Chương 3: Thích khách thúc thúc
Lại một đêm nữa trời không trăng đầy sao, ở lãnh cung có một bóng dáng màu trắng nhỏ gầy tựa như lá liễu gió có thể thôi bay lúc nào, bóng dáng màu trắng đó không ai khác chính là Phượng Ánh Tuyết.
(Mèo con: Tỷ tỷ! Tỷ mặc đồ trắng chi zậy?
Ánh Tuyết: Muốn biết hả cưng.
Mèo con: *Đuôi phe phẩy, gật đầu lia lịa*
Ánh Tuyết: Bí mật không thể mật bí.
Mèo con: *Mặt mèo buồn xụ!*)
Phượng Ánh Tuyết đang đi loanh oanh bỗng dừng cước bộ “Vụt!” một tiếng xé gió cắt ngang qua không khí Phượng Ánh Tuyết vội vàng né tránh ám khí, nhặt ám khí thì ra chỉ là một mũi tên...khoan chờ đã mũi tên có độc, lúc này Phượng Ánh Tuyết đưa mũi tên lên ngửi là độc Hỏa chi tâm nàng nghĩ thầm.
“ Có thích khách! Có thích khách! Mau bắt thích khách!”
Phượng Ánh Tuyết đang rơi vào dòng suy nghĩ đột nhiên tiếng hô hoán của cấm vệ quân vang lên làm cho nơi nơi đều sáng rực lửa đuốc. Tai Phượng Ánh Tuyết khẽ cử động, tiếng bước chân dồn dập nặng nề tiến về phía nàng. Một bóng đen mặc đồ hắc y nhân che mặt kính mít dùng khinh công lao qua bức tường của lãnh cung, bóng đen khẽ dừng lại lưng tựa vào tường thở hồng hộc, lúc này bóng đen mới phát hiện có một người đang đứng ở đây vội vàng thủ thế chờ đón địch nhưng khi nhìn lại thì chỉ là một tiểu cô nương mặc bạch y khoảng năm sáu tuổi đang cầm mũi tên trong tay. Bóng đen đó thở phào nhẹ nhõm cũng may chỉ là một tiểu cô nương.
Phượng Ánh Tuyết nhìn thấy bóng đen đó chỉa kiếm về phía nàng bỗng rung lên hồi chuông báo động nếu như tên hắc y nhân đó muốn giết nàng thì nàng sẽ ra tay nhưng đổi lại chỉ là tiếng thở phào nhẹ nhõm của hắc y nhân. Tiếng bước chân dồn dập của cấm vệ quân bắt đầu lục xoát khắp nơi, Phượng Ánh Tuyết nghe tiếng bước chân của cấm vệ quân gần lục xoát tới đây lại quay ngang nhìn hắc y nhân chỉ thấy lúc này hắc y nhân đang ôm vết thương bên vai trái do mũi tên bắn gây ra và búng một ngụm máu đen.
“ Đi theo ta! “
“ Hả? “
Phượng Ánh Tuyết thốt lên một câu không đầu không đuôi khiến cho hắc y nhân không hiểu gì cả. Phượng Ánh Tuyết đang bước đi về phía trước bỗng nhiên quay đầu lại làm ra vẻ mặt "rốt cuộc là ngươi có đi hay không hay muốn bị bắt". Hắc y nhân thấy vẻ mặt của Phượng Ánh Tuyết bắt đầu hiểu ra vội vàng ậm ừ đi theo, hắc y nhân vừa đi vừa suy nghĩ tại sao chỉ là một tiểu oa nhi lại tạo ra áp lực lớn như vậy. Phượng Ánh Tuyết đi một đường dẫn đến phòng của nàng, nhẹ nhàng đẩy cửa vào phất tay một cái lập tức những ngọn nến được thắp sáng, hắc y nhân vào sau nên không thấy cảnh tượng này. Phượng Ánh Tuyết dùng ánh mắt ra lệnh cho hắc y nhân nằm xuống giường, hắc y nhân ngoan ngoãn nằm xuống như một đứa trẻ ngoan vâng lời cô giáo, (Mèo con: khụ! Trẻ ngoan...cô giáo?) hắc y nhân bắt đầu suy nghĩ "đường đường là một cao thủ giang hồ đứng trong thập bảng vậy mà phải nghe lời một cái tiểu oa nhi nói ra đúng là mất mặt trong phái giang hồ".
“ Cởi ra! “
Lại một câu nói không đầu không đuôi phát ra hắc y nhân khó hiểu lần hai, thấy vậy Phượng Ánh Tuyết không khỏi thở dài chỉ chỉ vào miệng vết thương trên vai. Lúc này hắc y nhân mới hiểu ra định cởi y phục trên người nhưng lại nhớ ra có điều gì không đúng mới nói:
“ Không được nói gì thì nói mặc dù ta là đại nam nhân ngươi chỉ là tiểu cô nương nhưng nam nữ thụ thụ bất thân cho nên không được.”
Gân xanh Phượng Ánh Tuyết bắt đầu nổi lên đã làm thích khách lại còn nói nhiều còn có bệnh ngốc nữa chứ giờ nàng mới hiểu vì sao hắn bị thương. Phượng Ánh Tuyết tức giận bắt đầu xé áo bên vai trái của hắc y nhân lưu loát rút mũi tên khiến cho miệng vết thương đã đen nay còn đen hơn do bị nhiễm độc, mũi tên vừa rút ra hắc y nhân không khỏi hút một ngụm khí lạnh rốt cuộc thì tiểu cô nương này cứu người hay đang giết người vậy. Vết thương khá sâu lại bị trúng độc hỏa chi tâm cầm cự tới giờ phút này là may mắn lắm rồi vì độc hỏa chi tâm sẽ ăn sâu vào tứ chi dần dần lan đến tim người bị trúng độc sẽ cảm giác cơ thể mình dần nóng lên như một ngọn lửa từ từ cơ thể sẽ bốc cháy và bị thiêu tới ch.ết may mà gặp được nàng chứ người khó mà cứu chữa. Phượng Ánh Tuyết nở một nụ cười mi ngoặc xem ra đã đến lúc ra tay rồi.