Chương 87: Vây thành [ Nhị ]
Nguyên Thương biết rõ tâm tư của những người trong hắc đạo, đối phó người như vậy, hắn ác, ngươi phải so với hắn ác hơn, hắn kiêu ngạo, ngươi phải so với hắn kiêu ngạo hơn, mới có thể đè ép được hắn. Cố Nguyệt Mẫn - thiên chi kiêu nữ, đương nhiên không có khả năng giả bộ như vậy, vì thế không nói một lời, nghiễm nhiên là bộ dáng
" Gả chồng theo chồng "
.
Tô Ấm không phải là người lắm miệng, Ngọc Khanh Hồng nhịn không được nói:
" Hoàng Hà tam đạo
[ ba tên cướp ở Hoàng Hà ]
Trong núi không có hổ, hầu tử liền xưng bá! Con mèo con chó cũng dám ở trước mặt Thiên Ngọc Lâu ta làm càn! "
Cố Nguyệt Mẫn dán ở bên tai Nguyên Thương nói:
" Ba người này xưng là Hoàng Hà tam đạo: Trần Tam Quý, Trần Khởi Phong, Trần Mãn Thuyền, là thuộc hạ lúc Lữ Chấn Hải còn làm hải tặc, hiện tại là phó thống lĩnh binh Hồ Châu. Võ nghệ không tốt lắm, nhưng đối với Lữ Chấn Hải vô cùng trung thành. "
Đường đường thống lĩnh ăn mặc lại giống như mãng phu, cũng chỉ có thể là quan ở Đại Lữ.
Kẻ được gọi là
" tam ca "
- Trần Tam Quý ha ha cười nói:
" Thiên Ngọc Lâu? Hắc, ngũ đại tông phái của Đại Yến, lão tử đời này đã cùng bốn đại môn phái giao thủ, nhưng còn chưa có cùng Thiên Ngọc Lâu đánh nhau, hôm nay thử một chút có sao! "
Làm hải tặc trên biển lớn cùng cuồng phong vật lộn, trên đầu luôn treo dây, Thiên Vương lão tử không ghi tên vào sổ được, còn có thể sợ một tổ chức sát thủ.
Tiếng cười của hắn chưa dứt, liền truyền đến tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp, trong viện bốn người đều là cao thủ, nghe thấy âm thanh này đều cảnh giác.
Trần Tam Quý nói:
" Nghe nói Công chúa Điện hạ của Đại Yến đến Đại Lữ, không nghĩ tới lại cùng Phò mã gia dạo thanh lâu, là may mắn của Hồ Châu, vậy hãy ở Hồ Châu ta thêm vài ngày! "
Nguyên Thương khép lại chiết phiến, nói:
" Bản Phò mã có thể từ trong phản quân xuất nhập kinh thành, giương roi rong ruổi trong gió tuyết mạc Bắc, thiên hạ không chỗ nào không thể đi, huống chi chỉ là Hồ Châu nho nhỏ của ngươi? Chúng ta đi! "
" Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy! "
Hoàng Hà tam đạo đồng loạt xông đến, từ sau lưng rút ra trường câu bằng sắt, giống như cái neo thuyền nhỏ.
Nguyên Thương chiết phiến trong tay hướng tên Tam ca cầm đầu quơ quơ, một cây ngân châm từ trong chiết phiến bắn ra, Hoàng Hà tam đạo ngửa người nghiêng ra sau, bốn người cùng nhau đi ngược về phía tường viện.Trần Tam Quý nói:
" Ta đã ở Hồ Châu bày ra thiên la địa võng, Cố Nguyệt Mẫn, Tô Kì, các ngươi muốn trốn chỗ nào? "
Nguyên Thương không nóng không lạnh, thản nhiên hỏi:
" Trần Tam Quý, ba huynh đệ ngươi là muốn lấy thân phận thống lĩnh binh Hồ Châu bắt Phò mã Đại Yến ta đây, hay là lấy thân phận Hoàng Hà tam đạo cùng thân phận đệ tử Thiên Cơ Môn ta đây tỷ thí? "
Đừng nhìn Trần Tam Quý ăn to nói lớn, thô lỗ không học, có thể có được địa vị cao trong đám hải tặc, rồi đến thống lĩnh binh, thì cũng có vài phần tâm tư. Nếu dựa theo chức quan, hắn giam giữ Công chúa, Phò mã địch quốc đi sứ Đại Lữ, tất nhiên ở trong dư luận bị vây vào thế bất lợi ; nếu là lấy thân phận giang hồ, liền có thể danh chính ngôn thuận.
Hắn giật mình, nhân tiện nói:
" Đương nhiên là lấy thân phận Hoàng Hà tam đạo! Ngươi nếu tới tham gia đại hội võ lâm, thì là người giang hồ! Chúng ta người giang hồ lấy quyền cước giang hồ so cao thấp! "
Nguyên Thương quát một tiếng
" Được "
, nói:
" Một khi đã như vậy, không nên trách ta tâm ngoan thủ lạt [ bụng dạ nham hiểm, thủ đoạn độc ác ]! Giang hồ đánh nhau, mặc kệ sinh tử! "
Cố Nguyệt Mẫn bên cạnh nhìn thấy thần sắc của nàng mang theo sát khí cùng hưng phấn, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Nguyên Thương tuy rằng tâm ngoan thủ lạt, nhưng không phải là người thích giết chóc, tính tình đạm mạc, chỉ cần không trêu chọc nàng thì ít một chuyện đỡ một chuyện, hôm nay sao lại... Chẳng lẽ võ công tiến bộ, tính tình cũng thay đổi, thích vũ lực? Nếu không, thời cơ trốn thoát tốt, sao Nguyên Thương lại không đi, ngược lại muốn ở lại giao chiến?
Mắt thấy Nguyên Thương tùy tay vứt bỏ chiết phiến cương châm, rút Kinh Lôi đao bên hông, ngay cả vỏ đao cũng đã ném, tay trái chỉ vào Trần Tam Quý, vẻ mặt khinh thường khiêu khích:
" Ngươi có dám cùng ta đánh một trận! "
Trần Tam Quý cũng là người võ lâm, như thế nào chịu đựng khinh miệt bực này, biết rõ khích tướng cũng chỉ có thể nhào tới.
" Được! Ta muốn lĩnh giáo cao chiêu của Phò mã gia! "
Trần Tam Quý cầm trong tay trường câu, nhìn Nguyên Thương nhảy xuống, nhắm chuẩn độ cao nàng sắp tiếp đất, bỗng nhiên ra chiêu.
Về năng lực quan sát, học tập mà nói, Nguyên Thương quả thật là một
" Thiên tài "
, nàng có thể trong vòng mười mấy giây có thể ghi nhớ gian phòng cùng các vật trang trí đặc thù, năng lực này vừa lúc thích hợp dùng để ghi nhớ chiêu thức, so với Cố Thường Y năm đó còn mạnh hơn nhiều lắm. Hơn nữa
" bí mật "
của Thiên Cơ Môn, ngắn ngủn mấy ngày, nàng chẳng những nội lực đột nhiên tăng mạnh, chiêu thức cũng tiến bộ cực kì mau. Đệ tử Thiên Cơ Môn mỗi đời đều là người đứng đầu giang hồ, người người đều phong hoa tuyệt đại
[ xinh đẹp, phong lưu ]
, phóng khoáng tự nhiên, Cố Thường Y là một thế hệ thiên tài, sửa đổi đao pháp tự nhiên cũng linh hoạt quỷ dị.
Trần Tam Quý đối mặt đao pháp quỷ dị của nàng, tuy rằng ngay từ đầu đánh lén khiến hắn chiếm thượng phong, nhưng vẫn không có chiếm được tiện nghi.Người trên giang hồ, bao gồm Đại Lữ quốc, đều nói Nguyên Thương võ nghệ không tệ, từng dẹp phản loạn Sở vương, bắt giết cao thủ bao gồm cả huynh đệ Hách Liên của dân tộc Hung Nô, còn cùng Cố Thường Y đi lại tự nhiên trong hoàng cung Đại Lữ, võ nghệ cao đến Hậu thiên đỉnh. Nhưng chỉ có đám người Thành Thiên Phách, Ngọc Khanh Hồng biết,
Nguyên Thương giỏi nhất không phải là võ công, mà là ám khí cùng độc dược!
Lúc Nguyên Thương chưa biết võ công, có thể bắt cao thủ Hậu thiên là Ngọc Khanh Hồng, khi võ nghệ dần dần tiến tới Hậu thiên đỉnh, dùng ám khí cùng độc dược càng xuất thần nhập hóa. Trần Tam Quý bất tri bất giác, chỉ cảm thấy càng lúc càng mệt, ban đầu hắn còn nóng lòng bắt giữ Nguyên Thương chiêu chiêu tấn công, mà Nguyên Thương từng bước lui về phía sau, vững vàng bất bại, đến khi Trần Tam Quý phát hiện, đã muộn.
Hắn chỉ cảm thấy cả người bỗng nhiên không tự chủ, giống như không có khí lực, Kinh Lôi đao của Nguyên Thương kéo lấy neo sắt của hắn, tay trái nhanh chóng, chế trụ cổ hắn. Hai tên huynh đệ còn lại muốn cứu viện, lại bị Cố Nguyệt Mẫn cùng Tô Ấm trái phải ngăn lại.
Trần Mãn Thuyền quát to:
" Lão Hạt, còn chờ gì nữa? "
Lời hắn còn chưa dứt, phía ngoài sân bỗng tung ra một cái lưới lớn, trên lưới ngân quang lóng lánh, như những ngôi sao lấp lánh.
Gần đại võng
[ lưới lớn ]
nhất, Ngọc Khanh Hồng chấn động - này có phải là
" Thiên la địa võng "
năm đó Lữ Chấn Hải dùng để bắt Giao Long?
Đại võng được chế tạo từ gân của động vật, so với lưới đánh cá bình thường không biết lớn hơn bao nhiêu lần, mà trên mạng lưới có đính lưỡi câu sắc bén như vẩy cá, nếu bị võng này quấn lấy, Giao Long biển còn khó có thể đào thoát. Lưới này không phải do người khống chế mà mà là trực tiếp ném xuống, đợi người bị lưới vây lấy, người bên ngoài sẽ bắn tên về phía lưới. Như thế, dù là cao thủ Tiên thiên cũng khó có thể thoát ch.ết. Chỉ là cao thủ Tiên thiên ngũ thức
*
linh mẫn, sẽ không bị võng chế trụ.
---------------
( * ) Ngũ thức: Nhãn thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức.
Nhãn thức: Mắt thấy cảnh vật bên ngoài liền khởi biết các vật to, nhỏ, trắng, đen...
Nhĩ thức: Tai nghe các âm thanh liền phân biệt được các thứ tiếng.
Tỷ thức: Mũi ngửi các mui hương liền biết thơm, thúi...
Thiệt thức: Lưỡi nếm các mùi vị liền biết đắng, cay, chua, ngọt...
Thân thức: Thân tiếp xúc mọi vật liền biết trơn, nhám, cứng, mềm...
---------------
Nguyên Thương xuất sinh nhập tử nhiều năm như vậy, cơ quan cổ quái gì chưa thấy qua? So với cạm bẫy của thời hiện đại, cái này chỉ là trò trẻ con!
Nàng tay trái gắt gao chế trụ cổ Trần Tam Quý đã muốn ngất đi, nâng cánh tay phải, Kinh Lôi đao chỉ vào đại võng, cổ tay bắn ra một trận châm ngắn, châm ngắn phần đuôi có gắn dây theo dài nhỏ, mềm dẻo, phần đuôi dây thép là lưỡi câu. Ám khí kì quái này không phải hướng về phía người, mà hướng về phía lưới đánh cá chính giữa cùng bốn phía bắn tới. Cương châm xuyên qua khe hở của lưỡi đánh cá, phần đuôi móc lấy lưới đánh cá, mang theo lưới đánh cá, đính vào tường viện bên kia.
Đúng lúc này, một đại hán độc nhãn cầm cung tiễn hướng bên này nhảy đến, xem ra là chuẩn bị hướng võng bắn tên, không ngờ đến giữa không trung lại phát hiện chính mình nhắm thẳng đại võng xông tới,
" chui đầu vô lưới "
.
Nguyên Thương cầm Trần Tam Quý trong tay, tiến về phía đại hán độc nhãn. Đại hán biết đại võng uy lực, không dám nhúc nhích, khó có thể trốn tránh, bị người này phá vỡ công kích.
" Tam ca! "
Trần Mãn Thuyền, Trần Khởi Phong vội vàng chạy tới, đã thấy Trần Tam Quý trừng lớn hai mắt, trong mắt hoảng sợ cùng bất khả tư nghị
[ khó thể tin ]
, đã tắt thở!
Huynh đệ Trần Mãn Thuyền trợn mắt nhìn, hướng Nguyên Thương quát:
" Ngươi dám hạ độc thủ! "
" Giết người thì bị người giết, các ngươi có thể giết ta, ta đương nhiên cũng có thể giết các ngươi! Người giang hồ, vốn là như vậy. "
Nguyên Thương lời nói đạm mạc khiến cho đám cao thủ Đại Lữ sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Phò mã Đại Yến, không có xung động của thiếu niên, trong giọng nói không mang theo nhuệ khí người thắng mà đắc chí, chỉ có không quan tâm cùng đạm mạc, giống như không phải giết một người mà là chụp ch.ết một con ruồi con muỗi.
Hiện tại, huynh đệ Trần gia rốt cục hiểu được, vì sao Nguyên Thương trước đó hỏi một câu:
Ba huynh đệ các ngươi là muốn lấy thân phận thống lĩnh binh Hồ Châu bắt Phò mã Đại Yến ta đây, hay là lấy thân phận Hoàng Hà tam đạo cùng thân phận đệ tử Thiên Cơ Môn ta đây tỷ thí?
Nếu là giang hồ chém giết, đương nhiên cùng triều đình không quan hệ, nàng liền mạnh tay chém giết!
Ngay cả Cố Nguyệt Mẫn cũng nhịn không được nhìn nàng một cái -
Rốt cuộc Thập Tam giết Trần Tam Quý như thế nào? Có thể khiến một tên hung đồ không sợ ch.ết có biểu tình kinh sợ như vậy?
Nguyên Thương thấp giọng nói,
" Các ngươi hiệp trợ ta, người, ta tới giết! "
Tuy rằng không rõ vì sao, nhưng Tô Ấm thật rõ ràng gật đầu. Ngọc Khanh Hồng bị đại võng làm sợ không nhẹ, lòng vẫn còn sợ hãi
Ừ
một tiếng. Chỉ có Cố Nguyệt Mẫn - người hiểu rõ nàng nhất, trong mắt hiện lên nghi hoặc.
Thập Tam, nhất định là có ý đồ gì đó. Nhìn vết siết trên cổ của Trần Tam Quý, Cố Nguyệt Mẫn âm thầm suy tư.
Lúc này, viện binh Hồ Châu đuổi tới, một đám cao thủ nhị lưu cùng nhau tấn công, bên ngoài còn mấy trăm cung thủ đợi lệnh, mặc khác, còn có càng nhiều người ở đầu phố, tầng tầng lớp lớp bố trí phòng vệ. Người dẫn đầu ngồi trên lưng ngựa kêu gào:
" Con mẹ nó, gia không tin, vài tên hậu thiên đỉnh mà thôi, còn có thể khống chế một biển người? Chống đỡ một quân đội? "
Nguyên Thương tựa hồ giết đến hưng phấn, đối với đám huynh đệ Trần gia, đại hán độc nhãn còn đang hãm sâu vào vòng vây chưa quyết định, dây dưa quấn lấy. Hơn hai mươi cao thủ võ lâm vây quanh bốn thiếu niên, lại chậm chạp không bắt giữ được. Đơn giản bốn người thiếu niên này là những kiệt xuất trẻ tuổi nhất của võ lâm thiên hạ.
Nguyên Thương độc dược cùng ám khí ở trong hỗn loạn như cá gặp nước, không bao lâu liền ném đi vài tên. Cố Nguyệt Mẫn phát hiện, vốn giết người sạch sẽ lưu loát, Nguyên Thương tựa hồ đối với cổ của địch nhân có chủ ý, mỗi người đều bị nàng siết cổ cho đến ch.ết, cũng không ngại phiền toái.
Cuối cùng một người trước khi ch.ết nói ra hai chữ, khiến cho Cố Nguyệt Mẫn ở gần Nguyên Thương càng thêm kỳ quái:
"... Yêu pháp... "