Chương 27: Thẩm vấn
Một buổi sáng trong lành, chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới tươi sáng nhưng...
"Người đâu! Mau bắt quận chúa đưa lên triều thẩm vấn!". Giọng nói eo ẻo của tên thái giám cất lên không khỏi khiến người ta rùng mình.
Phượng Ánh Tuyết còn đang say giấc nồng thì bị đánh thức, mấy cung nữ lôi nàng xuống còn chưa kịp chải tóc, mặc quần áo chỉnh tề cứ như vậy mà đi chỉ cho nàng một chiếc áo khoác ở bên ngoài. Di nương không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại nghe nói nàng bị bắt đi thì hốt hoảng kêu người đưa đi chạy theo.
Trên triều, các bá quan văn võ triều đình đang thảo luận "Vì sao đã hết giờ làm việc rồi mà hoàng thượng kêu ở lại? Đã vậy còn có tam công chúa Nguyệt Hoa công chúa ở đây nữa chứ?". Nhìn thấy Tam công chúa Nguyệt Hoa làm nũng với hoàng thượng đa số quan liêm chính nhìn tam công chúa bằng ánh mắt chán ghét nhưng cũng có chút lo sợ vì tiếng xấu đồn xa tiếng lành thì khỏi nói đi mà cũng chả có đâu để có. Còn những quan còn lại cũng tự mình biết ha! Toàn là những lũ chỉ biết ăn không ngồi mà nhìn ánh mắt như thiêu như đốt hận không thể mà đem về nhà làm con dâu nhà mình.(Meo: Mấy ông quan này có vấn đề về đầu óc.)
" Quận chúa tới!!!" Giọng eo ẻo của tên thái giám vang lên tập hai.
Mấy quan văn quan võ hiện lên dấu chấm hỏi trong đầu. "Tại sao không phải là triệu kiến hay yến liến. Còn nữa nha nghe nói quận chúa này từ khi sinh ra đã là ngốc tử, không biết có phải hay không nhưng xem ra hôm nay có dịp tận mắt trứng kiến.
Phượng Ánh Tuyết từ ngoài bước với một bộ dạng đầu tóc rối bời, quần áo thì nhăn nhúm đã vậy chỉ mặc nội y* bên ngoài chỉ độc một chiếc áo khoát, nhìn nàng bây giờ trông trả khác gìấy tên khất cái ở ngoài đường. Đây là trí tưởng tượng của mấy người quan văn quan võ nhưng trên thực tế thì...Phượng Ánh Tuyết cực kì cực kì buốn ngủ a.