Chương 89: Vây thành [ Cuối ]
Binh mã Hồ Châu đem bốn cửa thành bao vây không kẽ hở, người ra vào đều gắt gao kiểm tra, dù Nguyên Thương là cao thủ dịch dung cũng không thể đi ra. Dịch dung thay đổi được dáng vẻ, không thay đổi được thân hình, hơn nữa còn có mười tám tăng nhân ở bên trong, một đám người đông như vậy, rất dễ bị chú ý!
Đang lúc nhóm vệ binh cửa thành trừng lớn mắt muốn từ trong đám người đi đường bắt được người bị truy nã, Nguyên Thương lại cùng Cố Nguyệt Mẫn ba người cưỡi con ngựa cao to, quang minh chính đại hướng cửa Đông đi tới, cùng mười tám tăng nhân đang chờ ở thành Đông, đứng ở Đông môn cách đó không xa.
Xuất thành một mảnh gà bay chó sủa bỗng yên ắng, chỉ còn nhóm thủ thành cùng đám người Nguyên Thương.
Thủ thành canh giữ Đông môn là một đại hán chỉ có một tay, mặc kim giáp, đội nón sắt, tóc rất ngắn, lộn xộn, thoạt nhìn như đã lâu không chải chuốt.
Cố Nguyệt Mẫn ở bên cạnh Nguyên Thương nhẹ giọng nói:
" Người này là ác cái * cụt tay tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ - Mao Ngũ Cương, là một trong năm đại tướng quân, thủ hạ của Lữ Chấn Hải, vốn hắn lưu thủ Hàng Châu mới đúng. Hắn đến nơi này, chắc là từ hoàng cung Đại Lữ đuổi theo ngươi đến đây. "
( * ) Ác cái: Cái ở đây là chỉ ăn xin đó ( như Cái Bang).
Nguyên Thương gật đầu. Ngông nghênh xông vào hoàng cung người ta, lại là Phò mã địch quốc, không có khả năng buông tha dễ dàng! Nàng cùng Ngọc Khanh Hồng một đường chạy tới Hồ Châu, bằng vào năng lực che giấu dấu vết siết cổ rất nhiều truy binh, không nghĩ tới vẫn còn đuổi theo.
Vị Mao tướng quân nhìn chằm chằm nàng thật lâu, nói:
" Phò mã Minh Huy, ngươi tự tiện xông vào hoàng cung Đại Lữ ta, thật xem Đại Lữ ta không người sao? Ta cũng không làm khó ngươi, chỉ mời ngươi theo ta trở lại Hàng Châu, chờ Trưởng Công chúa Điện hạ tới đón người đi! "
Nghe xưng hô này, tôn hào [ địa vị ] Trưởng Công chúa, ngay cả địch quốc cũng công nhận. Thiên hạ trừ Đại Yến, vẫn còn vài quốc gia xưng Đế, phong tước tôn hào
" Trưởng Công chúa "
cũng không ít, nhưng nói đến
" Trưởng Công chúa "
, người trong thiên hạ đều nhận định là Cố Thường Y, đây là cao quý cỡ nào, tôn vinh cỡ nào.
Nguyên Thương là Phò mã gia, hôn phu của vị Trưởng Công chúa tương lai nếu nàng bị bắt về chờ đợi Cố Thường Y tới cứu, chắc chắn trở thành nhục nhã lớn của Đại Yến! Ngẫm lại, năm đó Trưởng công chúa bắt vương tử Hung Nô làm tù binh có thể đổi được không ít thứ tốt, làm cho người Hung Nô nghĩ đến liền nhục nhã bao nhiêu năm?!
Nguyên Thương dẫn theo hơn hai mươi người đứng trước cửa, đối mặt mấy trăm quan binh không hề khiếp sắc, nói:
" Ngươi là muốn bắt giam ta? "
Cố Nguyệt Mẫn phu xướng phụ tùy, cũng nói:
" Chúng ta đến tham gia đại hội võ lâm, nhưng lại bị bắt giữ! Nghe đồn Lữ Chấn Hải lòng dạ rộng rãi như biển lớn, nay xem ra, lòng hắn càng ngày càng nhỏ. "
" Thúi lắm! Ta thì liên quan gì đến bệ hạ? "
Quan viên Đại Lữ xuất thân đều là vũ phu trên biển, chưa nói hết ba câu, Mao Ngũ Cương liền lộ ra bản tính thô lỗ, mắng,
" Gia sao có thể là người bụng dạ hẹp hòi? Các ngươi nói tới tham gia đại hội võ lâm, lại giết thống lĩnh cùng binh lính Hồ Châu, hôm nay gia bắt giữ các ngươi lại, không đúng chỗ nào? "
Nguyên Thương ngữ khí điềm đạm, nội dung thiếu chút nữa làm người ta tức ch.ết:
" Người trong võ lâm, dĩ mệnh tương bác [ đánh nhau cược mạng ], sinh tử do số trời, ba huynh đệ Trần gia mang theo hơn mười vị võ lâm hào kiệt cùng bốn người chúng ta luận bàn, bất hạnh bỏ mình, ta cũng cảm giác vô cùng tiếc thương. "
Ngụ ý:
Hơn mười hai người các ngươi xa luân chiến [ đánh luân phiên ], ngược lại bị bốn người chúng ta đánh bại, thật quá yếu ; Người trong võ lâm, đều nói dĩ mệnh tương tác, các an thiên mệnh [ đều do số trời ], vậy mà còn đương nhiên dẫn thuộc hạ đến trả thù, có phải có chút vô sỉ hay không?
Lời này nói ra, đừng nói đám người Mao Ngũ Cương thiếu chút nữa giận sôi máu, ngay cả Cố Nguyệt Mẫn cũng thần sắc quái dị nhìn nàng. Nếu đại tỷ Hắc Sắc Chỉ Vân nhìn thấy, nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi Nguyên Thương:
" Có tiến bộ! Tiếp tục phát huy vinh quang truyền thống của | Hắc Sắc Chỉ Vân | ta! "
Mao Ngũ Cương tức giận đến gào to,
" Tiếc thương cái rắm! Hôm nay ai cũng không cho đi! "
Nguyên Thương cười lạnh:
" Nói như vậy, ngươi thật sự không nói đến quy củ giang hồ? "
Mao Ngũ Cương nói:
" Gia gia không quản quy củ giang hồ, ngươi có thể làm gì? "
Nguyên Thương nhìn nhóm binh sĩ đằng đằng sát khí, trấn định tự nhiên xuống ngựa xuất ra một cây cung, một mũi tên, không nói một lời, hướng về phía bầu trời bắn đi.
Trường tên sau đuôi có gắn một thiết tiêu, phát ra tiếng kêu vang dội, toàn bộ Hồ Châu ngàn dặm bên ngoài đều có thể nghe thấy.
Mao Ngũ Cương sắc mặt rốt cục thay đổi, lẩm bẩm nói:
" Tên Thiên Cơ... "
Lúc này còn chưa có đạn pháo hoa làm tín hiệu, vì thế Thiên Cơ Môn liền dùng cái còi này thay thế. Trường tên phát ra tiếng kêu kéo dài vài lần hơi thở, liền thấy những địa phương gần Hồ Châu sau nghe thấy âm thanh Xuyên Vân Tiễn, chung quanh bắt đầu xuất hiện một số nhân sĩ võ lâm không rõ hướng về phía bên này chạy đến.
| Một đình viện nào đó ở Hồ Châu |
Hoàng viên ngoại
*
đang ở trong đình uống rượu,
" Vụt "
đứng lên, nhìn về phía cửa Đông, quát:
" Người đâu a! Triệu tập toàn bộ tôi tớ hộ vệ, lập tức theo ta đi về phía thành Đông! "
( * ) Viên ngoại: Tên một chức quan không chính thức của triều đình thời xưa — Dùng để gọi người giàu có nhưng không có chức vị gì.
Quản gia hắn vội vàng chạy vào, kỳ quái nói:
" Lão gia, xảy ra chuyện gì? "
Hoàng viên ngoại một bên hướng ra ngoài, vừa đi vừa nói:
" Là Xuyên Vân Tiễn của Thiên Cơ Môn! [ Lệnh triệu tập ] của Thiên Cơ Môn! "
Quản gia đi theo sau lưng hắn, kinh ngạc nói:
" Có phải hay không vị thiếu hiệp võ lâm, năm đó cứu lão gia một mạng, chưởng môn Thiên Cơ Môn? "
" Không sai! Hoàng mỗ ta có ngày hôm nay, đều do năm đó Cố thiếu hiệp đã cứu ta một mạng, lúc này kêu gọi, sao có thể không đi? Ngươi đi chuẩn bị một chút tài vật, ta đi nhìn xem là xảy ra chuyện gì? "
| Ở một miếu thờ bỏ hoang của Hồ Châu |
" A, Xuyên Vân Tiễn? "
Một tăng nhân chân trần nhìn về phía Đông Môn. Mùa đông còn chưa qua đi, hắn một thân đơn bạc áo gai, chân trần, nhưng không cảm thấy lạnh, hiển nhiên nội công không thấp.
" Các huynh đệ, lệnh tiễn triệu tập của chưởng môn, chúng ta lập tức đi thành Đông! "
Trong miếu mười hòa thường y phục vải thô, buông kinh văn gõ mõ, chân trần đi theo hòa thượng đến Đông môn.
| Một học viện ở Hồ Châu |
" A, Xuyên Vân Tiễn? "
Một tiên sinh dạy học tay cầm quyển sách gật gù đắc ý, bỗng nhiên chậm rãi mở mắt. Hai mắt trong suốt nhìn về phía thành Đông, buông sách vở, đột nhiên đứng lên.
" Sơn trưởng * ? "
Lão sư cùng đệ tử bên cạnh thấy
" Sơn trưởng đại nhân "
thất thố, vẻ mặt kinh ngạc.
( * ) Sơn trưởng: Danh xưng dành cho thầy dạy học ở thư viện.
Vị sơn trưởng này khoảng bốn năm mươi tuổi, chòm râu bạc phơ, thân hình thon dài, tràn ngập khí chất nho nhã,
" Ta đi ra ngoài một lát, Văn Xương, Văn Viễn, các ngươi đi theo ta, những người khác tiếp tục học bài! "
" Vâng! "
Mọi người thấy uy phong của hắn, không dám hỏi nhiều, cúi đầu làm bộ học bài, chờ hắn đi rồi, mới khẽ nói nhỏ:
" Sơn trưởng làm sao vậy? "
" Sơn Trưởng bỗng nhiên.... kỳ quái! "
" Có phải do âm thanh vừa rồi... "
" Chẳng lẽ là Xuyên Vân Tiễn của Thiên Cơ Môn trong truyền thuyết... "
"... "
Nhắc đến Xuyên Vân Tiễn, mọi người bỗng nhiên trầm mặc trong chốc lát, sau đó có người nói:
" Khổng Tử viết: Tử bất ngữ quái lực loạn thần * ... Ôi! "
-----------
( * ) Tử bất ngữ quái lực loạn thần:
Khổng Tử không nói về bốn điều: quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.
Nghĩa: Thánh nhân nói về chuyện bình thường chứ không nói về chuyện quái dị, nói về đạo đức chứ không nói về bạo lực, nói về yên bình chứ không nói về phản loạn, nói về con người chứ không nói về quỷ thần.
Em nào đó nói câu
" Chẳng lẽ là Xuyên Vân Tiễn của Thiên Cơ Môn trong truyền thuyết... ". Nên có người nhắc nhở phải học theo thánh hiền: không được nói chuyện quái dị, quỷ thần.
-----------
" Nhóc con không hiểu biết! Thiên Cơ Môn là môn phái võ lâm, không phải cái gì thần? "
" Sơn trưởng của chúng ta... chẳng lẽ cũng là người trong võ lâm? "
" Nha! Có phải là " Nho y tú sĩ " * trong lời đồn? "
( * ) Nho y tú sĩ: Thầy thuốc ( xuất thân từ Nho gia), tú tài.
|
Một thanh lâu ở Hồ Châu
|
" A, Xuyên Vân Tiễn? "
" Là Xuyên Vân Tiễn? "
Vô số võ lâm hoàn khố
[ quần là áo lượt ]
từ thanh lâu đi ra, nhiều người quần áo không chỉnh tề, vừa đi vừa sửa sang lại, không thèm để ý.
" Ôi, không phải Đăng Châu " Song Đầu Xà " sao? "
" A, đây là... " Thiết phán quan " của Tương Dương? Ngươi cũng là nghe thấy Thiên Cơ Môn triệu tập mà đến? "
" Không sai! Thiên Cơ Môn chính thống võ lâm, nếu đã triệu tập, đương nhiên phải nghe lệnh! "
" Hừ, Cố môn chủ Thiên Cơ Môn đã bắn Xuyên Vân Tiễn, sao có thể thiếu Thiên Lang Tinh ta! "
" Thiên Lang Tinh? Ngươi không phải là quan viên Đại Lữ sao? "
Thiên Lang Tinh tức giận nói:
" Năm đó lão tử đã theo [ Khu Lỗ Lệnh ] đi Bắc giết Hung Nô! Thiên Lang Tinh đường hoàng chính trực, chỉ cần không phải triều đình tranh đấu, binh mã giao tranh, lão tử sao không thể nghe theo Xuyên Vân Tiễn hiệu lệnh? "
Quan viên Đại Lữ, không hổ danh " Quan viên " - không giống quan viên nhất thiên hạ!
|
Một khách điếm trong Hồ Châu
|
" Đại sư huynh, đại sư huynh! Mau ra đây! "
Trụ ở nơi này, tam sư huynh Đoạn Đao Môn vội vàng vọt vào cửa phòng đại sư huynh.
Lỗ Thiên Bằng đang ở trong phòng luyện võ, người đầy mồ hôi, không hờn giận nói:
" Chuyện gì? Lão Tam, ta nói rồi khi luyện công không được quấy rầy ta! "
" Ai nha đại sư huynh, ngươi không nghe thấy sao? Vừa rồi ở thành Đông vang lên tiếng Xuyên Vân Tiễn! "
" Cái gì? "
Lỗ Thiên Bằng trừng to hai mắt, giống như một con báo săn chuẩn bị nhào đến con mồi,
" Ngươi nghe rõ chứ? "
" Nghe rõ! Mọi người đều nghe thấy được! Bên ngoài có thiệt nhiều võ lâm nhân sĩ, tiểu thương, thậm chí quan viên, hòa thượng, khất cái, thư sinh... đều đang chạy về phía thành Đông! "
Lỗ Thiên Bằng tùy tay lấy khăn lông lau mồ hôi, khoác lấy một kiện trường bào, quát,
" Còn thất thần cái gì?
Triệu tập mọi người, đi thành Đông! "
" Ôi chao! "
| Trên đường ở Hồ Châu, có vô số thầy tướng số, bày hàng lặt vặt |
Bày sạp coi bói, một tên đạo nhân trẻ tuổi lôi kéo tay một vị phu nhân mỹ mạo nhìn trái nhìn phải nói,
" Phu nhân, ấn đường của ngươi chuyển đen... "
" Ấn đường không phải ở trên trán sao? "
Thiếu phụ hất móng vuốt của hắn, tát một cái,
" Đăng đồ tử! Thần côn * ! "
( * ) Thần côn: Thầy làm bùa, làm phép, triệu hồn, ếm đối.
" Ôi chao, đừng đi a! Phu nhân — "
Thầy tướng số bên cạnh khinh bỉ nhìn hắn, tránh sang một bên, tỏ vẻ cùng hắn không quen biết.
Một vị đạo sĩ nhịn không được nói:
" Thiếu chưởng môn, chờ thêm vài ngày đến đại hội võ lâm ở Gia Hưng, ngươi không được như vậy nữa! Nếu không sư phụ mà biết... "
Đạo nhân trẻ tuổi ngửa mặt lên trời thở dài:
" Ai, nhân sinh, thật sự cô đơn lạnh lẽo như tuyết a — "
Đúng lúc này, ở phía Đông vang lên tiếng còi phá nát bầu trời, đạo nhân trẻ tuổi cà lơ phất phơ bỗng nhiên thay đổi biểu tình cợt nhã, nghiêm túc nhìn về phía Đông.
Chúng đạo sĩ cũng nhìn theo,
" Xuyên Vân Tiễn của Thiên Cơ Môn? "
Đạo nhân trẻ tuổi lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn xoa tay:
" Hiệu lệnh của Thiên Cơ Môn, còn chờ cái gì, chúng ta đi! "
Năm đó chúng đạo sĩ Lục Hắc Quan chọc phải một đệ tử bại hoại của Hoàng Tuyền Cốc, nhờ Thiên Cơ Môn chủ trì công đạo mới không bị diệt môn, sau đó Cố môn chủ còn vì Lục Hắc Quan cải đổi kiếm pháp, nay hiệu lệnh Xuyên Vân Tiễn của Thiên Cơ Môn, nào có thể không đi?
Chúng đạo sĩ sớm nhìn thấu bộ dạng thật của hắn:
" Kỳ thật thiếu chưởng môn chỉ muốn kiếm chút chuyện thị phi thôi! "
Đạo nhân tuổi trẻ vẽ mặt bi phẫn.
Trừ lần đó, Thiên Cơ Môn cũng không cùng người võ lâm có liên hệ, thậm chí những người bình thường chỉ biết Thiên Cơ Môn là công thần từng đánh đuổi Hung Nô, đều ôm lòng muốn chiêm ngưỡng cao nhân trong truyền thuyết, mang theo tâm tình kích động tiến về phía thành Đông.
Ngắn ngủn không đến thời gian một chén trà, toàn bộ Hồ Châu bỗng nhiên sôi trào, ngay cả nhóm binh sĩ Đông Môn cũng không dám tiến lên, khe khẽ nói nhỏ. Quốc gia võ lâm là như vậy, binh lính phần lớn là người trong võ lâm, cho dù chỉ biết mấy chiêu khoa chân múa tay, nhưng lại được nghe rất nhiều truyền thuyết võ lâm.
Một tên Xuyên Vân Tiễn, trăm ngàn anh hào gặp lại nhau!
Trên đời này, chỉ có Thiên Cơ Môn mới có năng lực như vậy, trong cảm nhận mọi người, Thiên Cơ Môn chính là thần bí, cao cao tại thượng, đại biểu cho hóa thân của chính nghĩa!
Mao Ngũ Cương khi nói chuyện nhịn không được run run:
" Ngươi, ngươi sao có lệnh tiễn của Cố môn chủ? "
Nguyên Thương ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuống mấy trăm quan binh,
" Tại hạ Tô Kì, đại đệ tử của Thiên Cơ Môn! Chư vị có lễ! "
Thiên Cơ Môn cho tới bây giờ chỉ có một đồ đệ, đại đệ tử cái gì, là chưởng môn tương lai!
Mao Ngũ Cương thiếu chút nữa ngất xỉu, tức giận nói:
" Nếu là thiếu chưởng môn của Thiên Cơ Môn, sao không nói sớm? " Ngươi đường đường là Phò mã gia Đại Yến, cao cao tại thượng, những quan binh chúng ta như thế nào dám tranh cao thấp? Nếu sớm biết... Mụ nội nó, nếu sớm biết hắn bắn ch.ết mình luôn cho xong việc! Sẽ không kéo dài đến tình trạng thế này! Phải biết rằng, đó là thiếu chưởng môn của Thiên Cơ Môn a! Giết hắn, ta kiếp này liền lưu danh sử sách * !
( * ) Lưu danh sử sách ở đây chắc là theo nghĩa tiêu cực - Tiếng xấu ngàn đời.
Càng nhiều người hướng về phía Đông Môn, thấy lệnh bài trong tay Nguyên Thương, đều ôm quyền chào:
" Hoàng Thừa Nghiệp gặp qua Tô thiếu hiệp! "
Đây là Hoàng viên ngoại.
" Đệ tử ngoại môn Thiên Cơ Môn lần đầu ra mắt thiếu chưởng môn! "
Đây là đám tăng nhân mặc áo gai đi chân trần.
" Đệ tử ngoại môn Thiên Cơ Môn - Phong Ý Hàn gặp qua thiếu chưởng môn! "
Vị này là
" Nho y tú sĩ "
mười mấy năm trước thoái ẩn giang hồ.
" Trịnh Châu - Đoạn Đao môn đặc biệt đến tương trợ Thiếu chưởng môn! "
" Song Đầu Xà... "
" Thiết Phán Quan... "
" Thiên Lang Tinh... "
" Cửu Mệnh Tiên... "
" Lục Hắc Quan.... "
Nhìn Đông Môn càng lúc càng nhiều người, không chỉ có Mao Ngũ Cương, tất cả mọi người ở đây, đều một lần nữa trực quan
[ trực diện hiểu rõ ]
cảm nhận được uy nghiêm của Thiên Cơ Môn. Bao gồm Nguyên Thương.
Quả nhiên, cho dù Cố Thường Y mười năm không xuất đầu, Thiên Cơ Môn vẫn chân chính là người hiệu lệnh võ lâm. Cái gọi là
" đại hội võ lâm "
, thoạt nhìn càng giống như một yến hội võ lâm mà thôi.
Nguyên Thương cùng mọi người chào hỏi, ở dưới ánh nhìn chăm chú của trăm ngàn võ lâm nhân sĩ cùng dân chúng, thoải mái giơ roi phóng ngựa ra khỏi Đông Môn, không ai dám ngăn cản. Những người võ lâm còn lại, đều trở về thu thập đồ đạc, theo Nguyên Thương đi đến Gia Hưng.
Tất cả mọi người không biết, ở Gia Hưng, đại hội võ lâm còn chưa mở màn, đã xuất hiện một hồi oanh oanh liệt liệt, một chuyện lớn không thể tưởng tượng được.
---------------
P/S: Mọi người nhớ em Thiếu chủ Lục Hắc Quan này nhé, hồi sau sẽ gặp lại! Quần chúng đến đông thế, cát -xê đâu cho đủ ^-^.