Chương 9: Nhân cách thứ hai ra đời (1)
Màn đêm buông xuống, đầu xe chiếu ánh sáng vào căn biệt thự tối tăm của nhà họ Hạ làm chói cả mắt, ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn vườn hoa tỏa ra thần bí. “Thật sự muốn trở về?” Thay Tống Khuynh Vân mở cửa xe, Thẩm Chính Hạo vẫn chưa từ bỏ ý định, liền hỏi.
“Dạ.” Khoác chiếc áo tây phục to lớn của Thẩm Chính Hạo, bả vai càng lộ vẻ thon gầy, Tống Khuynh Vân liếc nhìn ánh đèn ở lầu hai, ánh mắt lộ vẻ ưu tư đau khổ.
“Được rồi.” Ngồi vào chỗ ghế lái, từ cửa sổ Thẩm Chính Hạo nhìn khuôn mặt nghiêng của cô, “Có bất cứ chuyện gì, cứ điện thoại cho tôi.”
Gật đầu một cái, Tống Khuynh Vân đưa mắt nhìn Thẩm Chính Hạo qua động cơ xe, trong bóng tối bí ẩn, khẽ thở dài một cái. Tống Khuynh Vân xoay người đi vào khu nhà cao cấp lạnh giá, nhưng cứ tỏ ra hồn nhiên như không biết, trong bóng tối lầu hai, một ánh mắt nóng bỏng khóa chặt lấy cô.
Đẩy cửa phòng của mình ra, mở đèn lên, đột nhiên giọi vào đáy mắt cô bóng dáng dựa vào thành bệ cửa sổ.
“Vũ Hi? Sao anh lại ở đây?”
Sợ hết cả hồn, Tống Khuynh Vân thử thăm dò hỏi thăm, cảm thấy Hạ Vũ Hi trước mặt cùng với bình thường không hề giống nhau, lồng ngực được mở phân nửa đang nghiêng mình tựa vào phía trước cửa sổ, sợi tóc xốc xếch, không giống vẻ lạnh lùng ngang ngược thường ngày, trước mắt hắn mang theo một loại cảm giác rất xấu xa.
“Vợ yêu, em đã về rồi.” Nghe cô gọi, Hạ Vũ Hi hướng nhìn cô mỉm cười sốt ruột, “Cô thật thích nói đùa, đây là phòng của chúng ta, tôi không nên ở nơi đây sao?”
“Không, không phải…” Vội vàng khoát tay, Tống Khuynh Vân kinh hãi, thiếu chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi, trong đầu đột nhiên hiện rõ lên cảnh tối nay, hắn độc ác tặng cô cho người đàn ông khác, trong mắt liền dâng lên lệ quang.
“Tại sao lại làm như vậy? Cho dù anh không yêu tôi, anh có thể hành hạ tôi, lạnh lùng với tôi, tại sao lại muốn hạ nhục tôi như vậy?” Tâm tư như bị giày xé, Tống Khuynh Vân đau lòng quá mức liền chất vấn.
“Em yêu, em ở đây nói bậy bạ gì vậy hả.” Hạ Vũ Hi không hề giống như vậy, mang theo nụ cười ấm áp đi tới bên cạnh cô, cởi bỏ y phục chướng mắt của người khác trên người cô ra, ôm cô thật chặt vào trong ngực, “Cô vợ xinh đẹp như vậy, anh thương còn không kịp, làm sao lại sỉ nhục em chứ!”
Kinh ngạc, dõi theo ánh mắt của hắn, đáy lòng dâng lên nghi ngờ, tối nay Hạ Vũ Hi rất khác thường làm cho cô khó mà có thể thích ứng theo, sao hắn không hề đề cập tới chuốt say cô, bỏ mặc chuyện của cô…
Đột nhiên xuất hiện nụ hôn nóng bỏng làm nhiễu loạn suy nghĩ của Tống Khuynh Vân, Hạ Vũ Hi cạy hàm răng của cô ra rất thuần thục, xâm nhập vào mùi thơm ngọt ngào của cô, đôi bàn tay ấm áp cũng hạ xuống thân thể hấp dẫn uyển chuyển của cô.
“Chờ, chờ một chút.” Bị hắn hôn đến thất điên bát đảo, Tống Khuynh Vân cố gắng kháng cự, muốn giữ vững lý trí.
“Em yêu, một khắc anh cũng không thể chờ được.” Không chịu rời khỏi môi của cô, hắn ôm cô ở chỗ ngồi phía cuối lên, đi về phía giường lớn kia, đều chỉ có một mình Tống Khuynh Vân gối đầu một mình ngủ.
“Vũ Hi, em giống như là đang nằm mơ vậy.” Vòng vào cổ của hắn, Tống Khuynh Vân bị dáng vẻ dịu dàng của hắn làm cho thần trí trở nên mê loạn.
“Suỵt!”lấy ngón trỏ đặt nhẹ lên bờ môi của cô một chút, “Gọi anh là Hi, anh với tên không hiểu tình cảm kia không hề giống nhau.”
Cười tà mị một lúc, Hạ Vũ Hi hôn lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô thêm lần nữa, cũng thuận thế nuốt hết các nghi vấn của cô, bàn tay duỗi ra một cái, cởi bỏ y phục của cô, thẳng tiến chạm vào nhau.
Chờ, chờ một chút. Tống Khuynh Vân mở to cặp mắt, trong đáy lòng càng ngày càng bị mê muội, hắn mới vừa nói kẻ không hiểu tình cảm, người đó là ai? Sao cô cảm thấy tối nay Hạ Vũ Hi hoàn toàn thay đổi như một người khác, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
“A…” Ưm lên một tiếng, Tống Khuynh Vân bị hắn kìm hãm, gợi lên từng đợt rồi từng đợt sóng dục vọng, đầu óc hỗn độn, tất cả nghi vấn đều không thể suy nghĩ.
Y phục xốc xếch bị ném đầy trên đất, trên giường hai thân thể nóng bỏng đang quấn lấy nhau thật chặt. Kết hôn ba tháng, cuối cùng Tống Khuynh Vân có thể thực hiện nghĩa vụ người vợ, như đang nằm trong cảnh mộng, cảm nhận Hạ Vũ Hi cứ dây dưa dịu dàng suốt cả đêm.
Trời có chút bừng sáng, Tống Khuynh Vân không hề buồn ngủ, cứ trợn to hai mắt nhìn Hạ Vũ Hi đang ngủ mê mang, lông mi dài cụp xuống, hơi thở vững vàng lộ ra vẻ an nhàn, nhớ đến đêm hôm qua cứ dịu dàng dây dưa, mặt Tống Khuynh Vân liền bừng đỏ.
Rón rén bò dậy, sửa sang lại y phục thật tốt, Tống Khuynh Vân thỏa mãn quay đầu lại nhìn dáng vẻ ngủ say của Hạ Vũ Hi, ngay sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng, muốn chuẩn bị cho hắn bữa ăn sáng thật phong phú.
Không biết sau khi tỉnh lại, Hạ Vũ Hi lại làm tổn thương cô như thế nào nữa.