Chương 78: Đêm nhập hoàng cung [ Thượng ]
Nguyên Thương cùng Cố Thường Y không ở khách sạn, ngược lại không ngại phiền toái thuê một tiểu viện ở đây, dọc theo đường đi đều như vậy. Nguyên Thương lúc đầu cũng không biết nguyên nhân, thẳng đến thời gian ở tiểu viện Hàng Châu sau...
Ban ngày các nàng luyện võ, buổi tối phải đi hoàng cung tìm hiểu địa hình, thu thập tình báo. Có " Mạc Thị thương hành " - tình báo khổng lồ hỗ trợ, hành động của các nàng hầu như không có trở ngại, vài buổi tối liền đem địa hình hoàng cung mò ra sơ bộ không sai biệt lắm. Hoàng cung ở Hàng Châu là Lữ Chấn Hải sau khi xưng bá mới xây dựng, thời gian cũng không dài, quy mô không lớn lắm. Nếu là hoàng cung Đại Yến dù tốn gấp mười lần thời gian cũng không thể tr.a được rõ ràng.
Tối nay, Cố Thường Y quyết định chính thức bắt đầu hành động. Buổi chiều trước khi hành động, Cố Thường Y cùng nàng ngồi đối diện trong sân. Nắng vào đông đặc biệt khiến người ta thoải mái.
Sắp hết năm đi?
Nguyên Thương ngồi ở bàn đá hướng về phía Nam, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt của nàng, khiến nàng không nhìn rõ khuôn mặt của Cố Thường Y ở đối diện.
Cố Thường Y trong thanh âm mang theo một chút tươi cười, nói: “ Thập Tam, uống trà a, thất thần cái gì? “
Nguyên Thương không nhúc nhích.
Cố Thường Y tự bưng chén trà nhấp một ngụm, nói: “ Ừ, hương vị không tệ, Mẫn Nhi thích nhất trà xuân Long Tĩnh... Ta nghe nói là ngươi đưa ra cách luyện chế mới? “
Đại Yến quốc, phương thức uống trà vẫn là đun nước, rồi thả gừng, muối, lá trà hoặc trà bánh *, trà bánh, vẫn chưa hình thành phong tục sao trà *, chỉ vài địa phương riêng biệt mới có thói quen dùng nước sôi xông trà. Sau khi Sở vương phản loạn, thời gian đó Nguyên Thương vì Cố Nguyệt Mẫn xuống bếp, thỉnh thoảng phao trà xanh, phát hiện Cố Nguyệt Mẫn thực thích, vì thế nên đem một chút hiểu biết có liên quan đến lá trà của mình nói cho Mặc Ngôn, Mặc Ngôn lập tức đem " Công trình " này " khởi công ", mở rộng ở Giang Nam.
---------
* Trà bánh: là khối nguyên lá hay đã xay nhỏ nén lại.
Sao trà: Làm trà tươi thành trà khô.
---------
Trong Đông Lữ tuy người giang hồ chiếm số đông, lại ngoài ý muốn bán rất tốt - " Thiên cơ tú sĩ " năm đó của Cố Thường Y, dân gian ngầm có lời đồn nàng cùng hoàng hậu Túc Sa Duyệt Dung " có một chân " [ Đại loại là có gian tình ], phía ngoài đều biết lâu chủ Thiên Ngọc Lâu - Ngọc Hoàn Điền theo đuổi nàng mười mấy năm, người giang hồ thế hệ trước nói đến việc riêng của nàng đều lắc đầu nói "” Không ra thể thống gì “, “ Buồn cười “, nhưng những người giang hồ trẻ tuổi đều bắt chước theo phong thái của đệ nhất cao thủ. Nghe nói Cố Thường Y ở một trường hợp công khai ở Tấn Dương " Cầm chiết phiết phong độ nhẹ nhàng, một chén trà xanh thanh tú tuyệt luân ", mọi người tranh nhau bắt chước. Cố Thường Y rõ ràng vì sản nghiệp của mình làm quảng cáo sống, quảng cáo sống a!
Cố Thường Y quả thật cũng rất thích trà này, trong giọng nói mang theo hoài niệm: “ Năm đó Duyệt Dung cũng thích uống trà xanh. “ Rồi bỗng nhiên lại nói, “ Nàng từng nói với ta, uống trà, có người cùng thưởng thức hương vị mới thêm thanh thuần. Mẫn Nhi cùng nương nàng giống nhau... “
Lời còn chưa dứt, đối diện Nguyên Thương đã bưng lên chén trà. “ Từ hôm nay trở đi sẽ theo ngươi học uống trà. “
“ Chờ đã! “ Cố Thường Y nhướn mày, “ Chén trà này ngươi không thể uống. “
Nguyên Thương không nói, nghi hoặc nhìn nàng.
“ Bái sư cũng không thể chỉ dùng trà đi? “
Nguyên Thương không chút nào yếu thế: “ Ta tại sao phải bái ngươi làm thầy? “
“ Xú nha đầu! Ta dạy cho ngươi lâu như vậy, ngươi còn không biết ý của ta sao? Ta đã nói với ngươi, tuyệt học Thiên Cơ Môn, ngay cả Mẫn nhi ta cũng chưa dạy! Ngươi muốn học thiên hạ đệ nhất võ học, không bái sư thì sao được? “
Nguyên Thương nói: “ Ta nghe nói mỗi một đệ tử của đại chưởng môn Thiên Cơ Môn đều là thiên tài võ học. “ Ngụ ý, ta cũng không phải thiên tài võ học gì.
Cố Thường Y lại thần bí cười cười, nói: “ Không làm truyền nhân của Thiên Cơ Môn ta, dĩ nhiên không phải là thiên tài, trở thành đệ tử của ta, đối với võ học ngu si cũng có ngày trở thành đệ nhất thiên hạ! Ta nghĩ, ngươi dù sao cũng so với võ học ngu si lợi hại hơn đi? “
Kỳ thật những lời này đã để lộ ra bí mật. Chỉ là nàng nếu tuyển định Nguyên Thương, thì không có khả năng thay đổi.
Người ở thời khắc nguy hiểm, không kịp suy nghĩ, sẽ theo tiềm thức mà hành động. Chỉ bằng điểm này, Cố Thường Y liền nguyện ý đem Cố Nguyệt Mẫn giao cho người này. Cho dù tương lai, nói nghe không tốt một chút, cho dù tương lai Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương tách ra, Nguyên Thương cũng sẽ như trước bảo hộ nàng. Cố Thường Y vì cháu gái của mình là chọn lựa người thừa kế, tư tâm [ lòng riêng ] này có gì sai, sư phụ của nàng, chưởng môn đời trước của Thiên Cơ Môn ái mộ bà nội nàng, bởi vì tư tâm này mới truyền ngôi cho nàng.
Nhìn Nguyên Thương vẻ mặt kinh ngạc, Cố Thường Y lại nói: “ Cái này còn chưa thể nói cho ngươi. Cơ mật của môn phái, chỉ có chưởng môn mới có thể biết. “
Nguyên Thương còn do dự.
Cố Thường Y nói: “ Còn có gì mà do dự? Ngươi có sư phụ sao? Không cần bởi vì khí phách mà buông tha lợi ích! “
Những lời này của Cố Thường Y hợp khẩu vị của Nguyên Thương. Nguyên Thương được giáo dục từ trong xương: Lợi ích là trên hết.
Nguyên Thương đột nhiên ngẩng đầu: “ Ta có thể bái ngươi làm thầy, tôn ngươi kính ngươi, nhưng sẽ không nghe lời ngươi làm việc! “
Cố Thường Y nháy mắt mấy cái, nói: “ Ta lười biếng muốn ch.ết, quản ngươi nhiều như vậy làm gì? Ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ cần ngươi không phải tạo phản, đối đãi thật tốt với Mẫn nhi nhà ta, tai họa lớn bằng trời ta cũng sẽ gánh cho ngươi! “Tính tới tính lui, đúng là có lợi không hại.
Nguyên Thương dứt khoát đứng dậy, chân sau quỳ xuống đất, tay bưng chén trà, đoan đoan chính chính kính trên.
“ Sư phụ tại thượng, xin nhận đệ tử một lạy! “
Lễ thầy trò, tuy đơn giản, lại cẩn thận tỉ mỉ. Nguyên Thương xuất thân hắc đạo, biết lễ tiết bái sư trọng yếu, tuyệt đối không giống lão Thần Cơ Tử kia vì muốn bí phương độc dược mà làm cho có lệ, Thần Cơ Tử hơn một trăm tuổi nhưng không để ý mặt mũi, cậy già lên mặt, nhưng nàng lại làm không được. Đạo cũng có câu, sát thủ cũng có kiêu ngạo của sát thủ.
Cố Thường Y vẻ mặt nghiêm túc ít thấy được, hỏi:
“ Đệ tử Thiên Cơ Môn cho tới bây giờ đều là đơn truyền - Một sư một đồ. Từ nay về sau, ngươi chính là truyền nhân chưởng môn đời sau. Chưởng môn Thiên Cơ Môn, mỗi đời đều là đệ nhất cao thủ, sư phụ ta là thế, ta là thế, ngươi cũng sẽ như thế! Ngươi có năng lực để hoàn thành mục tiêu này, chịu mọi thống khổ cùng đau khổ hay không? “
“ Có thể! “
“ Thiên Cơ Môn bảo vệ trật tự võ lâm, công chính, công bình ghi chép mọi việc võ lâm, tập hợp chính đạo của thiên hạ, là hiệp khách có chí hướng, phát huy mạnh mẽ chính khí võ lâm, ngươi, có thể làm được hay không? “
“ Có thể! “
Nguyên Thương hai lần trả lời đều như đinh đóng cột, tốc độ cực nhanh. Cố Thường Y cũng không cho nàng tỉ mỉ suy xét, ánh mắt kiên nghị của nàng khiến Cố Thường Y cảm thấy nàng trả lời thành thục kiên định, ở trong mắt nàng, Cố Thường Y thấy được khí khách giang hồ hào kiệt hiện ra, một lời nói đáng giá ngàn vàng.
Vì thế, Cố Thường Y vừa lòng cười, tiếp nhận chén trà uống một hơi cạn sạch.
“ Ta là đệ tử nội môn cũng là chưởng môn của Thiên Cơ Môn, truyền nhân của chưởng môn, nhưng ngoài ra, còn có một số đệ tử ngoại môn... “ Cố Thường Y vì nàng giảng giải những chuyện thần bí của Thiên Cơ Môn.
Đệ tử ngoại môn của Thiên Cơ Môn tuy rằng không nhiều lắm, bình thường không vượt qua hai mươi người, lại là tinh anh trong các ngành nghề, hơn nữa đệ tử Thiên Cơ Môn không màng danh lợi, rộng lượng tiêu sái, thích cuộc sống ẩn cư, một số ít ẩn cư trong núi rừng, phần lớn khác thì ẩn cư trong kinh đô sầm uất, cực ít người ẩn trong triều. Nếu không cần thiết, bọn họ có lẽ cả đời cũng không để lộ thân phận đệ tử Thiên Cơ, bọn họ hội yên lặng quan sát tình hình thiên hạ, ghi chép lại, tập hợp đưa đến Thiên Cơ Môn.
Thiên Cơ Môn bản thân chính là " trọng tài " của võ lâm - cũng là " Sử quan ", có vô số người " quan sát ", nhưng người thi hành chỉ có một người - mỗi một đời " Thiên Cơ chân nhân ". Nghe nói mỗi một đời chưởng môn Thiên Cơ Môn đều được bồi dưỡng từ nhỏ, người người xuất thế đều là kì tài luyện võ. Bởi vì kỳ tài khó tìm, cho nên mỗi đời chỉ có một truyền nhân. Mỗi một truyền nhân của Thiên Cơ Môn đều hành hiệp trượng nghĩa, chủ trì võ lâm chính nghĩa, hơn nữa cũng chính cũng tà, đi lại như gió, hành động khó lường, khiến người võ lâm tôn kính, hâm mộ, cùng sợ hãi.
“ Mọi người đều nói Thiên Cơ Môn đời đời đều là thiên tài, ta lại là thiên tài trong thiên tài, chưa đến ba mươi tuổi chính là đệ nhất cao thủ áp đảo quần hùng, ngay cả Lữ Chấn Hải đã ăn qua thịt Giao Long - Phục Hy * trên biển, cũng không phải là đối thủ của ta. Ta tuyển định ngươi, để ngươi làm truyền nhân của Thiên Cơ Môn, đương nhiên cũng có thể là thiên tài trong thiên tài! “
--------
( * ) Phục Hy : là người đầu tiên trong Tam Hoàng Ngũ Đế của Trung Quốc cổ đại. Ông đứng đầu danh sách Tam Hoàng, bên cạnh Thần Nông và Nữ Oa. Ông cùng với Nữ Oa được coi là thủy tổ của loài người trong quan niệm Thần thoại Trung Hoa.
--------
Nguyên Thương nghe Cố Thường Y ngữ khí đem hai chữ " Thiên tài " lặp lại nhiều lần còn nhấn mạnh, phát giác trong lời nói của nàng chứa một chút hàm ý, tựa hồ còn có huyền cơ khác.
Trên thế giới cũng không có nhiều thiên tài như vậy đi? Hơn nữa Thiên Cơ Môn đời đời đều có?
“ Trước đây, cũng không có ai hoài nghi qua, chẳng qua là do, mỗi một người thừa kế đều trưởng thành từ chốn võ lâm, ánh mắt bọn họ bị mê muội. Bọn họ càng không nghĩ tới, trên thế giới có một loại phương pháp có thể làm người ta nhanh chóng tăng lên công lực. “
“ Phương pháp nhanh chóng tăng lên công lực? “ Nguyên Thương nheo mắt lại. Ngụ ý, nếu có " phương pháp " này, chẳng phải có thể tạo ra rất nhiều cao thủ?
Cố Thường Y như hiểu suy nghĩ của nàng, nói: “ Biện pháp này quá mức nguy hiểm, nếu tiết lộ khó thể tưởng được. Thiên Cơ Môn đời đời truyền miệng, cấm tiết lộ biện pháp này, ngay cả Mẫn nhi cũng không biết. Hơn nữa, cho dù có người biết, cũng không thể học được hoàn toàn, mấu chốt nhất cần phải có " Thiên Cơ chân nhân " giúp ngươi mới được! “
Nguyên Thương không biết có phải do ảo giác hay không, bốn chữ " Thiên Cơ chân nhân " ngữ khí mờ ảo, mang theo đau thương bất đắc dĩ.
Màn đêm buông xuống, thầy trò hai người liền lẻn vào hoàng thành Đông Lữ ở Hàng Châu.
Nói thật, bởi vì Lữ Chấn Hải bản thân có " nghĩa khí giang hồ ", vẫn chưa xâm chiếm địa bàn của người dân, vì thế độ lớn của hoàng cung cũng có hạn, trừ chỗ các đại thần làm việc ra, chỉ tương đương với một dinh trạch của một vị quan quý tộc Đại Yến.
Có Cố Thường Y đi cùng, tường cung nho nhỏ đơn sơ không phải vấn đề, hơn nữa đã chuẩn bị tốt, hai người cẩn thận coi chừng, dễ dàng vào trong hoàng cung.