Chương 74: Minh Huy Công chúa lòng thương ai ?

Phủ Trấn Bắc đại tướng quân.


Một nữ tử mặc trường bào long văn hoàng thất ngồi ở ghế trên đại sảnh, vẻ mặt uy nghiêm đại khí. Phía dưới sứ thần Đông Đột Quyết - A Sử Na Quắc khen ngợi nói: “ Trưởng Công chúa điện hạ, một trăm bộ lông tuyết hồ là bảo vật trân quý nhất của Đông Đột Quyết chúng ta, đặc biệt mang đến dâng tặng cho Hoàng đế bệ hạ! “


Trưởng Công chúa gật đầu, nói: “ Trận chiến này hắn đúng lúc phối hợp tác chiến, lập được công lớn! Ta cùng với A Sử Na Hà Khánh nhiều lần hiệp đồng tác chiến [ hợp tác đánh trận ], lần này hắn đến Tấn Dương, ta với hắn cùng nâng cốc ăn mừng! “
A Sử Na Quắc liền nói không dám.


Đợi A Sử Na Quắc rời đi, Đậu Uyên từ cửa hông tiến vào, đánh giá Trưởng Công chúa trên dưới một phen, nhíu mày nói: “ Sao lại là ngươi? Đại soái rốt cuộc chạy đi đâu? “


Vốn " Trưởng Công chúa " ngồi ở đại sảnh nằm bò lên bàn than thở: “ Ta làm sao biết? Với công phu của Trưởng Công chúa, nàng muốn chạy, ta ngăn được sao? “


Đậu Uyên giậm chân nói: “ Ngươi là thị nữ bên người đại soái, ngay cả đại soái đi đâu cũng không biết? Lần này phải đọc thánh chỉ cho nước chư hầu, cũng không thể để ngươi giả mạo đi? “


available on google playdownload on app store


“ Ta nghĩ Trưởng Công chúa ra ngoài tránh né Ngọc Lâu chủ, đêm qua mới phát hiện thư Trưởng Công chúa để lại trong thư phòng! “
Đậu Uyên hỏi: “ Đại soái nói gì? “
“ Trưởng Công chúa chỉ nói phải đi tìm quà sinh nhật của Hoàng hậu Duyệt Dung lưu lại! “


Đậu Uyên nói: “ Muốn tìm này nọ cũng không thể gấp gáp trong một lúc, đại soái ngay tại lúc tuyên đọc thánh chỉ rời đi, tất nhiên là bởi vì chuyện khác. Ngươi thành thật nói, mấy ngày nay đại soái có nhận được tin tức gì khác không? “


Thị nữ nói: “ Có thì cũng có, có tin nói sau khi Phò mã Tô Kì mất tích, Minh Huy Công chúa một phen hỏa thiêu vương đình Hung Nô. Sau đó Tả tướng quân dẫn theo Thanh Lang kỵ phối hợp tác chiến, còn có Đông Đột Quyết kiềm giữ, Minh Huy Công chúa đã cùng Mộ Dung tướng quân bình an về Tây đại doanh, rồi sau đó liền muốn trở lại kinh thành... Điện hạ có phải lo lắng Minh Huy Công chúa, cho nên trở lại kinh thành? “


Đậu Uyên trầm ngâm thong thả bước qua bước lại, nói: “ Này không giống tác phong làm việc của đại soái, Minh Huy Công chúa nếu bị thương, đại soái đã sớm nổi bão. Trên thực tế Minh Huy Công chúa một cọng tóc cũng không hư tổn, đại soái thay nàng khoe khoang thành tích. Ngày hôm trước đại soái liền phân phó cho đại doanh truyền tin , tuyên dương chuyện Minh Huy Công chúa cùng Phò mã ngàn dặm bôn tập khắp thiên hạ, giúp Tiểu Công chúa cùng Phò mã tạo thanh thế, đồng thời cũng giúp Minh Huy Công chúa tạo công trạng, tránh mối nguy Mộ Dung tướng quân công cao chấn chủ. Lúc này, Minh Huy Công chúa danh tiếng nổi bật, đại soái không có khả năng trở lại kinh thành giúp Minh Huy công chúa dựng thanh thế, như vậy đối với Giang Vương điện hạ đoạt trữ sẽ gặp trở ngại. Ngươi suy nghĩ xem, còn có tin tức gì nữa không? “Thị nữ nghĩ nghĩ, nói: “ Hai ngày trước Mặc Ngôn đưa tới một khuyên tai điểm huyết, nói là Phò mã tặng cho lúc ở kinh thành, Trưởng Công chúa tựa hồ rất coi trọng. Còn có Ngụy đế Đông Lữ ở Gia Hưng " Yên Vũ Lâu " mời dự " Đông võ lâm đại hội ", còn mời võ lâm nhân sĩ khắp Giang Nam cùng phía Đông, hải tặc, dọc theo sông Phì Thủy, hải tặc ngang ngược, muốn mượn võ lâm nhân sĩ cùng Hoàng Thượng đối kháng, Trưởng công chúa hạ lệnh nghiêm mật giám thị, hơn nữa đã hạ lệnh các phái của Đại Yến chuẩn bị tốt xuất chiến. Mặt khác, hôm qua có tin không chắc chắn lắm nói Tô Kì xuất hiện trong đội ngũ Đông Đột Quyết, ta đang chuẩn bị phái người đi tr.a xét. “


Thời Ngũ Đại *  , nước Ngô việt - Quảng Lăng vương, Tiền Nguyên Liệu ở Gia Hưng hồ phía Nam xây lâu, Đông Lữ đế tự phong Hoàng Đế sau, liền cho sửa chữa hồ lâu, đổi tên là " Yên Vũ Lâu ", vùng duyên hồ có thanh lâu nổi tiếng Đông Lữ, mọi người thường nói “ Đông hải tam tiên phảng, Giang Nam đệ nhất lâu “ *  . Thanh lâu Đông Lữ có Hoàng đế bảo hộ, trở thành thanh lâu nổi tiếng nhất thiên hạ. Lúc trước Nguyên Thương uy hϊế͙p͙ Sở vương, đã nói phải bán gia quyến Sở vương vào giáo phường *  Đông Lữ, nguyên nhân ở nơi này.


------------
( *) Ngũ Đại bao gồm năm triều đại: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán và Hậu Chu.
“ Đông hải tam tiên phảng, Giang Nam đệ nhất lâu “: Đông Hải có ba chốn thần tiên, Giang Nam đệ nhất lâu.
Giáo phường: Nơi ở riêng của những người chuyên làm nghề ca, nhạc, múa, do giai cấp phong kiến lập nên.


------------
Đậu Uyên nghe xong, kêu lên: “ Nguy rồi! Đại soái không lẽ đi tham gia đại hội võ lâm? “


Thị nữ cũng quá sợ hãi: “ Sao có thể? Trưởng Công chúa làm việc luôn có chừng mực, nàng hiện tại không chỉ là võ lâm minh chủ, còn là Trưởng công chúa Đại Yến, sao có thể tự tiến vào vòng nguy hiểm? “


Đậu Uyên nói: “ Đại soái tuổi còn trẻ, trong khung không thiếu hào khí. Huống hồ, nay đã muốn đánh bại Hung Nô, nơi này đã không cần nàng tự mình trấn thủ. Đáng ch.ết! " Đông võ lâm đại hội " ta cũng nghe nói qua, ta sao lại không nghĩ tới Trưởng Công chúa sẽ làm loạn? “


Thị nữ nói: “ Vậy phải làm sao? Đó là Đông Lữ nha! Trưởng Công chúa Điện hạ có thể gặp nguy hiểm hay không? Nếu không ta mang theo đệ tử trong phủ cùng đi qua đó? “


Đậu Uyên lắc đầu nói: “ Đại soái nếu đi lặng lẽ, chính là không muốn các ngươi đi theo, cho dù các ngươi đi cũng đừng nghĩ tìm được nàng! Nhưng mà đại soái đối với giang hồ vô cùng hiểu biết, ngụy Lữ Đế xuất thân lỗ mãng, vốn chính là Đông võ lâm đệ nhất cao thủ, cực kì có uy tín, làm Hoàng đế vẫn như trước lấy giang hồ nghĩa khí đi đầu. Nếu đại soái dùng thân phận người võ lâm đi tham gia võ lâm đại hội, theo tính tình hắn sẽ không làm khó, cho dù sau đó phái binh đuổi bắt, đại soái chúng ta muốn đi, ai có thể giữ được? “


Thị nữ nhíu mày nói: “ Chuyện " Đông võ lâm đại hội " lúc trước Điện hạ có thông báo cho võ lâm Trung Nguyên, không bằng ta lại truyền tin cho ngũ đại tông môn, để ngũ đại tông môn phái cao thủ tham gia, đến lúc đó bảo hộ an nguy của Điện hạ. “Đậu Uyên gật đầu nói: “ Cũng chỉ có thể như thế! Bất quá chuyện Điện hạ rời đi không được tiết lộ ra ngoài! Ngươi cùng đại soái có bảy phần tương tự, dịch dung sau trừ bỏ chúng ta không ai có thể nhận ra! Ngươi liền giả mạo đại soái, tiếp tục làm " Trấn Bắc đại tướng quân "! “


“ Đại soái rời đi, người bên ngoài trước che giấu, Minh Huy Công chúa bên kia thì nên nói trước một tiếng. Nghe nói Minh Huy Công chúa đang ở khắp nơi tìm tiểu tử Tô Kì kia, ngươi đi điều tr.a rõ người nọ có phải Tô Kì hay không, sau đó truyền tin cho tiểu Công chúa! Chuyện tuyên đọc thánh chỉ cùng trấn an công thần, ta cùng lão Tả sẽ nghĩ biện pháp giải quyết... Đại soái a đại soái, đi theo ngươi thì phải lao lực cả đời! “


----------------------------------
Ngồi ở thư phòng Cố Nguyệt Mẫn buông một xấp tình báo trong tay, dựa lưng vào ghế, nhìn ngoài cửa sổ. Hiện tại đã là mùa đông, kinh thành đã rơi mấy đợt tuyết.


Hơn một tháng, Tô Kì sinh tử vẫn không rõ. Duy nhất có thể xác định chính là nàng không rơi vào tay người Hung Nô, sống hay ch.ết cũng không rõ ràng.


Một thị nữ đi vào, nhẹ giọng nói: “ Điện hạ, tiểu quận chúa đến! “ Lời nói chưa dứt, bên ngoài đã có động tĩnh, một đứa nhỏ mặc y phục lông cừu màu hồng nhạ nhanh như chớp chạy vào, lao thẳng trong ngực nàng, giọng khóc nức nở: “ Mẫu thân, mẫu thân, phụ thân có phải sẽ không quay về không? “


Cố Nguyệt Mẫn ôm nàng vào trong ngự c, nói: “ Sao có thể? Phụ thân ở trong quân giết địch, sẽ trở về sau. Tâm nhi không phải gặp Hổ ca ca sao? Hắn chính là đồ đệ của phụ thân, chờ phụ thân trở lại, nếu biết Tâm nhi cùng hắn lợi hại, nhất định sẽ rất vui vẻ. “


“ Thật sao? “ Tô Hinh thông tuệ, đối với tình cảm rất nhạy bén. Thậm chí từ trong ánh mắt có thể cảm nhận được tình cảm của người đó. Tuy rằng Cố Nguyệt Mẫn biểu tình, thanh âm, ánh mắt đều cẩn thận, Tô Hinh lại nửa tin nửa ngờ.


Cố Nguyệt Mẫn ở hai má nàng hôn một chút, nói: “ Mẫu thân sao lại lừa ngươi? Mẫu thân ngày mai sẽ đi tìm phụ thân, chờ đến lúc quay về, có thể nhìn thấy phụ thân. Tâm nhi, Trúc di hôm nay dạy ngươi viết thơ sao? “
Tô Hinh vùi ở trong lòng nàng gật đầu.


Cố Nguyệt Mẫn cười nói: “ Vậy ngươi đi viết cho ta xem được không? “
Tô Hinh vẻ mặt tự tin cười, nói: “ Được! Ta bây giờ đi viết, viết xong sẽ cho mẫu thân xem! “
Cố Nguyệt Mẫn cưng chìu vuốt đầu nàng, gật đầu.Đợi Tô Hinh đi, Cố Nguyệt Mẫn tươi cười biến mất, nói: “ Người đâu! “


“ Điện hạ! “
“ Là ai ở trước mặt tiểu quận chúa nghị luận về Phò mã? “
Thị nữ nói: “ Thuộc hạ bên cạnh tiểu quận chúa đều do nô tì tự mình lựa chọn, không ai dám lắm miệng, hẳn là thị nữ tiểu quận chúa tự mình phỏng đoán thôi, lỡ lời nói với tiểu quận chúa. “


Cố Nguyệt Mẫn trong tay cầm Ngọc Thạch chặn giấy, nhẹ nhàng ở lòng bàn tay vuốt phẳng, nói: “ Đi thăm dò rõ ràng, có người sai sử hay không, nếu có, liền đem mọi người có liên quan bí mật xử lí, phủ Công chúa ta không dung người có hai lòng ; Nếu do đứa nhỏ tự suy đoán... Ngươi thưởng cho hai đĩnh vàng, lại nhắc nhở một phen, để các nàng biết cái gì nên - không nên nói, lúc nào nên nói - lúc nào không. “


Thị nữ khom người nói: “ Vâng! “
Cố Nguyệt Mẫn phất phất tay, trong lòng thật sâu thở dài, nàng chưa từng mỏi mệt như vậy.
Đêm đó, Mặc Ngôn bỗng nhiên đến phủ Công chúa.
“ Tiểu Công chúa, ta vừa nhận được mật thư của Trưởng công chúa ở Tấn Dương. “


“ Thư của cô cô? “ Cố Nguyệt Mẫn đột nhiên đứng lên, “ Tìm được Thập Tam? “


Mặc Ngôn lắc đầu nói: “ Trưởng Công chúa không nói, chỉ nói ngụy Lữ đế ở Yên Vũ Lâu - Gia Hưng mời dự đại hội Đông võ lâm, nàng chuẩn bị đi làm loạn, cho ngươi suất lĩnh võ lâm cao thủ Trung Nguyên  tiến đến hiệp trợ. “


Cố Nguyệt Mẫn chậm rãi ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “ Thì ra là thế. “
Mặc Ngôn nói: “ Đại hội võ lâm ở trong Đông Lữ, việc này nguy hiểm, ta đã thông tri trụ trì Bạch Mã Tự, để bọn họ phái ra đời thứ ba - mười tám vị đệ tử thân truyền, hộ tống... tiểu Công chúa, tiểu Công chúa? “


“ Hả? “ Cố Nguyệt Mẫn phục hồi tinh thần, “ Ngươi nói cái gì? “
“ Ta nói mười tám võ tăng Thiếu Lâm Tự hộ tống tiểu Công chúa đi tìm Trưởng công chúa. “
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng gật đầu nói: “ Ừ, ta đã biết. “


Mặc Ngôn nhìn nàng, tiến lên ngồi bên cạnh nàng, nói: “ Tiểu Công chúa, người có tâm sự? “
Cố Nguyệt Mẫn miễn cưỡng cười cười, lắc đầu.
Mặc Ngôn cầm tay nàng, nói: “ Tiểu Công chúa, ngươi đừng nghĩ gạt Mặc di. Ta nhìn ngươi lớn lên, ngươi sao có thể gạt được ta? “


Cố Nguyệt Mẫn im lặng không lên tiếng.


Mặc Ngôn cũng không vội vã ép hỏi, mà châm trà cho Công chúa cùng nàng, chậm rãi nói: “ Lúc người sinh ra, là ta bế người. Ta còn nhớ rõ khi đó, nhị tiểu thư thấy bộ dáng của người, liền thở dài nói: " Đứa nhỏ này giống ta. " Khi đó, người bên ngoài đều nghĩ nhị tiểu thư không thích người, nhưng người phải biết, nhị tiểu thư là lo lắng cho người. Nhị tiểu thư nói mười bốn tuổi, đã được gọi là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, dẫn tới Tần Hoàng đế dòm ngó, ngươi giống nàng, tất nhiên cũng sẽ khuynh quốc khuynh thành. Nay xem ra, quả nhiên không kém, may mắn có Trưởng Công chúa che chở cho người, cho dù là bệ hạ cũng không thể ép gả ngươi lôi kéo quyền thần. Nhưng ngươi trưởng thành, có suy nghĩ của riêng mình, ngươi phải gả cho ma ốm Tô gia, cũng không biết khiến Trưởng Công chúa đau lòng bao nhiêu, nhưng vẫn tùy ý người. “


Cố Thường Y đối với Cố Nguyệt Mẫn cưng chiều, thiên hạ đều biết. Lúc trước Cố Nguyệt Mẫn vì muốn nắm lấy cây đại thụ Tô gia này, không tiếc lấy bản thân đem ra làm lợi thế. Lúc đó Trưởng Công chúa đã nói: “ Nếu tiểu tử Tô Kì kia dám khi dễ Mẫn nhi của ta, xem ta lột sống da hắn! “ Còn nói: “ Mẫn nhi, nếu tương lai hối hận, có người thích, nói với cô cô, cô cô làm chủ, ngươi đem Phò mã hưu là được - đổi lại một cái Phò mã mà thôi, không có gì lớn! “


Cố Nguyệt Mẫn nghĩ đến Cố Thường Y đối với nàng cưng chìu, gật đầu, trong mắt lóng lánh, có chút hơi nước.


Mặc Ngôn lại nói: “ Tiểu Công chúa, ngươi nói cho Mặc di, có phải người có người thích không? Người chỉ cần hưu Phò mã là được! Không cần đến Trưởng Công chúa ra mặt, Mặc di liền có thể khiến cho Tô gia an phận, Triệu quốc công, Tô Thượng Thư tuy rằng thanh liêm, nhưng Tô gia - gia tộc lớn như vậy, vi phạm pháp lệnh, lạm dụng quyền mưu tự lợi, nhược điểm đều ở trong tay Mặc di? Bọn họ không dám lộn xộn! “


Cố Nguyệt Mẫn sắc mặt ửng đỏ, cắn môi dưới lắc đầu.
------------------
P/S: Chuyện giờ mới than.


Từ hồi chiếu xì mác phôn của ta đi gặp tổ tiên ta phải ôm cục gạch mà sống qua ngày, từ bỏ luôn chuyện đọc truyện, vì đọc lap nhức mắt thấy mồ. Nỗi niềm này ta đã chôn chặt trong đáy lòng gần hai tháng nay. Khổ quá! Khổ quá! Nghèo quá! Nghèo quá!






Truyện liên quan