù anh biểu hiện ra là không có ý tốt thì cô vẫn gật đầu, cô thật sự muốn biết mấy năm nay anh thế nào, muốn nghe chính miệng anh nói, mà không phải là xem nội dung trên báo. Bởi vì trừ những thông tin bên ngoài, cô muốn nghe anh nói đến những chuyện không ai khác biết, nói về việc sau công thành danh toại anh đã cố gắng và trả giá bao nhiêu.
Gần đây thật sự thay đổi rất nhiều, trước kia muốn tìm một nơi có thể ngồi xuống như bây giờ lại không có, mà nay quán fastfood, quán cà phê, nhà ăn kiểu Ý… Quả thực là cái gì cần có đều có. Chẳng qua là bây giờ còn sớm, trừ quán fastfood và quán bán đồ ăn sáng, những quán khác còn chưa mở, cho nên họ chỉ có thể lựa chọn đi vào quán fastfood.
“Em muốn ăn cái gì?” Đứng ở quầy tính tiền của quán, La Khiêm quay đầu hỏi cô.
“Bồi quả nướng.”
“Đồ uống gì?”
“Cà phê.”
“Latte được không? Hay là muốn cái khác?”
Hạ Tiểu Tiệp ngẩng đầu nhìn bảng giá một chút. “Riga cũng được lắm, em muốn hai cái bơ, đường thì không cần.”
“Được, em tìm chỗ ngồi trước đi.”
Cô gật đầu, để anh đứng trước quầy còn mình phụ trách đi tìm chỗ ngồi. Ở quán fastfood khách dùng bữa cũng không nhiều, đâu đâu cũng có chỗ ngồi. Cô tìm một chỗ anh liếc mắt một cái là có thể thấy, ngồi trên ghế sô pha chờ anh.
Trong chốc lát liền thấy anh bưng khay ăn cao ngất hướng đến phía cô.