Chương 68: Cứu (3)
“Dừng tay, dừng tay…” Hạ Vũ Hi gào thét đến mắt đỏ hoe, hận mình giờ phút này bị chế ngự hành động, không thể bảo vệ được người phụ nữ mình yêu mến.
“Vạn Thiếu Hoằng, tôi khuyên cậu lập tức dừng tay, nếu cô ấy thiếu mất một cọng tóc nào, tôi sẽ đem cậu đi chôn theo đó!”
Thấy đám thanh niên thô lỗ lôi kéo Tống Khuynh Vân đang hôn mê mà không chút chần chờ nào, Hạ Vũ Hi hung hăng trừng mắt của Vạn Thiếu Hoằng, ánh mắt căm hận không thể nào phanh thây được hắn.
“Ồ, tôi còn chưa bao giờ biết, hóa ra tổng giám đốc Hạ lại thuộc loại si tình đó!”
Vạn Thiếu Hoằng không để ý đến liền châm biếm, ánh mắt lại sai bảo bọn thủ hạ không cho họ dừng lại.
“Các… Các người… Làm… Cái gì… Không… Không được… Không…”
Thô bạo lôi kéo làm cho Tống Khuynh Vân từ trong cơn hôn mê, do đau đớn liền tỉnh lại, yếu đuối cầu cứu, phản kháng, nhưng bất đắc dĩ cô thật sự quá yếu sức rồi, dù giơ một ngón tay lên thì cũng không có sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn những khuôn mặt bẩn thiểu của những gã thanh niên đang phóng lớn ở trước mắt cô.
“Dừng tay, dừng tay lại, các người có nghe không hả?”
Chính mắt Hạ Vũ Hi thấy cô bị chịu nhục, dùng sức giãy dụa muốn vọt tới bên cạnh cô, tiếc rằng có ba năm tên thanh niên tráng kiện đang liều mạng kìm chặt hắn, để cho hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, dùng sức hầm hừ.
“Không… Không… Không được…”
Giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từ trong hốc mắt trống rỗng vô hồn liền chảy xuống, Tống Khuynh Vân yếu ớt chống cự.
Xoẹt.
Tiếng quần áo bị xé rách, một người thanh niên trong đó dùng sức xé rách, áo khoác áo ngủ của Tống Khuynh Vân giờ đây giống như mảnh vải rách, lộ ra dây áo lót màu trắng bên trong, cùng làn da trơn mịn.
“Không được… Không… Không được…”
Liều ch.ết chống cự, mặt Tống Khuynh Vân tràn đầy nước mắt sợ hãi, đôi tay liều mạng che lấp thân thể trắng ngọc.
“Á-”
Như loài thú gào thét bị thương, khóe mắt Hạ Vũ Hi chảy xuống giọt nước mắt đau lòng cùng nổi thống khổ, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Vạn Thiếu Hoằng đang xuân phong đắc ý, bóp chặt các đốt ngón tay vang lên tiếng rắc rắc của hai cánh tay bị trói.
Xoẹt.
Lại thêm thanh âm của vải vóc bị xé rách, y phục của Tống Khuynh Vân lại bị xé lần nữa, lộ ra nội y màu trắng ở trên người, lộ ra cảnh xuân lớn ở trước ngực làm cho mấy tên đàn ông nuốt nước miếng điên cuồng, dường như sắp không khống chế được.
Đã không có nhiều sức lực để kêu cứu, Tống Khuynh Vân chỉ có thể nằm ở nơi đó, trong đôi mắt liền chảy nước mắt, nhắm chặt hai mắt lại, tính chịu đựng tất cả sự sỉ nhục…
Phằng! Phằng!
Hai tiếng súng vang lên, làm vỡ nát cửa kính thủy tinh, làm mọi người chung quanh cũng kinh hãi.
Mấy tên thanh niên cao lớn thô lỗ làm sao còn nhớ đến việc hưởng thụ người đẹp, một tay đẩy quần áo tả tơi của Tống Khuynh Vân ra, rối rít tìm đồ vật để ẩn náu.
Mắt thấy lấy lại được tự do, Hạ Vũ Hi không để ý bên ngoài cửa sổ đang nổ súng là địch hay là bạn, vội vã chạy tới bên cạnh Tống Khuynh Vân đang hôn mê lần nữa, khó khăn đem cô nhét vào trong ngực, không để cho làn da trắng như tuyết của cô để lộ ra ngoài.
“Kẻ nào? Là ai hả? Dám động trên đầu lão tử này!”
Bị hai thủ hạ che chắn, Vạn Thiếu Hoằng đang ẩn núp thoáng thấy ánh mắt khinh miệt của Hạ Vũ Hi, liền không nhịn được thẹn mà hóa thành tức giận, liền mắng chửi ầm lên.
“Chúng mày, hãy đi ra ngoài, đi ra ngoài, đem tất cả bọn họ đều giết hết cho ta, không chừa một tên!”
Ra lệnh ác độc, lại một tiếng súng vang lên, đạn lướt qua một bên mặt của hắn tầm một cm, cắm vào trên thùng gỗ ở phía sau của hắn, sợ tới mức hắn lập tức rúc đầu trốn tránh càng sâu hơn.
“Vạn Thiếu Hoằng, tên nhóc kia còn không chịu đi ra ngoài hả? Có phải muốn để bản thiếu gia phá tan hang động của mày không hả?”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh khinh thường của đàn ông, còn mang theo chút vị trêu đùa đắc ý.
Vạn Thiếu Hoằng giận đến mặt lúc trắng lúc xanh, đáng tiếc tình cảnh hắn bây giờ đã làm cho hắn không còn dáng vẻ bệ vệ phách lối khi nãy nữa.
“Hừ, ỷ có súng mà coi là bản lãnh sao? Có bản lãnh thì ném khẩu súng đi.”
Vạn Thiếu Hoằng vẫn chứ từ bỏ ý định nên vẫn còn rất mạnh miệng, nhưng không nghĩ rằng, những lời hắn nói, đã trúng phải kế của người đến và kẻ ở dưới này.
Chỉ thấy, ngoài cửa trên môi của Lạc Tử Quân nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt màu đen càng trở nên tĩnh mịch thêm, anh chàng đẹp trai liền giao súng cho người đứng bên cạnh của hắn, ngoại hình đẹp trai xuất chúng rất giống nhau, người đàn ông cầm lấy có ánh mắt màu lam cùng với mái tóc màu đen.
“Tử Quân, không nên đi, nguy hiểm lắm.”
Người đàn ông có đôi mắt màu lam liền nhỏ giọng nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, mặc dù khí chất của hắn không thua với Lạc Tử Quân, nhưng so với Lạc Tử Quân, lại có nhiều phần âm nhu hơn.
“Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của anh, nhìn nụ cười rực rỡ của anh một lúc, ngược lại vô cùng dỗ dành.
Lạc Tử Quân rất thỏai mái mà còn nhai kẹo cao su, vừa bóp ngón tay khanh khách vang dội, một cước đá văng cánh cửa thủy tinh liền bể nát, đứng lại ở tại cửa ra vào chỗ mảnh đất trống kia, ánh mắt đen quét nhìn sang bốn phía, xác định bên trong nhà rốt cuộc có bao nhiêu người.
Dĩ nhiên, hắn không bỏ qua chỗ Hạ Vũ Hi đang được giấu ở trong góc đang che chở cho Tống Khuynh Vân đang bị hôn mê, vừa chạm tới khuôn mặt tái nhợt cùng thân hình gầy gò tiều tụy của Tống Khuynh Vân, trong đáy lòng của Lạc Tử Quân nhanh chóng bừng lên hỏa khí vùng vụt bay lên.
Nhìn về phía Vạn Thiếu Hoằng khinh miệt ở chỗ núp mà ngoắc ngoắc ngón tay, mười phần có ý đùa cợt đầy đắc ý.
“Chúng mày lên từng đứa từng đứa, hay là cùng tiến lên-”